Phong Lưu


Khấu trừ chi phí in ấn, nhiều nhất hết hơn năm đồng tiền, đương nhiên đây là lấy cách tính toán của hắn về in ấn, nếu như in số lượng lớn, sợ rằng giá cả còn muốn thấp hơn.

Nguyên nhân giá thành hơi cao vì còn phải tính cả tiền nhuận bút cho người viết truyện, nếu như tự mình lấy các tác phẩm thời hiện đại viết ra...

Trong lòng không khỏi kinh hoảng một trận.

- Lão đại, ngươi làm sao thế?

Trương Lãng thấy hắn đơ ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

Đường Tiểu Đông đang tính toán xem có thể kiếm được lợi nhuận bao nhiêu tự nhiên tỉnh táo lại, vỗ bờ vai của hắn, cười tủm tỉm nói:

- Trương huynh, cơ hội phát tài lớn tới rồi, ngươi có làm không?

Trương Lãng ngẩn ngơ, lập tức liều mạng gật đầu, gật nhiều đến mức sau gáy đều nhanh bị bẻ gẫy.

Lão đại sáng tạo vô số thần thoại thương nghiệp rõ ràng là tồn tại chân chân thực thực, vẫn còn sờ sờ ra trước mắt, mỗi ngày đều kiếm được bó lớn bạc, kiếm lời khiến cho người ta đỏ mắt, danh khí trong việc kiếm tiền đã có không ít người trâu bò trong thương giới đưa

hắn so sánh ngang bằng với Đại Đường thủ phủ Vương Nguyên Bảo, hắn nói có thể kiếm rất nhiều tiền, khẳng định là kiếm nhiều.

Trương Lãng đối với điều ấy không chút nghi ngờ, tuy lão nhân ở nhà là đại thần trong triều, bổng lộc cũng cao, nhưng không có nghĩa là tự mình có bó lớn bạc để tiêu xài.

Tiều tiên vặt hàng tháng cũng chỉ có hơn mười lượng bạc mà thôi, căn bản không đủ cùng mấy công tử ca khác đi uống rượu, nếu không phải mẫu thân thương yêu, âm thầm cho hắn thêm chút bạc, mỗi tháng hắn chỉ có thể trông chờ vào việc vay mượn mà sống.

Có tiền không kiếm, không phải đầu óc bị nước vào chính là thần kinh chập mạch.

- Lão đại, cứ việc sai bảo, Trương Lãng dù phải xông qua khói lửa cũng không ngại!

Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa không cười ra tiếng, ngày hôm qua đánh loạn, miệng người này hô hào to nhất, tất cả những người tham dự ít nhiều đều bị thương, nhưng riêng hắn lông tóc không tổn hao gì.

Gọi hắn đi liều mạng, người này xác định vững chắc là người thứ nhất chạy trốn, nhưng nếu để cho hắn đi kiếm tiền, người này tuyệt đối không thể chê.

Đưa tiền đi qua mà không nhận, trừ khi đầu óc có vấn đề!

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Không vội, để ta nghĩ lại cho kỹ, không thể thiếu phần của ngươi là được.

Trương Lãnh vui vẻ đến choáng váng, trước mắt phảng phất có vô số bạc trắng từ trên trời rơi xuống, nước bọt đều chảy ra.

Kháo, người này lại tin tưởng đối với ta như vậy?

Đường Tiểu Đông khẽ động não suy nghĩ, cố gắng nhớ lại những tiểu thuyết xxx mình từng xem qua, ừm, xếp hạng đệ nhất là "kim lân nào phải vật trong ao", nhưng bởi vì mới vừa nhìn mấy chương đầu hắn thấy không hợp khẩu vị của hắn liền trực tiếp không nhìn, trong số những văn xxx, chỉ có "Phong Trần Kiếp" là ấn tượng khắc sâu nhất.

OK, sẽ bắt đầu "Phong Trần Kiếp" đi.

Bởi vì tình tiết đơn giản, cốt truyện hắn v còn nhớ rõ, đương nhiên, cảnh vật miêu cả và vân vân, loại vấn đề khó khăn này trực tiếp ném cho Trương Lãng đi giải quyết.

Người này so với hắn càng trâu bò, trực tiếp nhìn chăm chú vào bạn học cùng lớp đang học tập, giống như lão sư đang chuẩn bị ra đề khảo sát, các tài tử này vốn rất thích yêu khoe khoang văn vẻ, y như ý tứ của hắn, rất nhanh viết ra hơn mười loại miêu tả về tràng cảnh, tiểu tử này toàn bộ cầm đến.

Có một vấn đề khó khăn không nhỏ để Đường Tiểu Đông trở nên đau đầu, hắn chỉ biết viết chữ giản thể, mà người trong Đường triều chỉ biết nhìn chữ phồn thể.

Mẹ nó đấy, không lẽ lại bắt lão tử giống như các tiểu bằng hữu vừa mới vào học năm đầu ngồi học chữ phồn thể như đánh vần sao?

Trong lòng có tia sáng lóe lên, trước tiên viết bằng giản thể, sau đó sẽ viết ra chương và tiết, sau đó hắn đọc miệng cho đám người Tần Thiên Bảo, Trương Lãng lấy phồn thể viết, he he.

Bút lông hắn không cần, hắn để Tần Thiên Bảo đi tìm một cái lông gà, gọt thành một đầu bút cứng.

Chuẩn tốt mọi thứ để chuẩn bị viết, vùi đầu liền nhanh nhẹn viết ra.

Cái bút kỳ lạ, cách cầm bút cũng đặc biệt, một loại chữ viết nửa hiểu nửa không khiến cho Trương Lão nhìn thấy mà há miệng trừng mắt, cũng may hai người bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cho nên không ai chú ý tới, bằng không lại có náo nhiệt rồi.

- Lão đại, này.... Này...

Thực sự ức chế không được hiếu kỳ trong lòng, Trương Lãng nhỏ giọng hỏi.

Hồi ức về tình tiết văn xx trong đầu đột nhiên bị cắt đứt, trong lòng Đường Tiểu Đông cực kỳ không vui, trừng mắt nhìn hắn:

- Muốn phát tài lớn thì câm miệng lại cho ta!

Trương Lãng lập tức ngậm cái miệng không dám lên tiếng, tuy rằng không nhìn được lão đại viết cái gì, chỉ là trong lòng mơ hồ suy đoán được một ít, không khỏi vô cùng bội phục.

Sách H được coi là đồi phong bại tục này bị cấm rất rõ ràng, nhưng khi bán ra lại nóng nảy dị tường, công tử nhà ai có tiền không mua mười bản hai mươi bản giấu trong nhà xem? Giải buồn sao? Có đôi khi những thiên kim tiểu thư, hoặc là những phu nhân xuân tâm khó nhịn cũng sẽ len lén mua về xem, vì vậy thứ này vô cùng kiếm tiền.

Trong lòng hắn tính toán, xem bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có tiền lại tới Lệ Xuân Viện đùa giỡn vui vẻ, hắc hắc.

Ngh thân thể trắng hồn mê người, hắn lập tức sôi trào máu nóng, kiếm chỉ nam thiên, cũng may có áo lông cừu che chắn, không thì mệt lớn.

Theo như ký ức trong đầu, Đường Tiểu Đông múa bút như bay, rất nhanh đã chép ra được gần ba mươi trang văn chương sách H, trong đó còn có một ít địa phương không nhớ rõ lắm, cũng có một số là hắn thêm vào. Tại kiếp trước của hắn, tuy rằng không biết sáng tác thơ hay ngâm thơ các loại, nhưng sách H thì đọc không phải ít, nhiều nhiều ít ít cũng biết được một chút.

Về phần Trương Lãng còn đang mộng xuân ban ngày kia, Đường Tiểu Đông vỗ hắn một cái khiến hắn cả kinh giật nảy mình. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

- Chuẩn bị giấy bút, ta đọc ngươi viết.

Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt biểu tình nghiêm túc.

Trương Lãng không dám chần chờ, lập tức dựng bút giỏng tai, ngưng thần lắng nghe, vừa nghe vừa viết.

Đừng xem hắn là một gã công tử ca ăn chơi phóng túng, nhưng viết bút lông rất ngăn ngán phong cách, ngay cả Đường Tiểu Đông cũng phải bội phục.

Đường Tiểu Đông đọc một lượt chương tiết chính mình đã chuẩn bị trước đó, Trương Lãng vừa nghe liền bắt đầu múa bút như bay.

Sau khi viết được vài trang giấy, tiểu tử này bắt đầu đứng ngồi không yên, thời điểm đọc viết tới đoạn abc xyz, rốt cuộc tiểu tử này không thể nhịn được nữa, khuôn mặt trướng tới đỏ bừng nói:

- Lão đại, trước để ta ra ngoài bắn pháo mấy phát đã, ta… Ta sắp nghiện chết rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui