Phong Lưu Thánh Vương

Liễu Mị Nương cười khanh khách, thu tay lại, liếc Thân đại ca một cái, nâng một cánh tay ngọc lên. Ngọc thủ Liễu Mị Nương vừa động, tên tay đã có một túi tiền, móng tay của nàng dài nhỏ sạch sẽ, bên trên còn bôi chút sơn màu đỏ. Màu da nàng trắng như tuyết, nhưng quần áo trên người lại đỏ như lửa, trắng hồng giao nhau, lại tràn đầy phóng đãng, nàng đưa túi tiền cho Thân đại ca, quyến rũ nói:

- Thân đại ca, lúc trước đưa tiền đặt cọc, đây là một trăm kim tệ còn lại, xin huynh cầm lấy!

Thân đại ca kia vội đáp:

- Liễu cô nương, điều này không được. Chuyện này ta làm hỏng, thẻ bài chưa mang về, tiền này tuyệt đối không thể nhận lấy.

Liễu Mị Nương lắc đầu nói:

- Điều này cũng không trách huynh được, không ngờ tên đó mạng lớn nên được người khác cứu.

Lúc nàng nói chuyện, khuôn mặt mang theo nụ cười quyến rũ, giọng nói vô cùng mị hoặc.

Thân đại ca kia lập tức đáp:

- Liễu… Liễu cô nương, tiền này ta tuyệt đối không thể nhận, chuyện lần này ta làm không tốt, tiền này đương nhiên không nhận được, hơn nữa…!

Gã nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu mị đến tận xương của Liễu Mị Nương, tầm mắt lại chuyển một lần nữa, cuối cùng ưỡn ngực nói:

- Huống chi lần này làm việc cho cô nương, cũng không phải vì tiền.

Đôi mắt Liễu Mị Nương quyến rũ lưu chuyển nhìn vào hai mắt rực lửa của gã, cười cười vặn eo đi tới, gần trong gang tấc, thấp giọng nói:

- Cảm ơn Thân đại ca, ta thấy huynh… nhìn qua huynh hết sức mệt nhọc, có phải đói bụng hay không?

Thân đại ca nhìn chằm chằm bộ ngực tuyết trắng của Liễu Mị Nương, nuốt từng ngụm nước bọt, nói:

- Đúng… là đói bụng?

Thân thể mềm mại của Liễu Mị Nương dán tới, mắt đầy quyến rũ, không ngờ một cánh tay mượt mà nhấc lên, nhẹ nhàng dụng vào chỗ lều trại của Thân đại ca kia, cười quyến rũ nói:

- Thân đại ca đói bụng, là muốn ăn cái gì?

Hơi thở của nàng như lan, gió thơm xông vào mũi:

- Lại không biết Thân đại ca đói bụng bên trên, hay là… ha ha ha, hay là đói bụng phía dưới…!

Thân đại ca bị Liễu Mị Nương khiêu khích thân thể gần như muốn bùng nổ, gã không kìm nổi ôm lấy eo nhỏ của Liễu Mị Nương, kích động nói:

- Bên trên bên dưới của Thân đại ca đều đói bụng, Liễu… muội tử tốt, muội có biện pháp khiến đại ca ăn no hay không?

- Đại ca muốn ăn cái gì?

Liễu Mị Nương cắn đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át, lẳng lơ tới tận xương.

- Đại ca… đại ca muốn ăn bánh bao thịt.

Vị Thân đại ca này là một tay chơi, lúc trước còn giả vờ giả vịt, giờ phút này Liễu Mị Nương chủ động khiêu khích, hắn làm sao có thể nhịn được, lộ ra nguyên hình, tay ôm vòng eo nhỏ nhắn chuyển xuống dưới, đặt lên cặp mông no tròn căng chật, gợi cảm mê người của Liễu Mị Nương.

Liễu Mị Nương hai má ửng hồng, nhìn qua mềm mại quyến rũ:

- Thân đại ca, nơi này… nơi này không phải bánh bao thịt!

- Có!

Thân lão đại hai mắt tràn đầy vẻ dâm dục, nhìn chằm chằm bộ ngực muốn phá tan áo của Liễu Mị Nương:

- Muội tử tốt, trên người của muội không phải mang theo hai cái bánh bao thịt trắng trắng mềm mềm rất lớn sao? Thân đại ca thích ăn bánh bao thịt này của muội!

Tay kia của gã nhấc lên, muốn sờ ngực Liễu Mị Nương, Liễu Mị Nương đã nâng tay lên ngăn cản, cười ha ha phóng đãng nói:

- Thân đại ca, huynh thật là xấu…!

Đôi mắt nàng quyến rũ, ỏn ẻn nói:

- Vậy thì chí thích… thích cặp bánh bao thịt này trên người muội… không thèm thứ khác sao?

Bộ ngực của nàng phập phồng lên xuống, dáng người như ẩn như hiện, xuân ý dạt dào, khiến người ta mơ màng.

- Thích!

Thân đại ca kia làm sao có thể chống cự khiêu khích của báu vật đẹp đẽ như thế, thấy báu vật trong ngực non muốn chảy nước, khuôn mặt lộ ra vẻ quyến rũ tận xương, chính là báu vật lẳng lơ nhất mà mình chứng kiến, lúc này tâm tình cực kỳ vui mừng:

- Muội tử tốt, những thứ ăn ngon trên người của muội, chờ đại ca sẽ từ từ ăn… Ha ha, chẳng những muốn ăn đồ trên người muội, còn muốn nếm nước trên người muội…!

Thủy Dũng ở phía sau nhìn thấy báu vật đẹp đẽ bị Thân đại ca ôm vào trong lòng, thậm chí có thể nhìn thấy bàn tay heo của gã xoa nắn trên mông Liễu Mị Nương, ma xui quỷ khiến, tràn ngập phẫn nộ, sát khí bùng lên, rút kiếm ra giống như gặp ma, đi tới từng bước.

Lúc này Thân đại ca kia thần hồn điên đảo, căn bản không biết Thủy Dũng tới gần, một tay xoa bóp mông phấn của Liễu Mị Nương, tay kia thì lần vào áo ngực Liễu Mị Nương, lại bị Liễu Mị Nương ngăn cản rất có kỹ xảo, thần hồn điên đảo. Tự nhiên hắn cảm thấy có tiếng gió, rồi lại nhìn thấy Liễu Mị Nương uốn éo eo thon, thân thể mềm mại đã rời khỏi lòng mình.

Phốc!

Thủy Dũng ở phía sau tràn đầy dữ tợn, dùng kiếm đâm xuyên từ gáy ra cổ vị Thân đại ca kia. Thân đại ca kia vì Liễu Mị Nương nên quên hết mọi thứ, nên Thủy Dũng dễ dàng đắc thủ. Rồi Thủy Dũng rút kiếm ra kiến máu bắn thẳng lên mặt mình. Thân thể cao lớn của của vị Thân đại ca kia ngã trên mặt đất, máu tươi từ cổ gã chảy vào bích đầm. Bích đầm vốn trong suốt tới đáy, giờ phút này chậm rãi biến thành màu đỏ vì máu loãng, không khí vốn trong lành giờ lại tràn ngập mùi máu tươi.

Thủy Dũng thấy thân hình Thân đại ca ngã trong vũng máu thì lúc này hắn mới tỉnh táo lại, hắn ngã ngồi trên mặt đất, trong lúc nhất thời si ngốc đờ đẫn. Vị Thân đại ca kia vẫn chưa chết nhưng mạng gã cũng sắp tàn rồi. Liễu Mị Nương nhét túi tiền vào túi rồi nhẹ lắc eo đi đến bên cạnh Thân đại ca kia, đối mặt với một thi thể sắp chết nằm trong vũng không chút sợ hãi nào. Nàng ta ghé sát vào, một đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô hồn của Thân đại ca kia, giọng vẫn cực kỳ quyến rũ:

- Hảo ca ca, xem ra ca không ăn nổi muội muội rồi.

Lập tức cười khanh khách, bộ ngực rung rinh, ba đào mãnh liệt, cặp môi thơm lại ghé sát vào khẽ nói:

- Ngươi có biết hay không? Hảo muội muội ta ghét nhất là loại nam nhân vô năng, ngươi là Luyện Mạch sơ kỳ nhưng lại giết không được một người có thực lực Luyện Huyết hậu kỳ. Ngươi nói có phải là ngươi rất vô năng không? Có phải hay không rất đáng chết?

Đồng tử Thân đại ca kia tắt hẳn chút ánh sáng cuối cùng, Liễu Mị Nương đưa tay lấy túi trữ vật của vị Thân đại ca kia. Nàng ta đứng dậy rồi lắc mông, đi đến bên cạnh người Thủy Dũng. Thủy Dũng ngửi thấy mùi thơm mê người, ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Mị Nương, đứng vụt dậy nói:

- Liễu… Liễu cô nương, Thân đại ca không phải là người tốt, ngày thường hay dọa nam nạt nữ làm chuyện xằng bậy, hôm nay còn dám động tay động chân với cô nương. Ta… ta thật sự không chấp nhận được. Liễu cô nương… cô không sao chứ?

Liễu Mị Nương lấy ra một cái khăn tay màu đỏ, đưa cho Thủy Dũng, giọng dịu dàng quyến rũ:

- Ngươi lau mặt mình đi. Có phải ngươi là vì Mị Nương mới giết hắn?

Thủy Dũng thấy Liễu Mị Nương đưa khăn cho luống cuống đón lấy nhưng gã không lau mà cất vào trong ngực. Sau đó gã chạy vội đến bên cạnh đầm rửa mặt sạch sẽ rồi mới quay lại. Liễu Mị Nương thấy vậy cười hỏi:

- Thủy đại ca, Mị Nương đưa cho huynh cái khăn lụa, là để huynh lau máu trên mặt mà…

Thủy Dũng hồi hộp thở dốc:

- Cô nương, khăn của cô là lễ vật quý giá nhất đối với ta, ta sao có thể dùng nó để lau máu? Ta muốn giữ lại, cả đời này trân quý cất trong lòng.

Đôi mắt đẹp của Mị Nương như có nước, giọng nũng nịu:

- Thủy đại ca thật sự nghĩ như vậy? Huynh… huynh hình như cũng thích Mị Nương.

Thủy Dũng liên tục gật đầu:

- Đúng đúng đúng, cô bảo ta làm gì, ta làm việc đó, về sau ta nguyện làm trâu ngựa cho cô.

Gã lúc này đã bị Liễu Mị Nương hớp hồn, tâm thần điên đảo, nếu bây giờ Mị Nương bảo gã chết đi, chỉ sợ gã sẽ chết không một chút do dự.

Liễu Mị Nương cười tươi như hoa, đưa bàn tay thon mềm như ngọc đặt trên ngực Thủy Dũng, cười quyến rũ:

- Ôi, cơ thể rắn chắc, Thủy đại ca có tình có nghĩa, lại cường tráng như thế, nữ nhân nào mà không bị một anh hùng như vậy làm cho điên đảo. Mị Nương thật hy vọng có một nam nhân như Thủy đại ca làm chỗ dựa vững chắc. Vừa bảo hộ Mị Nương, vừa có năng lực…

Nàng ta cười lẳng lơ, ghé sát vào bên người Thủy Dũng nói như rên:

- Hơn nữa, đi theo Thủy đại ca, tuyệt sẽ không cô đơn, nhất định sẽ rất sung sướng…

Thủy Dũng ngay cả thở cũng quên, cảm giác tay Liễu Mị Nương thật mềm, thật mát, thật mịn, toàn thân thư sướng vô cùng, cố lấy hết dũng khí nói:

- Liễu… Liễu cô nương, không bằng cô đi theo ta, đến Thủy gia ở Thanh Hà trấn, ở đó ta có thể bảo vệ cô bình an, ăn sung mặc sướng không thành vấn đề.

Yết hầu gã nhô lên, ý tứ rất rõ rồi, là muốn Mị Nương đi theo làm đạo lữ của gã, lòng hồi hộp chỉ mong Mị Nương có thể đáp ứng, nếu có một báu vật quyến rũ như vậy làm đạo lữ thì mình chắc chắn sẽ khoái hoạt như thần tiên.

Liễu Mị Nương buồn bã nói:

- Mị Nương làm sao không muốn? Chỉ có điều…

- Chỉ có điều gì..?

Thủy Dũng thấy Mị Nương tựa như sẽ đồng ý, mừng rỡ vỗ ngực nói:

- Có vấn đề gì, cô cứ nói, núi đao biển lửa ta cũng đi làm cho cô.

Liễu Mị Nương dùng ngón tay vẽ vài vòng trên ngực Thủy Dũng, xuân tình nồng đượm, khẽ nói:

- Vậy....ngươi đi chết đi.

Vừa dứt lời, ánh mắt đang quyến rũ của nàng trở nên lạnh băng đồng thời cánh tay đang đặt trên ngực Thủy Dũng đánh ra chưởng phong. Thủy Dũng không ngờ Liễu Mị Ngươi lại ra tay nên không phòng bị, bị một chưởng của nàng đánh bay. Hắn vừa té xuống đất liền ngồi dậy, một tay hắn ôm ngực một tay chỉ Liễu Mị Nương căm phẫn nói:

- Đồ tiện nhân, ngươi...

Chưa nói dứt lời thì hắn ra phun ra một bụm máu, có thể thấy một chưởng lúc này của nàng mạnh cỡ nào. Liễu Mị Nương lấy ra một cây roi trường tiên, quyến rũ nói:

- Thủy đại ca, không phải lúc nãy nói là vì muội mà có thể xông vào núi đao biển lửa sao. Vậy ngươi đi chết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui