Phong Lưu Thánh Vương

Trên đường đi về cửa háng Lý gia thì hắn đi ngang qua một con đường mà hai bên đường có nhiều người mở quầy hàng bày bán. Trải qua một phen hỏi thăm, Lý Hàn mới biết được rằng các tán tu là đem những đồ mà họ không cần lấy ra bán, bọn họ không muốn bán cho cửa hàng, mà là lựa chọn bày quầy hàng hoàn toàn là vì có thể bán được cái giá tốt hơn. Nên nơi này có không ít thứ tốt bán ra, tỷ như linh thảo, vũ khí..., vận khí tốt mà nói, gặp được vật thích hợp cho chính mình tu luyện, vậy thì có lời rồi.

Lý Hàn hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa như hai lúa vào thành, nhìn đồ vật được bày ra đều cực kỳ tò mò. Hắn đi một vòng thử xem có cái gì phù hợp với hắn hay nữ nhân của hắn hay không nhưng khi hắn đi ngang qua một quầy hàng thì đột nhiên Hắc Tháp trong thức hải của đột nhiên run lên. Điều này làm hắn hết sức ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Hắc Tháp run lên như thế, hắn đưa mắt nhìn quầy hàng đó. Chủ quầy hàng là một nam nhân ba mươi tuổi, có thực lực Luyện Mạch Cảnh sơ kỳ, phía trước bày biện vài thứ.

Lý Hàn đi đến rồi xuống, nam tử bày quầy nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn đi. Nhìn được vật gì hãy ra giá, chỗ ta buôn bán là tốt nhất.

Lý Hàn gật đầu rồi cầm từng thứ lên xem thử, ở đây đa số là linh thảo nhất giai, vài thanh phàm khí nhất giai, một sấp giấy cộng them một cái lô đỉnh. Linh thảo thì hắn chủ động bỏ qua, hắn cầm từng thanh phàm khí lên xem thử để kiểm tra xem Hắc tháp có run lên không nhưng xem qua một lượt thì Hắc tháp chẳng có động tĩnh gì, hắn cầm lô đỉnh lên xem thử thì kết quả cũng y chang. Nên hắn dám khẳng định thứ khiến Hắc Tháp run lên tuyệt đối là sấp giấy đó nhưng hắn không kiểm nghiệm mà cầm lô đỉnh nói với ông chủ:

- Lão bản, lô đỉnh bán như thế nào?

- Lô đỉnh này ấy hả, là do ta liều mình...........Nên lô đỉnh này ta bán giá năm ngàn kim tệ.

Nam tử bày quầy nói.

- Qúa đắt rồi, lô đỉnh này tuyệt đối không có giá mười ngàn kim tệ được. Ta thấy lô đỉnh này hai ngàn kim tệ là được rồi.

Lý Hàn nói.

- Tiểu huynh đệ, giá cả này ngươi cắt xuống thật là lợi hại, ta nhưng là mạo hiểm mới có được, nếu như ngươi thật muốn, bốn ngàn kim tệ là chắc giá rồi.

- Hai ngàn kim đã là giá cao nhất rồi, nều ngươi không bán thì ta bỏ đi à.

Lý Hàn nói.

- Nhưng Hai ngàn kim tệ thì ít quá.

Nam tử giả bộ đáng thương nói.

- Thấy ngươi đáng thương như vậy làm ta cũng thấy tội. Như vậy có được không, ta trả ba ngàn kim tệ cho cái lô đỉnh cộng thêm sấp giấy này và năm linh thảo này.

Nam tử nghe vậy thì cười thầm trong lòng, cái lô đỉnh này hắn đã tửng hỏi thăm người khác thì biết được cái lô đỉnh này chi3 la2 vat65 tam62 thuong72 cùng lắm chỉ có giá một ngàn ngàn kim tệ, còn sấp giấy kìa là thứ được hắn tìm thấy khi khám phá một di tích nhưng hắn kiểm tra qua rồi, phía trên mỗi tờ đều được viết ngôn ngữ mà hắn không hiều bằng bút đỏ. Hắn đã xé, đã đốt đã thử mọi kiểu nhưng chẳng có gì xảy ra cả nên hắn lấy ra đem bán. Còn mấy năm gốc linh thảo kia cũng chỉ có giá là năm trăm kim tệ. Xem ra chuyến này lời rồi, hắn thầm nói trong lòng nhưng trên mặt thì hiện vẻ đắn đo, suy nghĩ này nọ rồi cắn răng nói:

- Được, thành giao.

Lý Hàn nghe vậy liền lấy ra ba ngàn kim tệ giao cho nam tử đó rồi hắn đưa tay lấy lô đỉnh, sấp giấy và năm gốc linh thảo rồi đứng dậy bỏ đi. Hắn không đi dạo nữa mà đi nhanh về cửa hàng Lý gia để kiểm tra sấp giấy đó. Hắn về phòng đã chuẩn bị sẵn cho hắn, hắn lấy sấp giấy ra thì đột nhiên Hắc tháp run lên một cái rồi hắn cảm thấy một lực lượng từ Hắc tháp thông qua hắn truyền xuống sấp giấy đó. Bông nhiên các chữ trên giấy phát sáng lên nhưng năm giây sau thì tình trạng đó biến mất. Rồi một đạo tin tức lập tức truyền tới, nói cho hắn biết cách dùng những tờ giấy này.

Dịch Chuyển Phù!

Chỉ cần xé mở, liền có thể tùy cơ truyền tống ra ngoài vạn dặm. Đây là phù có thể dùng để bảo vệ tánh mạng. Mỗi tấm tương đương một mãng, ở đây có khoảng hai mươi tấm phù tương đương hai mươi tính mạng, vạn kim không đổi!

Lý Hàn vui mừng cất mấy tấm phù này vào trong nhẫn trữ vật, khi về đưa cho các nàng để có thêm bảo bối giữ mạng. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là Hắc tháp có khả năng tìm bảo, nhưng nếu vậy thì tại sao lúc trước hắn bắt gặp khá nhiều vật quý nhưng Hắc tháp lại không run. Thật ra là có run nhưng lúc đó cảnh giới của Lý Hàn quá thấp nên không cảm nhận được, lúc này hắn là Luyện Mạch Cảnh nên miễn cưỡng có thể cảm nhận được. Lý Hàn nghĩ hoài không ra liền quăng chuyện này ra sau đầu để khỏi đau đầu, thấy không chuyện gì nữa thì hắn quanh chân ngồi tu luyện. Tu luyện được một canh giờ thì Tạ Ngọc Hân đến tìm hắn, nói là đến giờ đi rồi. Hai người lập tức leo lên ngựa, quay về trấn Vạn Liên. Đi đến trời tối thì hai tìm thấy một cái quán trọ nhưng gặp phải một chút phiền toái nhỏ chính là khách trọ đông nên chỉ còn lại một gian. Nghe đến đây, Lý Hàn nhìn qua Tạ Ngọc Hân để xin ý kiến, Tạ Ngọc Hân suy nghĩ một chút. Lúc này đi đường là không thể nào, mặc dù hai người là Luyện Thể Cảnh nhưng chưa chắc an toàn nếu đi đêm nên xem ra đêm nay hai người phải ở chung một phòng rồi.

Hai người được tiểu nhị dẫn vào một phòng. Sau khi vào phòng, Lý Hàn phân phó tiểu nhị là bọn họ không kêu thì đứng tới quấy rầy, rồi hắn thưởng cho tiểu nhị ít tiền liền kêu hắn rời đi. Sau khi tiểu nhị rời đi, Tạ Ngọc Hân lấy đồ từ túi trữ vật rồi đi vào phòng tắm vì đi ở ngoài nên trên người nàng dính đầy bụi bặm khiến nàng cảm thấy khó chịu nên muốn đi tắm. Lý Hàn thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu, liền ôm đồ đi tắm ở nhà tắm của quán trọ.Sau khi tắm xong thì tinh thần cảm thấy khá hơn, Lý Hàn liền kêu tiểu nhị đem vào phòng họ vái món ăn, sau khi làm xong thì tiểu nhị rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn hai mợ cháu, lúc này Tạ Ngọc Hân vừa tắm xong, thay bộ trang phục bó sát người, hoàn toàn phô ra dáng người ma quỷ của nàng. Tóc đen hơi ướt, bắp thịt còn dính nước, như phù dung thuần mỹ trong nước, nhưng lại phù hợp với bộ ngực đầy đặn của nàng, lại trở nên gợi cảm vô cùng, hai loại phong cách khác nhau tạo thành lực tấn công mãnh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui