Phong Lưu Thánh Vương

Người cứu Lý Hàn là một nữ nhân có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Mặt như trứng ngỗng, mắt phượng mày ngài, đôi mắt nàng vô cùng hút hồn, điểm thêm vào là chiếc nốt ruồi màu đỏ ở khóe mắt bên trái càng làm tăng lên phần quyến rũ. Nữ nhân này mặc một bộ áo tím quần dài trông vô cùng yêu diễm. Trên hông nàng là một cái thắt lưng màu đen, buộc chặt vòng eo của nàng lại, do đó càng thể hiện bộ ngực nàng cao vút. Bên dưới chiếc váy là một chiếc quần hồng nhạt, một đôi giày thêu hồng nhạt. Màu tím và màu hồng nhạt đan xen, khiến nàng giống như một đóa hoa thần bí mà yêu dị. Vòng eo vặn vẹo, giống như liễu rủ mềm mại, quyến rũ vô cùng. Người này không ai khác chính là Lâm Nhược Thủy, người đã xa cách lâu ngày của Lý Hàn. Cảm nhận được ánh mắt của Lý Hàn thì nàng nở một nụ cười nhạt, tuy nàng chỉ nở nụ cười nhạt nhưng vẻ mỉm cười ở giữa hai lông mày kia lại lộ vẻ quyến rũ vô tận. Nàng đỡ Lý Hàn dậy, hỏi:

- Lý Hàn, chàng có sao không?

Lý Hàn không trả lời mà chỉ ôm chầm lấy nàng rồi hắn thủ thỉ bên tai nàng:

- Nhược Thủy, ta nhớ nàng.

Nàng cũng mỉm cười, cũng ôm chầm lấy Lý Hàn. Lâm Nhược Thủy dán gò má vào vai Lý Hàn, giọng nói hơi run, tràn ngập nhung nhớ:

- Lý Hàn, thiếp...thiếp cũng rất nhớ chàng…!

- Bảo bối, nàng ngẩng đầu lên, để ta nhìn nàng…!

Lý Hàn mở miệng thâm tình nói. Lâm Nhược Thủy chậm rãi ngẩng đầu, mặt phấn ửng hồng, khuôn mặt tràn ngập sự thành thục của thiếu phụ, kiều diễm ướt át, đôi mắt long lanh khó che giấu sự mừng rỡ và nhung nhớ, đây là khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo quyến rũ, hai đôi mắt rưng rưng, long lanh, cặp môi thơm hồng nhuận phơn phớt lại giống như hoa tươi nở rộ, cảm thấy mê người.

Lý Hàn ôm eo thon của Lâm Nhược Thủy, cửu biệt thắng tân hôn, lúc này cảm thấy phu nhân trong ngực chính là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, hắn vươn đầu, môi dán môi thơm của nàng, hung hăng hôn một cái.

- A…!

Lâm Nhược Thủy rên nhẹ một tiếng, cặp môi đỏ mọng đã bị Lý Hàn chặn lại, hai tay vốn nắm chặt, lập tức mở ra, cũng ôm lấy Lý Hàn, mở cặp môi đỏ mọng nghênh đón hắn.

Lý Hàn cảm thấy cặp môi đỏ mọng của Lâm Nhược Thủy thơm ngọt ngây người, trong hơi thở tản ra hương thơm, đầu lưỡi như con rắn nhỏ thăm dò trong miệng nàng. Lâm Nhược Thủy ngày đêm nhớ ái lang, lúc này cũng hết sức đón chào, hai đầu lưỡi quấn nhau. Lý Hàn không ngừng mút lấy đầu lưỡi phấn nộn của nàng, cảm thấy miệng nàng có một hương thơm động người, tựa như muốn hút hương hơm này vào trong cơ thể mình, có lẽ phân biệt quá lâu, quá mức kích động, khí lực Lý Hàn ngày càng lớn, lúc đầu hai tay nàng ôm chặt ái lang, lâu sau cuối cùng khẽ đẩy ra. Nàng thở từng ngụm không khí, khuôn mặt đỏ ửng, tóc mây tản ra, hơi lười biếng, phối hợp với phong vận thiếu phụ càng say lòng người, đôi mắt kia gần như muốn chảy ra nước, nàng khẽ sẵng giọng:

- Tên bại hoại chàng, người ta… người ta sắp bị chàng giết chết…!

Lý Hàn nghe được câu mày, lại cảm thấy thân thể nóng lên, mỉm cười, lại ôm Lâm Nhược Thủy vào ngực, dịu dàng nói:

- Ta nhẹ một chút…!

Nói rồi hắn tính lại tiếp tục hôn lên cặp môi gợi cảm của nàng. Nhưng Lâm Nhược Thủy lấy một ngón tay chặn miệng hắn lại nói:

- Thôi, để đến tối rồi thiếp chiều chàng. Chứ ở đây thì không hay.

Lúc này hắn mới nhớ là mình con đang trong cuộc tranh tài. Hắn đành phải nhịn cơn kích động của mình xuống, hắn vươn tay dìu nàng ngồi xuống đất hỏi:

- Chuyện của nàng đã giải quyết hết rồi phải không?

Lâm Nhược Thủy cười dịu dàng, giống như hoa xuân:

- Đã giải quyết xong hết rồi, bay giờ thiếp có thể ở bên cạnh rồi. Nào, để xa xem chàng nào!

Lý Hàn nghe Lâm Nhược Thủy nói vậy liền dí dỏm nói:

- Thế nào, có phải anh tuấn hơn rất nhiều hay không?

Lâm Nhược Thủy dịu dàng nói:

- Tình lang của ta đương nhiên là người đàn ông anh tuấn nhất thiên hạ…!

Lý Hàn nhìn Lâm Nhược Thủy phong tình mị người, một tay không kìm lòng được thò vào trong ngực nàng, thăm dò vào phía sau áo ngực, trong khi thân thể nàng run rẩy, một bàn tay của hắn đã nắm được bộ ngực đồ sộ của nàng. Lâm Nhược Thủy " Ưm" một tiếng, khuôn mặt dán lên mặt Lý Hàn, giọng nói mềm mại, khiến người ta nhũn người:

- Chàng hư quá, không thành thực một chút…!

Một bàn tay của Lý Hàn đương nhiên không thể nắm trọn bộ ngực Lâm Nhược Thủy, ngực nàng mềm mại mang theo co dãn khiến hắn yêu thích không muốn buông tay. Hắn vừa xoa ngực vừa khẽ nói:

- Đã lâu rồi ta không thấy nàng, ngày đêm nhớ mong, hôm nay mới thấy được tiểu bảo bối của ta, ta cũng không phải sắt đá, sao có thể trung thực?

- Ưm!!!

Nàng khẽ rên một tiếng, là hai ngón tay của Lý Hàn kẹp lấy hạt đậu đỏ trên bộ ngực phấn nộn của nàng nhẹ nhàng vân vê một chút, Lâm Nhược Thủy cảm nhận được cảm giác bồng bềnh muốn chết mà Lý Hàn mang lại cho nàng. Thân thể nàng mẫn cảm, Lý Hàn vuốt ve bầu ngực của nàng, khiến cho toàn thân nàng nóng lên, nước trào ra giữa hai chân, chỉ sợ bản thân không chịu nổi, nàng lo lắng như vậy sẽ hành sự ở chỗ này nên nàng đưa một tay nắm lấy cánh tay Lý Hàn, đáng yêu cầu xin:

- Lý Hàn, van cầu chàng, đừng động, thiếp...thiếp không chịu nổi…!

Nàng ghé sát lỗ tai Lý Hàn, thấp giọng nói:

- Chỗ đó của thiếp đã chảy rất nhiều nước, thiếp không chịu được, chúng ta… chúng ta không thể ở chỗ này… Van cầu chàng, chờ tối nay, Nhược Thủy đều nghe theo chàng, chàng muốn làm sao, ta… ta đều theo chàng, hiện giờ… hiện giờ chàng tha cho thiếp có được không?

Giọng nàng mềm yếu, mị hoặc câu hồn, hai mắt long lanh gần như chảy ra nước, xuân tình vô hạn. Sở Hoan nghe lời này của nàng, trong lòng lại xúc động một hồi, nhưng hắn cũng không phải một người chỉ biết thỏa mãn bản thân, mặc dù lúc này hắn hận không thể đè Lâm Nhược Thủy dưới người phóng ngựa rong ruổi, nhưng hắn cũng tôn trọng nàng, hắn giữ bộ ngực của Lâm Nhược Thủy trong tay nhưng hắn cũng không động đậy nữa, dán vào lỗ tai nàng, nhẹ giọng cười nói:

- Chúng ta đã nói rồi, tối nay nàng phải nghe lời ta, ta muốn nàng làm thế nào, nàng đều phải nghe lời…!

Lâm Nhược Thủy xấu hổ, khuôn mặt nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng. Bỗng nhiên, nàng quát khẽ:

- Ai!!!!

Nói rồi thân hình của nàng lóe lên rồi biến mất. Một lát sau thì nàng quay lại, lúc này nàng kéo cái gì đó. Đến chỗ Lý Hàn thì Lý Hàn mới phát hiện thứ nàng kéo chính là một con người và người này không phải ai xa lạ mà chính là Lý Thiên, người tính hãm hại Lý Hàn. Nàng ghét bỏ buông chân của Lý Thiên, hỏi Lý Hàn:

- Lý Hàn, chàng có biết gã này không? Lúc nãy thiếp phát hiện tên lén lút ở đằng kia nên tóm lại.

- Biết, là người cùng tộc!!!

Lý Hàn lạnh nhạt nói. Rồi hắn đá vào người Lý Thiên một cái nói:

- Dậy đi, ta biết ngươi không có bất tỉnh.

Nhưng Lý Thiên vẫn nhắm nghiền mắt, Lý Hàn thấy vậy liền lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi không chịu mở mắt ra thì sẽ lấy đi đôi mắt của ngươi.

Lý Thiên nghe Lý Hàn nói vậy liền hoảng sợ mở mắt ra. Lý Thiên lúc nãy quay lại để kiếm tra xem Lý Hàn có chết hay chưa nhưng hắn chưa kíp nhìn thấy gì thì bỗng nhiên một nữ nhân xuất hiện trước mặt hắn, hắn chưa kịp nói gì thì cảm thấy gáy đau xót, sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm lại rồi dần dần mất đi ý thức. Do ma sát với mặt đất lúc bị kéo đi nên hắn mới tỉnh lại được. Lúc này, hắn nhìn Lý Hàn nói:

- Lý Hàn, ngươi....

Lý Hàn không đợi Lý Thiên nói hết liền cắt ngang:

- Ta không ngờ người thân lại đối xử với nhau như vậy. Mà thôi, nếu ngươi không xem ta là người nhà thì ta cũng sẽ không xem ngươi là người thân. Thôi, chết đi!

Giết hại huynh đệ là việc hắn không muốn làm, tuy nói là không có tình cảm, nhưng dù sao đều là họ Lý, nhưng bây giờ nhìn lại thật giống như là tự mình đa tình, đối phương nghĩ hết biện pháp hãm hại mình, mình còn đắn đonh em như tay chân cái gì?

Lý Thiên sững sỡ, vội la lên:

- Lý Hàn,....

- Phụt!!!

Lý Hàn không đợi gã nói hết liền đâm kiếm xuống tim của Lý Thiên khiến cho hắn chết cũng không kịp nhắm mắt. Lý Hàn đâm xong rồi rút kiếm ra, do rút kiếm nên máu bị bắn lên, dính một ít trên mặt Lý Hàn. Không ai có thể khi dễ Lý Hàn hắn, nếu đã là địch, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, bất luận đối phương là ai.

Lý Hàn lấy tay xóa đi vết máu trên mặt quay qua nói với Lâm Nhược Thủy:

- Nàng tìm chỗ ở tạm trước, ta xong việc sẽ qua tìm nàng.

Lâm Nhược Thủy chứng kiến hết cả nhưng nàng cũng không cản Lý Hàn vì nàng biết muốn sinh tồn trong thể giới này thì cần phải vô tình với kẻ thù của mình. Nàng nghe Lý Hàn nói vậy liền gật đầu:

- Được rồi, thiếp sẽ ở khách điếm Vạn Xuân. Tối nay, chàng nhớ đến. Thiếp....chờ!

Nàng vừa nói vừa thể hiện sự lẳng lơ và quyến rũ qua đôi mắt khiến cho toàn thân Lý Hàn nóng lên khiến hắn muốn đè nàng xuống đất đai chiến 300 hiệp với nàng. Hắn hít sâu để kiềm chế lại, hắn trầm giọng nói:

- Tiểu yêu tinh, nàng có tin ta làm nàng ngay đây luôn không?

Lâm Nhược Thủy không trả lời mà nàng chỉ cười, nàng vừa cười vừa bước đi. Mỗi bước đi của nàng đều xa khoảng trăm mét, chỉ một lát đã không thấy thân hình của nàng. Lý Hàn thấy vậy liền lắc đầu cười rồi hắn quay qua nhìn lại mấy xác chết, hắn thu nhập túi trữ vật của bọn hắn rồi bỏ đi mặc kệ thân xác của bọn chúng vì hắn biết sẽ có linh thú thu nhập giùm hắn. Qủa nhiên như lời Lý Hàn nói, do mùi máu nên khi Lý Hàn đi được một lát thì xuất hiện vài con linh thú và bọn chúng nhanh chóng xơi tái hết tất cả nên cho dù có người dụng tâm kiểm tra thì chỉ biết do linh thú gây ra chứ không thể nào nghi ngờ đến Lý Hàn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui