Phong Lưu Thánh Vương

Mặc dù hắn đã thấy hình ảnh tiên nữ trong tiềm thức của mình nhưng Lý Hàn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào Đỗ Ngọc Trang. Bởi vì có thể hình ảnh tiên nữ kia có lẽ là sự trùng hợp cũng không chừng, cho nên Lý Hàn quyết định sẽ thử Đỗ Ngọc Trang. Sau một hồi suy nghĩ thì hắn nghĩ ra một cách, nếu thực sự Đỗ Ngọc Trang đã trúng bí thuật và phải nghe lời hắn thì chắc chắn nàng ta sẽ làm theo.

Chứ nếu không thì nàng ta sẽ không làm vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta. Lý Hàn nhìn Đỗ Ngọc Trang rồi nói:

- Bò đến bên ta.

Nói rồi thì Lý Hàn nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Đỗ Ngọc Trang để xem thật sự nàng ta có phải bị trúng bí thuật hay không?

Đỗ Ngọc Trang nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ uất hận và tức giận, mặc dù vậy thì thân thể nàng ta vẫn nằm sấp lại rồi bắt đầu chuyển động, bò về phía Lý Hàn. Do tư thế nên bờ mông nở nang của nàng ta cao cao nhếch lên và theo động tác bò của nàng, hai bờ mông đầy đặn liền bị vải vóc kéo căng ra, theo hai bắp đùi nàng lắc lư mà nhẹ nhàng rung động, mê hoặc mười phần.

Lý Hàn liền nhướng mày, từ biểu cảm trên khuôn mặt và hành động thì cảm nhận được rằng nàng vô cùng không tình nguyện nhưng buộc phải làm theo lời của hắn. Từ đây có thể thấy được rằng lời của nàng là hoàn toàn chân thật nhưng cũng không thể ngoài trừ nàng ta vì sống mà biểu hiện ra như vậy. Mặc dù vậy thì Lý Hàn cảm thấy biểu hiện của nàng là chân thật, không phải là diễn ra nên hắn tạm thời tin tưởng nàng.

Lý Hàn kêu Đỗ Ngọc Trang đi trị thương, còn bản thân hắn thì đi khôi phục lại linh lực. Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, Lý Hàn liền mở mắt đứng dậy, mặc dù chỉ mới khôi phục được hai phần linh lực nhưng hắn muốn trở về Thiên Long Thành vì hắn muốn luyện hóa số Âm Dương khí trong người đồng thời mua thêm linh thảo để luyện đan dược vì tất cả đan dược trên người hắn và các nàng đã dùng hết rồi.

Hành động của Lý Hàn làm kinh động đến Đỗ Ngọc Trang, thấy Lý Hàn muốn quay về Thiên Long Thành thì nàng liền cắn răng đi theo. Mặc dù thương thế của nàng mới chỉ hồi phục có một phần nhưng nếu Lý Hàn chết thì nàng cũng chết theo nên nàng ta buộc phải đi theo để bảo vệ Lý Hàn. Đúng là Thiên mệnh trêu ngươi mà, đường đường là một Linh Thiên Cảnh lại phải đi bảo vệ cho một Linh Hải Cảnh.

Lý Hàn và Đỗ Ngọc Trang cùng nhau song hành về Thiên Long Thành. Khi về đến Thiên Long Thành thì Lý Hàn nhận ra lượng người đã giảm đi khá nhiều, xem ra trận Nhân - Thú đại chiến này đã tạo nên ảnh hưởng nặng nề cho Thiên Long Thành. Và có vẻ như trong Thiên Long Thành sẽ có sự biến đổi vì cái chết của ba Linh Thiên Cảnh sẽ thay đổi cán cân vốn đã cân bằng nhiều năm qua của Thiên Long Thành.

Lý Hàn liền về phủ của mình, trước khi đi thì hắn kêu Đỗ Ngọc Trang đi tìm hiểu vì sao lại phát sinh thú triều. Đỗ Ngọc Trang mặc dù không muốn nhưng bị trúng bí thuật nên chỉ có thể nghe lời Lý Hàn mà đi tìm hiểu. Nếu như người khác có người hầu là Linh Thiên Cảnh thì nhất định sẽ sảng khoái vô cùng, giống như một người nông dân ngày nào đó đột nhiên có thể kỵ đến trên người một công chúa, là một loại tâm lý thỏa mãn cực lớn.

Nhưng Lý Hàn không có tâm lý như vậy, thứ nhất là hắn tin mình sẽ không bao lâu nữa có thể đạt tới Linh Thiên Cảnh, rồi tiếp đến là Linh Địa Cảnh, Linh Sơn Cảnh.....Linh Thần Cảnh nên hắn không bao giờ có tâm lý sùng bái vì hắn biết mình sẽ có ngày đạt tới cảnh giới đó. Thứ hai là đến bây giờ thi hắn vẫn chưa tin tưởng Đỗ Ngọc Trang vì hắn biết loại nữ nhân như nàng thì nếu tin tưởng thì bản thân hắn sẽ thiệt thòi vô cùng.

Lý Hàn quay trở về phủ của mình rồi nhanh chóng đi tắm, sau một cuộc đại chiến nên toàn thân hắn bây giờ dính đầy bụi bẩn nên hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Tắm xong thì hắn thả Tiểu Bạch ra chơi với hắn trong khi chờ đợi Đỗ Ngọc Trang đem tin tức về. Chơi với Tiểu Bạch chưa được bao lâu thì cửa phòng của hắn vang lên tiếng gõ cửa. Hắn cũng không thèm ngẩng đầu, vừa chơi với Tiểu Bạch vừa nói:

- Cửa không khóa, xin mời vào!

Sau đó Lý Hàn nghe thấy tiếng mở cửa rồi nghe thấy tiếng của một nữ nhân vang lên:

- Lý công tử rốt cuộc cũng chịu về. Nhân gia đã đợi công tử rất lâu rồi.

Tiếng noi này nũng nịu mềm mại, thật là làm người ta ngọt dịu toàn thân, khiến xương cốt muốn tan ra. Nghe thấy giọng nói này thì Lý Hàn liền ngẩng đầu lên vì hắn tự nhiên nhận ra giọng nói này, chính là Tiêu Mị!

Chỉ thấy trước cửa phòng có hai nữ nhân, một là Tiêu Mị, mặt khác là một thị nữ, tuy rằng cũng có tư sắc, nhưng ở trước mặt yêu mị cấp bậc họa thủy như Tiêu Mị thì đành mờ ảo kém sắc, khiến người ta tự nhiên bỏ qua. Nhìn thấy Lý Hàn thất thần nhìn mình thì Tiêu Mị hì hì cười duyên nói:

- Nhìn công tử mê đắm thần thiếp như vậy, vậy không biết Lý công tử đã suy nghĩ lại chưa?

Do nàng cười lên nên thân thể đầy đặn run run không ngừng, sóng ngực mê người, phong tình ngàn vạn. Nàng là vưu vật trời sinh, nàng làm ra bất kỳ động tác nào cũng đều trở nên càng thêm dụ người, huống chi mỹ nhân cười duyên vốn là tràng cảnh khiến người ta rung động.

- Mời Tiêu cô nương ngồi.

Nghe Tiêu Mị nói vậy thì Lý Hàn mới lấy lại tinh thần, hắn biết mình vừa mới thất thố mà nhìn chằm chằm vào người ta nên cảm thấy hơi muối mặt. Cái này thì không thể trách Lý Hàn được, Tiêu Mị chẳng những xinh đẹp động lòng người, thân thể nàng thì hấp dẫn vô cùng, mà khí chất toàn thân nàng thì quyến rũ nhưng lại không lộ ra vẻ dâm tà, mỗi một lỗ chân lông đều phát tán ra hương vị nữ nhân đầy mê người. Nên Lý Hàn có biểu hiện như vậy là điều bình thường, nếu đổi thành người nam nhân khác thì đã đẩy ngã Tiêu Mị xuống từ lâu rồi chứ đâu còn bình tĩnh như Lý Hàn.

Mặc dù hơi muối mặt nhưng rất nhanh thì Lý Hàn đã bình thường trở lại, hắn nhìn Tiêu Mị nói:

- Không biết Tiêu cô nương đến đây là vì chuyện gì?

Nhưng Tiêu Mị không trả lời Lý Hàn vì khi nàng ngồi xuống thì nàng đã bị Tiểu Bạch hấp dẫn. Với vẻ bề ngoài đáng yêu của mình thì Tiểu Bạch chính là vũ khí gây sát thương cực cao đối với các nữ nhân. Tiêu Mị đưa tay muốn ôm lấy tiểu Bạch nhưng tiểu Bạch đã nhảy xuống đất, nàng liền ngồi xổm xuống mà nói:

- Tiểu miêu, lại đây nào.

Vì tư thế nên bộ ngực đầy đặn của nàng bị nặn lồi ra, từ cổ áo có thể thấy được cảnh xuân sắc, khiến người ta muốn phun máu mũi. Tiểu Bạch không thèm nhìn Tiêu Mị mà nhìn Lý Hàn như muốn xin ý kiến của hắn, Lý Hàn thấy vậy thì gật đầu. Thấy Lý Hàn gật đầu, tiểu Bạch liền từ từ bò đến bên Tiêu Mị, Tiêu Mị liền đưa tay ôm lấy tiểu Bạch vào người.

Ngay lập tức, cái đầu nhỏ của tiểu Bạch liền bị vùi vào bộ ngực cao vút của Tiêu Mị! Nếu như nam nhân đế đô thấy được cảnh này, tuyệt đối sẽ hét to: buông con mèo kia ra, để cho ta vào!

- Nói đi, cô nương tìm ta có chuyện gì?

Lý Hàn cất tiếng hỏi.

Tiêu Mị vừa dùng tay xoa đầu tiểu Bạch vừa nói:

- Không có gì đặc biệt cả, chỉ là thay mặt phụ thân đến mời Lý công tử đến phủ để dự tiệc mà thôi.

Lý Hàn nghe vậy liền đoán được phần nào, mặc dù hắn không có ý định trở thành thuộc hạ của bất cứ thế lực nào nhưng nếu có mối quan hệ hợp tác với Tiêu gia thì sau này các đệ tử của Lý gia ở Thiên Long Thành sẽ thoải mái hơn ít nhiều nên đồng ý lời mời của Tiêu Mị. Tiêu Mị nghe vậy thì nở ra một nụ cười tiêu hồn, nói:

- Nếu như vậy, thiếp ngân xin cáo lui......

Nhưng chưa đợi Tiêu Mị nói xong thì cánh cửa phòng của Lý Hàn lại mở ra.

- Lý Hàn, ta đã đem tin tức.......

Đỗ Ngọc Trang vừa mở cửa phòng vừa nói nhưng nói được một nửa thì nàng dừng lại thì nàng đã phát hiện ra sự hiện diện của Tiêu Mị. Tiêu Mị nhìn qua Đỗ Ngọc Trang rồi quay qua nhìn Lý Hàn, trong mắt nàng hiện lên vẻ ám muội nhưng rất nhanh liền biến mất. Lý Hàn nhìn qua liền biết Tiêu Mị đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn với Đỗ Ngọc Trang nhưng hắn cũng không lên tiếng giải thích, hắn nói:

- Tối nay ta sẽ quấy rầy quý phủ.

Tiêu Mị nghe vậy thì nhỏe miệng cười, nói:

- Nếu như vậy thì thiếp xin cáo lui trước, tối nay xin gặp lại.

Nói rồi nàng đưa tay bỏ tiểu Bạch ra khỏi ngực mình rồi vẫy tay chào nó rồi cùng tiểu nữ bỏ đi. Lý Hàn lúc này mới nhìn qua Đỗ Ngọc Trang, hắn nói:

- Thế nào, ngươi đã điều tra được gì rồi?

- Vâng, theo như nô tỳ tìm hiểu được thì cuộc thú triều lần này là do có người khi đi săn đã vô tình giết chết con nối dõi duy nhất của Dạ Bức Kim Nhãn. Vì thế linh thú này nổi điên lên nên đã phát động thú triều.

Lý Hàn liền gật đầu, cái này cũng không trách được. Giả sử giống như Tiêu gia chẳng hạn, nếu có linh thú nào mà ăn mất Tiêu Mị thì dám chắc rằng vị gia chủ Tiêu gia kia sẽ động lôi đình chân hỏa, phát động lực lượng Tiêu gia đối với linh thú triển khai tính trả thù hủy diệt! Nhưng tại sao con linh thú kia lại không ra mặt, Lý Hàn dám chắc nếu con linh thú đó ra mặt thì nhân loại lúc đó sẽ chết hết.

Lý Hàn hỏi vấn để này với Đỗ Ngọc Trang thì nàng ta cho hắn biết là khi linh thú đó phát ra tiềng rống đầu tiên thì các lão tổ Linh Địa Cảnh trong Thiên Long Thành đã đi tìm Dạ Bức Kim Nhãn, cùng nó câu thông để nó dừng cuộc thú triều này lại!

Lý Hàn hiểu chuyện câu thông là phải cùng linh thú đó đại chiến một hồi! Sau bốn ngày thì cuối cùng bên nhân loại là phe thắng, làm cho đầu linh thú kia phải thỏa hiệp. Nhưng Lý Hàn không ngờ có đến bảy Linh Địa Cảnh mà phải mất đến bốn ngày mới có thể khiến đầu linh thú kia phải thỏa hiệp, nếu như chỉ 1vs1 thì chắc chắn bên thua chắc chắn là nhân loại, từ đó có thể thấy được càng lên cao thì sự khủng bố của linh thú càng hiện lộ.

Về phần là ai giết con nối dõi của linh thú chi Vương kia, đã không có tất yếu quay lại truy cứu, bởi vì trước đó ai cũng khó có khả năng ngờ tới! Nếu bởi vậy mà phẫn nộ người nọ, hoặc đám người này, không khỏi cũng quá vô lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui