Phong Lưu -Thiếu Gia

“Vào đi!” Phượng Lưu nổi giận đùng đùng. “Thật chướng mắt.” Phượng Lưu xoay người vào phòng, ôm gối ôm chà đạp một hồi.

Phượng Lưu vừa tắm xong, tóc ướt còn đang nhỏ nước. Lãnh Lệ nhìn thở dài đi tới ngăn tủ phía trước, từ ngăn dưới cùng cầm khăn mặt khô và máy sấy ra, trùm khăn mặt lên đầu Phượng Lưu, hắn nhẹ nhàng lau: “Chủ nhân, tắm xong không làm khô tóc sẽ đau đầu.” Lau đến khi tóc không nhỏ nước nữa, Lãnh Lệ mở máy sấy ra, ngón tay luồng vào giữa hàng tóc nhẹ tay kéo thả sợi tóc. Gió thổi nhẹ nhàng trên da đầu, Phượng Lưu cảm thấy cả người ấm áp, thoải mái quá. Phượng Lưu cũng không từ chối mà nằm trong lòng Lãnh Lệ: “Tôi không thích người kia.” Hắn bĩu môi, buồn rầu nhăn mi lại, biểu cảm chán ghét không cần nói cũng có thể hiểu.

“Nô bảo đảm, người đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chủ nhân nữa.” Động tác trên tay Lãnh Lệ không một chút tạm dừng rồi cung kính trả lời. Đúng vậy, người chết sẽ không xuất hiện nữa.

Buồn ngủ mông lung, được câu trả lời vừa lòng, Phượng Lưu che miệng lại ngáp một cái.

Trên mặt sau khi tắm rửa đỏ ửng, áo ngủ lơi lỏng mặc trên người theo động tác nâng tay của Phượng Lưu mà trượt xuống, bả vai bên phải hơi lộ ra. Lãnh Lệ cúi đầu vừa lúc có thể từ cổ áo mở rộng nhìn thấy hai quả viên bên trong, cảnh xuân chợt tiết, tay Lãnh Lệ không tự chủ di chuyển xuống dưới.

“Anh làm gì!” Phượng Lưu bị đôi tay chơi đùa trên người làm bừng tỉnh, hắn có chút sợ hãi rụt lui thân thể rồi nhíu mày phồng miệng mất hứng “Đừng, đau lắm.” Trải qua chuyện lần trước làm Phượng Lưu có chút kháng cự. Cái đó cũng không phải tuyệt vời bao nhiêu, thậm chí có thể được gọi là đáng sợ.


Lãnh Lệ không có ý dừng lại động tác trước mặt, đầu lưỡi liếm liếm trên bụng Phượng Lưu trấn an:“Ngoan, sẽ không đau.” Giọng nói có chút không rõ, ba ngón tay đã thò vào sau huyệt của mình. Để Phượng Lưu đau một lần, Lãnh Lệ đã nhận được bài học, mỗi ngày đều khuếch trương. Hơn nữa, mình tuyệt đối sẽ không xúc phạm tới chủ nhân nữa, dù ngay cả lúc mất đi lý trí.

Vừa mới bắt đầu, Phượng Lưu còn làm những động tác phản kháng mỏng manh, sau này thoải mái cũng thuận lý thành chương. Củi khô lửa bốc, hết sức căng thẳng.

“Chủ nhân, ngài động một chút, được không?” Lãnh Lệ há to miệng thở dốc, ôm Phượng Lưu xoay người đổi vị trí. “Ưm hừ”, dục vọng cứng rắn nóng bỏng dạo qua một vòng trong thân thể, Lãnh Lệ kêu rên lên tiếng.

Phượng Lưu mờ mịt nhìn Lãnh Lệ, không biết làm sao cho phải, hắn nằm úp sấp trên người Lãnh Lệ. Học theo cách làm của Lãnh Lệ, trước tiên hắn chạm vào môi Lãnh Lệ liếm liếm, Lãnh Lệ ngoan ngoãn mở miệng.

Đầu lưỡi len lỏi vào trong miệng Lãnh Lệ, có vật trở ngại, mềm mềm, Phượng Lưu cảm thấy thứ kia tạo xúc cảm rất tốt, hắn đưa đầu lưỡi mình chơi đùa bên trong. Thời gian dài, có chút không thở nổi, hắn đưa tay đẩy đẩy lồng ngực Lãnh Lệ, Lãnh Lệ lập tức ngưng miệng lưỡi không dây dưa nữa.

Phượng Lưu từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí trong lành, khóe môi nhếch lên, cúi đầu nhìn thứ lộ ra phía dưới tay, hắn hiếu kì kéo kéo.

“Ưm a…” Lãnh Lệ rên rỉ lên tiếng.

“Chủ nhân.” Giọng nói Lãnh Lệ mất đi băng lãnh, mềm mềm nhu nhu mang theo giọng mũi.

Phượng Lưu cảm thấy chơi vui, hắn há miệng ngậm, dùng răng kéo kéo, sau khi nghe tiếng rên rỉ càng lớn, hắn như nhận được cổ vũ cứ hút hút trêu đùa.


Chơi một lát, Phượng Lưu ủy khuất bĩu môi, căng đau qua, kế tiếp phải làm sao đây.

Lãnh Lệ sủng nịch cười, hai tay yếu ớt ôm eo Phượng Lưu, tuỳ hắn ép buộc.

Phượng Lưu thấy Lãnh Lệ cười mình thì tức giận đưa tay che mắt hắn lại, cũng không quan tâm nên làm sao, hắn cắn một ngụm trên lồng ngực Lãnh Lệ, đến khi nếm thấy mùi máu tươi mới nhả ra rồi lấy ngón tay đem giọt máu chảy ra vẽ loạn, không khống chế tốt cường độ, miệng vết thương chảy ra càng nhiều máu. Hạ thân mới rút ra lại độc ác đâm thẳng vào. Một dòng nước xiết từ chỗ kết nối giữa hai người ùa ra, cảm thấy nơi chặt chẽ nới ra, có đường đi, Phượng Lưu bắt đầu không hề có tiết tấu cử động thân thể, khoái cảm chồng chất, mồ hôi lâm li.

Lãnh Lệ nắm chặt chăn dưới thân, mặt đầy ửng hồng, trong miệng thổ lộ những lời rên rỉ để người ta nghe mà mặt đỏ tim đập, khóe miệng mang nét cười, nước mắt lại chảy không ngừng. Đây coi như là được chủ nhân yêu thương phải không?

Cuối cùng, một dòng cực nóng trong thân thể vọt tới chỗ sâu nhất, phun ra mầm móng dục vọng. Mệt đến nỗi Phượng Lưu ghé vào người Lãnh Lệ miễn cưỡng cọ cọ, híp mắt không muốn động đậy.

“Chủ nhân, nô mang ngài đi tắm, được không?” Một tay Lãnh Lệ xoa mồ hôi chảy như biển trên người Phượng Lưu, một tay ôm eo Phượng Lưu rồi nhẹ giọng hỏi.


“Ừm.” Phượng Lưu hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ trả lời, lười biếng mang theo giọng mũi dầy đặc, co chân biếng nhác.

Lãnh Lệ nhẹ nhàng thả Phượng Lưu trên đệm, cũng không để ý dòng chất lỏng theo đùi chảy xuống, thân thể trần trụi đi vào phòng tắm, điều chỉnh nước ấm, cho nước chảy đầy bồn, lại trở về ôm ngang Phượng Lưu rồi cùng nhau ngồi vào dòng nước ấm áp, giúp Phượng Lưu rửa sạch thân thể.

Được dòng nước ấm áp vây quanh như trở lại trong bụng mẹ vậy, hắn thật thoải mái an tâm. Một đôi tay trên người hoạt động, không nhẹ không nặng mát xa, Phượng Lưu xoay người đổi tư thế thoải mái tựa vào trong lòng Lãnh Lệ cọ cọ, hắn buồn ngủ rồi. Trước khi mê man, Phượng Lưu nhỏ giọng than thở: “Tiểu Lãnh, mệt quá.”

Lãnh Lệ kề sát vào, nghe rõ nội dung, hắn bật cười lại cúi đầu chăm chú xoa những dấu hôn nhỏ loang lổ trên người Phượng Lưu. Một trận ảo não, mình lại không khống chế được lực đạo, ngày mai ứ máu, chủ nhân sẽ lại đau. Xem ra đêm nay phải xoa thuốc mát xa. Vì thế, dấu răng trên người Lãnh tổng lại bị chính hắn hoa hoa lệ lệ không nhìn.

Mà góc Lãnh Lệ nhìn không thấy, Phượng Lưu đang ngủ say, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc, rất nhanh đã trở về bình tĩnh, dường như đó chỉ là ảo giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận