Phong Lưu -Thiếu Gia

Mà sự thật có vẻ không như Cung Tự  nghĩ.

Phượng Lưu biếng nhác ngồi phía sau cho tỉnh rượu, đầu ngón tay nhịp nhẹ đùi, híp mắt phượng không biết suy nghĩ gì.

Lãnh Lệ toàn thân căng thẳng lái xe. Buổi sáng khi thiếu gia ra khỏi nhà, tùy ý nhét trứng rung vào thân thể hắn, nó bị mở mạnh nhất khi Phượng Lưu lên xe. Lại trải qua cả ngày làm việc, tối hôm qua mới thử thuốc thân thể sao có thể chịu nổi, hắn chỉ có thể cắn răng giữ nửa thân trên vững vàng, hai đùi lại không ngừng run lên.

Về nhà, Lãnh Lệ miễn cưỡng quỳ xuống muốn giúp Phượng Lưu đổi giày, lại bị  một đá của Phượng Lưu gạt ngã. Tiếng va chạm thanh thuý của dây thắt lưng đánh vào da thịt vang lên. Lãnh Lệ chỉ có thể điều chỉnh tốt tư thế, để dây lưng dừng trên người nhiều nhất, để chủ nhân phạt hết giận.

Phượng Lưu thật tức muốn chết. Lãnh Lệ nhiều lần liên tục tự làm theo ý mình, có còn để chủ nhân là hắn vào mắt không. Tức giận xông đến não lại thêm uống chút rượu, nên Phượng Lưu đánh không hề có kết cấu, chỉ muốn xả giận, đến lãnh tĩnh bình thường đều ném sau đầu. Cho nên, khi Phượng Lưu đánh mệt, dừng tay, Lãnh Lệ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, động thân thể một chút cũng làm thân thể kháng nghị. Nhưng xem từ bên ngoài chỉ thấy quần áo tây trang thực hỗn độn, nhìn không ra cái gì khác. Chẳng qua hai má và cổ áo rộng mở hơi lộ ra chút dấu đỏ.

Trong khi Phượng Lưu còn đang thất thần, Lãnh Lệ đã nhịn đau, bò lại trước người hắn quỳ tốt, nâng tay hắn lên, cẩn thận liếm láp.

Phượng Lưu thuận tay nâng đầu Lãnh Lệ lên nhìn gương mặt bị thương thất thần của Lãnh Lệ.

Từ mắt trái kéo đến khóe môi, một đường vết đỏ sưng lên. Thấy Phượng Lưu nhìn hắn, Lãnh Lệ gợi lên khóe miệng nở nụ cười, trong nháy mắt núi băng tan rã, thật chói mắt.

“Thiếu gia, xin cho phép nô giúp ngài thoa thuốc.” Lãnh Lệ liếm liếm khóe miệng bị thương, cầm thuốc ra cầu xin nhìn Phượng Lưu, cầm được tay Phượng Lưu, lấy ngón tay hắn nhẹ nhàng đụng vào, trong mắt tràn ngập đau lòng.

Phượng Lưu rút tay về, nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn kẻ làm lòng người ta mềm đi – Lãnh Lệ. Phượng Lưu ngồi xuống sô pha, chuyển động bàn tay, phát hiện trên bàn tay mình xuất hiện ba đường vết đỏ. Có lẽ do vừa rồi không khống chế tốt lực đánh, nên làm mình bị thương.

“Thiếu gia,” Lãnh Lệ hoảng hồn, không biết làm sao.

Phượng Lưu nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau, phát hiện Lãnh Lệ không có động, mở mắt ra nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói:“Còn chưa lăn lại đây.”

“Vâng, vâng.” Lãnh Lệ cuống quít cầm lọ thuốc ra, quỳ như cũ, cẩn thận thuốc lên miệng vết thương.

Vĩnh viễn đều như vậy, mặc kệ hắn bị thương nặng thế nào, hắn đều sẽ không để ý, ngược lại trên người mình có chút vết thương, Lãnh Lệ đều sẽ đau lòng muốn chết. Giả dối, làm như chân thành với mình lắm vậy.

Nghĩ nghĩ, rượu lại phát huy tác dụng, trong mơ mơ màng màng hắn cảm giác được người ôm lên, sau đó thì không biết gì nữa.

‘Thiếu gia…… Chủ nhân,’ Lãnh Lệ si mê xoa mặt Phượng Lưu. Khuôn mặt này không có tao nhã như ngày thường, không có băng lãnh tàn nhẫn lúc phẫn nộ. Mắt phượng nhắm, che khuất vẻ lạnh lùng, tuấn mi giãn ra, càng lộ vẻ thoải mái ấm áp, khóe miệng hơi cong, không phải giả dối cũng không phải cười lạnh. Đây chính là biểu tình hắn nhìn thấy ngày đầu gặp nhau, người ấy ngủ say dưới tàng cây, ngủ ở cánh đồng hoa oải hương xinh đẹp. Lãnh Lệ không khống chế được cúi xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại, lành lạnh, giống thạch trái cây vậy. Lãnh Lệ cười hạnh phúc. Quả nhiên, chủ nhân không thay đổi, cho nên mặc kệ chủ nhân đối với hắn ra sao, hắn……

“Chủ nhân, Lãnh Lệ sẽ vĩnh viễn theo ngài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui