Kku kku, Sunday xinh đẹp của ta, đợi ta một chút nhé.."
Chủ tịch Choi cười dâm đãng tự nói, điệu cười có chút kỳ dị, sau đó hắn cởi phăng đi tất cả quần áo trên người, đoạn ung dung bước vào phòng tắm.
Đưa được người phụ nữ này tới phòng đã khiến hắn mệt bở hơi tai, mồ hôi nhễ nhại, nếu không phải tính cách ưa sạch sẽ, không thích kẻ khác động vào một sợi lông trên người của mình, hắn đã sớm để thủ hạ mang cô ta lên.
Ngâm mình trong phòng tắm, hồi lại một chút sức lực, nghĩ đến đêm nay rốt cuộc sẽ được thưởng thức món ngon bấy lâu ao ước, chủ tịch Choi nhịn không được khẽ huýt sáo.
"Tên béo này, tâm trạng vui vẻ quá nhỉ.."
Dongwon đứng trước giường,nhìn nhìn người phụ nữ xinh đẹp nằm im bất động trên giường, nghe thấy tiếng huýt sáo từ trong phòng tắm vọng ra, hắn liền không khỏi cười nhạt.
"Cũng đúng, có một em gái tuyệt vời thế này nằm im chờ đợi, là ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ."
Trong lòng thầm nghĩ, Dongwon lúc này đã nhận ra người phụ nữ trên giường là ai.
Sunday, nhóm trưởng của nhóm nhạc nữ thần tượng Miss A, trực thuộc một trong ba tập đoàn giải trí bậc nhất Đại Hàn PJY Entertainment.
Thân hình quyến rũ đầy đặn trái ngược lại với dáng vẻ mình hạc xương mai của đa số nữ thần tượng, phối gương mặt xinh đẹp mang nét trong sáng, trẻ trung, nhẹ nhàng như mối tình đầu, Sunday rất vinh dự trở thành "tình đầu quốc dân" trong mộng các chàng trai.
Nhận lấy vạn người ngưỡng mộ, quanh người nàng bạch khí dày đặc, đó chính là lý do khiến Dongwon nhịn không được theo đuôi chủ tịch Choi cùng tiến vào gian phòng này.
Chủ tịch Choi xem ra cũng không phải dạng vừa, bạch khí trên người hắn cũng tương đối nhiều, khác xa người thường.
Nhìn đôi môi đỏ mọng mê người của Sunday liên tục hé mở hô hấp, Dongwon cố nén xúc động đi lên dí thằng em vào đó, đoạn hắn đi loanh quanh tìm kiếm xem có Camera không.
Cẩn thận kiểm tra kỹ, xác định chỉ có một cái máy quay duy nhất để trước giường, xem bộ dáng là dùng cho việc quay chụp cảnh xuân sắp sửa diễn ra, Dongwon lúc này mới bình thản đi tới một cái ghế ngồi xuống.
Lúc này, chủ tịch Choi cũng đã đi ra.
Toàn thân hắn trần truồng không hề có một miếng vải nào che đậy, lộ ra một thân bụng mỡ sóng sánh chảy sệ, dưới háng vật nhỏ kia hoàn toàn bị che khuất..
Dongwon nhất thời lo lắng giùm hắn, sợ hắn lôi tìm không thấy con giun từ dưới bụng, lôi ra để mà hành sự.
"Sunday của ta, Sunday của ta.."
Chủ tịch Choi vội vã đi tới giường, ôm lấy cái chân thon dài của Sunday lộ ra vuốt ve, sau đó hắn kề má vào đó tham lam hít hà, tựa như ngửi thấy mùi hương quyến rũ nhất thế giới.
Hít hà một hồi, cảm giác đã thỏa mãn, lúc này hắn liền đi tới kệ đầu giường lôi ra một cái bình không có nhãn, đoạn lấy ra một viên thuốc màu xanh nhạt bên trong, sau đó quăng vào một cốc nước lọc đã để sẵn đấy.
Viên thuốc rất nhanh tan đi.
"Vậy mới có tình thú, chứ ngủ mê man như vậy có khác gì chơi cái xác chết không chứ. Kku kku.."
Chủ tịch Choi cười dâm, sau đó hắn cẩn thận đổ cả cốc nước vào trong miệng Sunday, đoạn bắt đầu lắc lư người nàng.
Sunday chậm rãi mở mắt ra, không biết là do sặc nước, vẫn là bị hắn lay tỉnh.
"Chủ.. chủ tịch Choi.. Ông làm gì?" Nhìn thấy một cái gương mặt khả ố quen thuộc xuất hiện trước mắt, còn mang theo nụ cười đê hèn đang chu mỏ hôn xuống, Sunday vội vàng đẩy hắn ra, thần sắc sợ hãi.
Phát giác đối phương còn đang lõa lồ, đầu óc Sunday chấn kinh, trong lòng hiểu ra không ổn, ngoài mạnh trong yếu hét lên.
"Mau tránh xa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Chủ tịch Choi bị bất ngờ đẩy ra cũng không phiền lòng, hắn chật vật ngồi xổm dậy, ánh mắt sâu kín nhìn Sunday.
"Kku kku, Sunday, em còn giả vờ cái gì. Không phải chuyện này là rất bình thường trong giới chúng ta hay sao? Làm người phụ nữ của ta, ta sẽ giúp em trở lại vị thế vốn có, thế nào?.."
Sunday cũng từng nghe qua những cái gì mà quy luật ngầm, nhưng nàng vốn chưa bao giờ dự định sẽ làm như thế, bởi nàng là một người có lòng tự tôn rất cao, không tùy ý bán rẻ thân thể.
"Tôi không cần.. Chủ tịch Choi, cảm ơn hảo ý của ông.. Tôi.. tôi đi về trước.."
Cười gượng nói ra, đoạn Sunday đứng lên, túi xách điện thoại cũng không hề có ý tứ cầm lấy, vội vàng muốn rời khỏi.
Chỉ là, bước chân nàng đột nhiên sững lại, toàn thân không hiểu thấu tê dại run lên, trong đầu càng là vang lên những tiếng oong oong vô cùng phiền nhiễu.
Trên trán phát nhiệt, lồng ngực phập phồng không yên, hạ bộ càng là giống như bị vô số con kiến bò vào cấu xé, ngứa ngáy vô cùng.
"Ông.. làm gì tôi??"
Sunday không chịu nổi ngã xuống, run rẩy nói, tầm mắt nàng càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Cố gắng bò ra cửa, muốn hét lên kêu cứu, nhưng lúc này toàn thân cơ bắp sức lực giống như bị biến thành của người khác vậy, cơ thể không nghe theo điều khiển của bản thân nàng.
Sâu thẳm trong lòng Sunday lúc này có một ngọn lửa vô danh đang không ngừng bốc lên, thiêu đốt tâm thần nàng, khiến cho nàng lúc này vô cùng khát khao có thứ gì đó dập tắt đi ngọn lửa nóng bỏng này.
Chủ tịch Choi nhìn ánh mắt Sunday tràn ngập vũ mị, biết thuốc đã ngấm, hắn liền liếm liếm môi.
"Ta. Ta chẳng làm gì cả, ta chỉ muốn giúp em biết được mong muốn của bản thân mình, thứ mà đến cả chính em cũng không biết mà thôi."
"Tôi không.. tôi không muốn.. gì hết..."
"Kku kku.."
Chủ tịch Choi đứng lên, đi tới trước mặt Sunday lúc này đã bắt đầu cào cấu thân thể mình, đoạn hắn hùng dũng chống nạnh, hạ thân nâng lên một cách chễm chệ.
"Đây chính là thứ mà em muốn phải không. Kku kku.."
"Cầu xin ta đi.."
"Van xin ta, gọi ta chủ nhân, ta sẽ thỏa mãn em... Kku kku"
"..."
Mẹ nó chứ.
Dongwon lúc này không nhìn nổi rồi.
Người anh em họ Choi này xem ra là ở vị trí cao đã quen, bị đám thủ hạ tối ngày nịnh nọt, khiến cho năng lực tự nhận biết bản thân mình hạ thấp xuống âm vô cực rồi.
Nhìn xem con giun bé bỏng kia, ai có thể thèm muốn cơ chứ.
Lại lui thêm một vạn bước mà nói, nếu thật sự có người muốn thật, con giun kia vẫy vùng mấy giây liền sợ rằng ngoắc nghẻo rồi, hắn có năng lực ở đâu ra để thỏa mãn người khác đây.
"Xin lỗi.."
Nhìn chủ tịch Choi vẫn còn hống hách ngạo nghễ, Dongwon quyết định làm kẻ xấu một lần, bàn tay phát lực tát qua, chủ tịch Choi liền giống như một quả cầu thịt bay thẳng lên giường
"A.. Chuyện gì.."
Chủ tịch Choi choáng váng nhìn lại, phát hiện trong phòng vẫn không có ai, ánh mắt hắn liền hiện ra kinh dị.
Đột nhiên, hắn liền nhìn thấy cái máy quay trước giường lơ lửng bay lên, sau đó biến mất không thấy, cái này khiến sắc mặt hắn càng thêm trở nên tái nhợt.
"Cái.. quái gì..."
Dongwon cười khẩy, nhìn bộ dáng run rẩy sợ hãi, trái ngược vẻ bệ vệ mới đây thôi của tên này, hắn nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
"Ta là quỷ sai của Diêm Vương, tới đây để lấy tính mạng của ông!"
Vốn định hù dọa tên này một chút, nhưng hắn không ngờ chủ tịch Choi vừa nghe thấy thế, ánh mắt vậy mà hiện ra một vệt khác lạ, sợ hãi trong phút chốc tản đi chút ít.
Chỉ là, lão đã rất khéo léo che dấu đi.
"Quỷ sai tha mạng, ngài muốn gì tôi cũng có thể cho ngài... Tiền, tôi có rất nhiều..." Chủ tịch Choi giả bộ sợ sệt nói, tinh thần lại tương đối tỉnh táo, lỗ tai giật giật..
"Hừ, ông thật ngu xuẩn. Tiền đối với quỷ sai bọn ta không hề có ý nghĩa gì."
Dongwon nhập tâm diễn tiếp, chỉ là hắn vừa nói xong, bên kia chủ tịch Choi liền thở ra một hơi, sau đó cười một cách miễn cưỡng.
"Tiên nhân, ngài đừng trêu đùa kẻ hèn này nữa.."
Lời này khiến Dongwon vô cùng nghi hoặc.
"Ông nói gì?"
Chủ tịch Choi lúc này thần sắc đã đỡ hơn, hắn ta đứng dậy, cười cười nịnh nọt.
"Tiên nhân, ngài nếu vừa ý người phụ nữ này, chỉ cần nói ra một câu, kẻ hèn này xin sẵn sàng dâng lên. Được phục vụ ngài là vinh hạnh của kẻ hèn, xin ngài cứ tùy tiện sai sử.."
Lúc này, Dongwon đã hiểu.
Xem ra tên chủ tịch Choi này hẳn là đã biết hắn không phải ma quỷ, trái lại cho rằng hắn là "tiên nhân" gì đó, cho nên hắn mới có thái độ như vậy.
Khẽ đảo mắt, Dongwon hừ lạnh.
"Sao ông biết đến tiên nhân bọn ta?"
"Ngài có thể tàng hình, xem ra chính là người tu luyện, hay còn gọi là tiên nhân trong truyền thuyết, thần bí mà cường đại. Kẻ hèn này nếu không nhận ra ngài, hơn năm mươi năm qua sợ rằng đã sống uổng.."
Chủ tịch Choi cung kính đáp, sau đó giọng nói ngập tràn kích động.
"Tiên nhân, xin ngài cho kẻ hèn này một cơ hội, được làm người hầu của ngài."
Tư thái hèn mọn của chủ tịch Choi, bộ dáng ước ao khiến Dongwon vỡ lẽ.
Thế giới này, quả nhiên...