Phong Lưu Thánh Vương

Phương Dật Thiên đến đây nhanh chóng tìm được chỗ của Mộc Ân nên nhanh chóng dẫn mọi người đi qua.

- Các ngươi đã tới, trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ một chút, ta nói qua tình huống bên trong.

Nhậm An Dật thản nhiên nói.

Chờ sau khi mọi người ngồi xuống tại chỗ, Nhậm An Dật lại nói:

- Sáng mai mọi người đi vào Vạn Thú Quật, bên trong có linh thú cường đại tung hoành, người không đảm lượng thì đừng đi vào, các ngươi chỉ cần đi thẳng tới phía nam sẽ đến mục đích, dùng kỳ hạn nửa tháng, nếu ngay cả thứ nhất các ngươi cũng không thể đi qua, thì không tư cách vào bí cảnh, các ngươi đều nghe hiểu chưa?

- Đã hiểu.

Mọi người cùng kêu lên đáp.

- Vậy là tốt rồi, còn một điều các ngươi nhất định nhớ kỹ, linh thú tuy đáng sợ, nhưng nhân loại chúng ta mới càng thêm đáng sợ, nhớ kỹ nhớ kỹ.

Nhậm An Dật nhắc nhở.

Ý tứ của hắn mọi người đều hiểu rõ, ý cho họ chú ý phòng bị những tông khác bỏ đá xuống giếng, như vậy có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh, bảo tàng trong bí cảnh sẽ ít người phân chia.

Ngay sau đó Nhậm An Dật vung tay, một mảnh năng lượng vô hình bao vây mọi người bên trong, trong lúc nhất thời không còn nghe được chút âm thanh bên ngoài.

Lúc này Nhậm An Dật nghiêm túc nói:

- Thập Linh tông chúng ta đứng hàng thứ sáu trong khu vực ngoại vực, trước chúng ta còn có năm đại tông môn, Liệt Kiếm Môn, Vạn Thú Tông, Hà Minh Tông, Quang Tinh Điện và Bách Thiên Tông, các ngươi nếu có thể thì tận lực đừng gây hấn với bọn hắn, ngoài ra không cần khách khí.

Ngoại vực có ba mươi sáu tông môn, phân biệt là từ tam phẩm tới ngũ phẩm, mà Thập Linh tông thuộc loại tông môn trung thượng, mỗi tông đều có thực lực tượng trưng cùng tôn nghiêm của mình, không cho phép người khác dễ dàng khiêu khích, nhưng họ còn chưa đạt tới cực mạnh, cho nên gặp được người càng mạnh hơn nếu không cần thì tận lực không đắc tội.

Mà Nhậm An Dật điểm danh năm tông môn vừa rồi chính là ngũ đại phẩm tông môn cường đại nhất ngoại vực, trong tông đều có nhân vật cấp bậc Linh Sơn Cảnh, mà cường giả Địa giai còn nhiều hơn Thập Linh tông không ít.

Những tông môn bài danh cấp bậc bình thường được định ra từ số lượng của cường giả đồng thời từ cấp bậc của cường giả mà định ra.

Muốn đạt tới ngũ phẩm tông môn, trong tông ít nhất có năm cường giả cấp bậc Linh Sơn Cảnh, hai mươi cao thủ Địa giai, cùng một luyện dược sư ngũ phẩm mới được thừa nhận là tông môn ngũ phẩm.

Lý Hàn có chút không nhịn được hỏi:

- Chúng ta không đi chọc bọn hắn, nhưng nếu như bọn hắn chọc tới chúng ta phải làm sao bây giờ?

Lý Hàn không khỏi nhớ tới tam thái tử của Bách Thiên Tông gặp ba ngày trước.

Theo kinh nghiệm dĩ vãng của hắn, tam thái tử kia tuyệt đối sẽ không để yên, sau khi đi vào trong Vạn Thú Quật nhất định sẽ tới khiêu khích bọn họ.

Nhậm An Dật nhìn thoáng qua Lý Hàn nói:

- Nếu bọn hắn chọc tới chúng ta thì cứ giết sạch, không cần phải lo gì hết!

Nhậm An Dật tràn đầy cao ngạo nói, mặc dù Thập Linh Tông bọn họ chưa được công nhận là ngũ phẩm tông môn nhưng ngũ đại tông môn này muốn vì những đệ tử mà nhấc lên chiến tranh với tông môn bọn hắn thì cũng phải cân nhắc hồi lâu, vì Thập Linh Tông bọn hắn không phải là quả hồng mềm, thích bóp thế nào là bóp.

- Đã rõ!

Mọi người hào hứng nói.

Nhậm An Dật thấy vậy thì gật đầu, sau đó nói tiếp:


- Tốt lắm, mọi người điều chỉnh một chút đi, Phương trưởng lão phát đan dược cho bọn họ.

Nhậm An Dật nói.

Nói xong Nhậm An Dật thu lại năng lượng hộ tráo.

Vào đêm mọi người nghỉ ngơi dưới chân núi, ngày mai sẽ bắt đầu tiến vào trong Vạn Thú Quật lịch lãm.

Màn đêm buông xuống, vầng trăng tuyệt đẹp.

Trong một khu vực đóng quân treo hoàng kỳ thêu hình thanh kiếm.

Một nam tử trẻ tuổi thô lỗ đeo trọng kiếm đen nhánh trên mặt lộ vẻ ngạo mạn, hắn không chút để ý nhìn hắc bào lão giả đang khom người trước mặt hỏi:

- Hắc Lão, toàn bộ kiếm khí đều mang tới rồi chưa?

Hắc bào lão giả gật gật đầu, sau đó đưa một không gian giới cho thanh niên nói:

- Toàn bộ bên trong, mặt khác còn có một khối Kiếm Thạch, là tông chủ phân phó mang tới cho thiếu chủ.

- Ha ha, tốt…tốt, không nghĩ tới thật sự tìm được Kiếm Thạch, lần này nhất định có thể tìm được chỗ đặt tàng khí.

Thanh niên tiếp nhận không gian giới đắc ý cười nói.

Hắc bào lão giả nói tiếp:

- Tông chủ hi vọng thiếu gia…hi vọng thiếu gia có thể thu liễm tính tình một chút, hết thảy lấy đại cục làm trọng.

Thanh niên biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc bào lão giả nói:

- Ngươi giáo huấn ta?

Hắc bào lão giả hoảng hốt, lập tức quỳ một gối nói:

- Tiểu nhân không dám…đây…đây là tông chủ muốn nô tài truyền lời…

Thanh niên hừ lạnh một tiếng nói:

- Tin rằng ngươi cũng không dám, lui ra cho ta, ngày mai khởi lên tinh thần, tuyệt đối không để những tông môn khác đùa giỡn thủ đoạn gì.

Hắc bào lão giả liên tục gật đầu, sau đó lui ra khỏi lều trại.

Thanh niên nhìn thấy hắn đi ra ngoài, đeo không gian giới lên tay, sau đó rút một thanh cự kiếm tối đen nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhìn bộ dáng của hắn giống như đang vuốt ve tình nhân ôn nhu, không còn vẻ tức giận như vừa rồi.

- Ngươi đã chờ đợi không kịp đi, ngày mai ngươi có thể giải khát một chút, ta tin tưởng những thiên tài phấn thối kia sẽ cảm thấy phi thường hài lòng.

Thanh niên lộ ra khuôn mặt tươi cười dữ tợn nói với thanh trọng kiếm.

Trọng kiếm run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang đáp lại lời nói của thanh niên.

Trong một khu lều trại có đại kỳ là một đầu linh thú.


Một thanh niên đang ngồi uống rượu, dưới chân hắn có đến ba đầu linh thú cường đại nằm sấp đang ngủ nhưng đôi tai bọn nó vẫn dựng đứng lên, chỉ cần chút động tĩnh là bọn chúng liền thức dậy. Lúc này một lão giả vén màn đi vào, trên tay đang cầm một cái lồng hoàng kim, bên trong có một đầu linh thú đang cự quậy điên cuồng.

Lão giả nhìn thành niên kia rồi nói:

- Thiên Không, đây là linh thú mà tông chủ chuẩn bị đặc biệt cho người, hi vọng người có thể thấy được thứ mà tông chủ yêu cầu.

- Mã trưởng lão, ngươi cứ yên tâm, ta biết nên làm thế nào.

Nói rồi hắn đoạt lồng hoàng kim trên tay lão giả rồi nhìn vào trong giống như đang nhìn một tình nhân vậy.

- Vậy cũng tốt, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể cô phụ kỳ vọng nhiều năm qua của tông chủ, lần này tuyệt đối không để xảy ra sai lầm.

- Mã trưởng lão, ta tự có chủ trương.

Thanh niên không quay đầu lại đáp nhưng giọng nói của hắn chứa đựng ý chí khiến người khác không thể cãi lại làm lão giả kia muốn mở miệng nói thêm liên im bặt, tự động biến mất để không làm phiền đến thanh niên này nữa.

Trong một lều trại có đại kỳ là một dòng sông màu đen.

Một thanh niên đang ngồi xếp bằng, trên người hắn tản ra vô số hắc khí, xung quanh hắn toàn là xác khô, nếu nhìn kỹ thì toàn bộ xác khô ở đây đều là nữ nhân. Đúng lúc này một lão giả quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, phát ra gióng nói tràn đây âm u tràn đầy sát khí:

- Hắc Long, đây là Hắc Thiên Thương, một kiện linh khí ngũ giai, là tông chủ ban cho ngươi, để ngươi giết sạch đám thiên tài của những tông môn khác.

Nói rồi trên tay lão xuất hiện một thanh dài tám xích, thân thương màu tím đen cùng đầu thương màu đen tuyền. Ở trên thân thương màu tím đen, có hai chữ Hắc Thiên.

Hai chữ này phong cách cổ xưa mượt mà, phối hợp cây thương rất nặng, dường như có một cỗ khí thế mênh mông ngập trời ập vào mặt.

Ngay khi lão giả kia lấy thương ra thì thanh niên kia liền mở mắt, điều đặc biệt là trong mắt của hắn không có lòng trắng khiến người nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ. Hắn đưa tay tiếp nhân trường thương rồi nói:

- Ta biết rồi.

Giọng nói của thanh niên này âm u đến mức tột cùng, giống như không phải do con người phát ra vậy.

Lão giả kia gật đầu rồi biến mất, thanh niên kia không thèm chú ý đến mà liên tục múa thương, vừa múa thì trong mắt hắn hiện ra vẻ khát máu vô cùng.

Trong một khu vực đóng quân treo hoàng kỳ thêu ngôi sao.

Một thanh niên tuấn tú nằm nghiêng trên giường mềm, bên cạnh có hai mỹ cơ rót rượu đấm lưng cho hắn, nhìn qua bộ dạng của hắn thật tiêu sái phong lưu vô cùng.

Ngồi trước mặt hắn là một lão giả, lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào vô cùng.

Sau lưng hắn là năm hán tử trung niên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- Lục trưởng lão, ngươi nói cửa ải cuối cùng kia có thể qua được hay không?

Thanh niên ăn một thạch anh quả do mỹ cơ đưa qua, nhìn lão giả thản nhiên hỏi.

Lão giả hiện lên nét cười tự tin nói:

- Tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng không biết kế tiếp sẽ xuất hiện loại tình huống nào.


- Chỉ cần có thể qua cửa thứ nhất, cơ quan ám các bên trong không đủ đáng sợ.

Thanh niên không cho là đúng nói.

Lão giả nâng mí mắt nói:

- Không thể phớt lờ, kế hoạch của Điện chủ không thể xảy ra bất kỳ tổn thất.

Thanh niên cười nhẹ nói:

- Ta biết nên làm như thế nào, huống chi ta còn hiểu biết rõ tình huống bên trong hơn so với các ngươi.

- Vậy là tốt rồi, những tiểu tông môn khác không cần nhìn tới, chỉ cần chú ý Liệt Kiếm Môn, Vạn Thú Tông cùng Hà Minh Tông là được, ngàn vạn lần không để cho bọn hắn nhanh chân đến trước.

Lão giả nhắc nhở nói.

- Hừ, thách bọn hắn cũng không có can đảm này, bằng không…ta không để cho bọn hắn không thể ra ngoài.

Thanh niên hiện lên sát ý lãnh liệt.

Chẳng biết tại sao lão giả nghe xong lời này của thanh niên, trong lòng có vài tia quấy nhiễu mơ hồ, nhưng không nói thêm lời nào.

Trong khu đóng quân có đại kỳ nhìn qua như những ngọn núi chọc thủng trời.

Tam thái tử Lục Thiên Hổ mà Lý Hàn từng gặp mặt một lần đang hung hăng đâm chọc vào người một nữ tử tư sắc thượng đẳng.

Nữ tử kia không ngừng phát ra thanh âm kêu thảm.

Nghe tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt Lục Thiên Hổ biến thành hưng phấn dị thường, thân hình càng điên cuồng luật động đồng thời miệng không ngừng hô:

- Tao nữ nhân Lý Hồng Vân, ở trước mặt ta giả vờ thanh cao phải không, lão tử làm chết ngươi…làm cho ngươi biết lợi hại của bổn thái tử…

- Thái…thái tử, tôi là Hương Hương, không phải Lý Hồng Vân ah!

Nữ tử chịu đựng thân dưới bị xé rách đau đớn, miệng kêu lên.

Ba!

Ly Du hung hăng đánh lên mông nữ tử mắng:

- Ngươi chính là Lý Hồng Vân…ngươi chính là Lý Hồng Vân…ta chơi chết ngươi…

Sau một trận đập vào mãnh liệt, Ly Du phát ra tiếng gầm nhẹ, nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay sau đó chỉ còn lại tiếng thở gấp nặng nề.

Lúc này một thanh âm khàn khàn vang lên:

- Xong việc thì cút lên cho ta!

Lục Thiên Hổ không biết từ khi nào trong doanh trướng của mình xuất hiện thêm một người, hoảng sợ nhanh chóng đứng dậy, đề phòng nhìn về phía người kia, nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi vội vàng kéo chăn đệm che đậy thân thể trần trụi của mình.

- Nhị ca, ngươi không biết người dọa người hù chết người sao?

Lục Thiên Hổ đỏ mặt nhìn người kia nói.

Người ngồi trong doanh trướng là một nam tử mặc trường bào.

Bộ dáng của nam tử này có vẻ thật âm nhu, đôi mắt giống như độc xà, chỉ cần bị hắn trành tới đều cảm giác đau nhức không thôi.

Hắn chính là nhị thái tử Lục Thiên Ưng của Bách Thiên Tông.


Lục Thiên Ưng cũng không nhìn Lục Thiên Hổ, mở miệng lần nữa:

- Tiện nữ nhân, cút đi ra!

Thần sắc Lục Thiên Hổ biến đổi, nhanh chóng quát nữ tử còn đang phát run:

- Mau cút ra ngoài cho ta!

Nữ tử run run, không để ý thân hình trần truồng của mình liền chụp lên quần áo tán lạc dưới đất.

Nhưng nàng cũng không lập tức chạy ra, muốn mặc lại quần áo mới ra ngoài, dù sao bên ngoài có rất nhiều nam nhân, nàng không muốn bị người chiếm tiện nghi.

Ai ngờ nàng chỉ vừa mặc một tay áo, Lục Thiên Hổ đã hét lớn:

- Mau đi ra!

Đáng tiếc hắn rống lên thì đã muộn, chỉ thấy trong mắt Lục Thiên Ưng đảo qua hàn ý, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, ánh nến trên bàn chợt lóe, bỗng nhiên biến thành mỏng manh vài phần.

Phốc!

Động tác nữ tử cứng ngắc, trên trán đã mở một lỗ thủng, trong lỗ thủng còn toát ra chút máu và một chút màu trắng, tiếp theo liền ngã xuống đất.

Lục Thiên Hổ nhìn nữ nhân ngã xuống, nuốt nuốt nước bọt, không dám nhiều lời ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Lục Thiên Ưng.

- Còn nhớ rõ mục đích chuyến đi này sao?

Lục Thiên Ưng sâu kín hỏi.

Lục Thiên Hổ nhẹ gật gật đầu nói:

- Nhớ rõ!

- Nghe nói ngươi xem trọng một nữ nhân của Thập Linh tông?

Lục Thiên Ưng lại hỏi.

Lục Thiên Hổ không dám giấu diếm, liên tục gật đầu nói:

- Dạ!

- Hừ, nếu vì chuyện khác phá hủy đại sự lần này, ta nhất định sẽ đích thân giết ngươi!

Lục Thiên Ưng hiện tia sát ý nói, dừng một chút hắn mới nói:

- Người dám xem thường Bách Thiên tông chúng ta phải chết!

Lục Thiên Hổ hoảng sợ gật đầu nói:

- Nhị ca, ta…ta biết nên làm thế nào.

Ngay sau đó Lục Thiên Ưng như trận gió biến mất trong lều trại.

Chỉ còn lại Lục Thiên Hổ ngồi bệch dưới đất thở dốc, tựa hồ vừa rồi đã xảy ra đại chiến sinh tử.

Ngoại trừ những phe cánh đang trù hoạch hành động, những tông môn khác đều tự có tính toán, bắt đầu ngày mai trong Vạn Thú Quật sẽ nhấc lên một mảnh huyết tinh.

Trời vừa sáng, ánh mặt trời vừa xuất hiện trên đại địa.

Một thanh âm to rõ truyền đến:

- Thệ Tông đại hội bắt đầu, mọi người tiến vào Vạn Thú Quật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận