Đầu Đường Tiểu Đông rất đau, một phần vì quá chén, phần còn lại chính là vì chuyện vừa rồi. Lần trước hắn dựa vào miệng lưỡi mới chiếm được tiện nghi của Tiểu Phượng cô cô, bất quá thiếu chút nữa đã bị nàng làm thịt. Bây giờ lại xảy ra chuyện phiền toái này...
Bởi vì tác dụng của rượu, rất nhanh hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Kha Vân Tiên kéo chăn đắp cho hắn, trong lòng lại vô cùng phiền muộn, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Nàng đã trải qua vô số chuyện, nhưng đối với việc phát sinh ngày hôm nay không ngờ lại cảm thấy lo lắng.
Tuy Lôi Vân Phượng là tam cô cô của Lôi Mị, nhưng niên kỷ so với Lôi Mị không lớn hơn bao nhiêu, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả nàng. Phong cách hành sự của nàng có chút hấp tấp, có chút cẩu thả, đôi khi lại giống như một vị thiếu nữ chưa trưởng thành.
Nữ nhân kiểu này bên ngoài kiên cường, bên trong lại càng kiên cường hơn, khi họ phát khùng thiên vương lão tử cũng dám làm thịt. Hôm nay danh tiết của nàng bị hao tổn, nếu không xử lý chuyện này cẩn thận, chỉ sợ nàng thực sự sẽ làm thịt phu quân, sau đó tự vẫn.
Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Kha Vân Tiên cảm thấy lo lắng.
Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn không tìm ra biện pháp gì ổn thỏa, nàng chỉ có thể gọi Vân Nhi mời Đường Nhu tới, khẽ thì thầm vào tai nàng vài câu, khiến sắc mặt Đường Nhu tái nhợt, mang theo thần sắc bất an vội vàng rời đi.
Kha Vân Tiên vẫn cảm thấy lo lắng, lại phái người mời Đường Sương tới, giải thích cho nàng một phen.
Sắc mặt Đường Sương ngưng trọng gật gật đầu, nàng minh bạch ý tứ của Kha Vân Tiên, bởi vì danh tiết, Lôi Vân Phượng trong lúc quẫn bách có thể sẽ giết người.
Trong mấy người ở đây, ngoại trừ Khổ đại sư, võ công của nàng là cao nhất, chỉ có nàng mới có thể ngăn cản Lôi Vân Phượng, cho nên, từ lúc này an toàn của Đường
Tiểu Đông là do một tay nàng phụ trách.
Kha Vân Tiên vẫn chưa yên tâm, lại nhờ Đường Sương thỉnh đến bốn cao thủ Đường Môn thay phiên thủ vệ bên ngoài. Trước mắt cũng chỉ có thể an bài như vậy, mọi người mang theo tâm trạng đầy lo lắng trở lại phòng mình, một đêm nay không ai ngon giấc.
Lôi Mị cùng Đường Nhu thay phiên nhau canh giữ bên giường Lôi Vân Phượng, không dám có chút chủ quan.
Có lẽ bởi vì ngày hôm qua quá kinh hãi, tuy rằng bệnh tình đã khá hơn, nhưng Lôi Vân Phượng cũng không có ra khỏi cửa, chỉ đi lại trong phòng. Nàng càng bình tĩnh,
chúng nữ lại càng thêm lo lắng. Lôi Mị cùng Đường Nhu càng thêm cẩn thận, giám sát nàng chặt chẽ.
Dùng bữa sáng xong, Lôi Vân Phượng lại trở lại giường ngủ, chúng nữ lặng lẽ thở dài.
Lôi Mị đã một đêm không ngủ, cũng chỉ có thể cố gắng xốc lại tinh thần, ngồi ở bên cạnh trông coi nàng. Có lẽ bởi vì thấy Tiểu Phượng cô cô đã chìm vào giấc ngủ, tâm thần thư thái, cộng với việc cả đêm chưa chợp mắt, trong lúc bất tri bất giác mí mắt của Lôi Mị dần dần khép lại.
Đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, Lôi Mị đột nhiên bừng tỉnh, ngước lên trên giường, nàng lập tức hoa dung thất sắc, hồn phi phách tán.
Phượng cô cô đã biến mất.
Đầu sỏ gây nên chuyện này, Đường Tiểu Đông ngay cả bữa sáng cũng không ăn, đã sớm mang theo Tần Thiên Bảo chuồn đến thư viện tị nạn. Chuyện phát sinh ngày hôm qua hắn cũng nơm nớp lo, nhưng cũng chỉ có thể trách rượu hại người.
Đặt bút bắt đầu viết bản thảo, đầu óc hắn ong ong, căn bản là không viết nổi tập ba của bộ "Phong Nguyệt đại lục".
- Lão đại, nhìn huynh ảo não như vậy, không bằng chúng ta đi Nhất Phẩm Trai vui chơi một chuyến.
Trương Lãng cười tủm tỉm góp ý, đôi mắt vô thần vì tửu sắc quá độ tràn ngập tơ máu, đêm qua tên gia hỏa này cũng không chợp mắt được chút nào, một phần là do mỹ mạo của Hà Hiểu Nguyệt, khiến lòng hắn vô cùng ngứa ngáy, phần còn lại là do Trầm Tích Nguyệt yêu mị, hại hắn suốt cả một đêm t*ng trùng thượng não. : TruyệnFULL.vn
Bụng ọt ọt kháng nghị, nhớ đến trù nghệ vô song của Hà Hiểu Nguyệt, Đường Tiểu Đông nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Lần thứ hai đến Nhất Phẩm Trai, Hà Hiểu Nguyệt lại mời hắn đến hậu viện dùng cơm, chuyện này khiến Đường Tiểu Đông thụ sủng nhược kinh. Bưng tới bữa sáng, mặc dù đơn giản chỉ cháo thịt nạc heo cùng một vài lát hành, nhưng mùi thơm thoang thoảng phiêu đãng trong không khí lại dị thường mê người. Đường Tiểu Đông húp sùm sụp, vừa húp vừa khen không dứt miệng.
Món cháo thịt này không biết là bỏ thêm gia vị gì, ăn vô cùng ngon miệng. Kha Vân Tiên nấu cháo thịt đã ngon rồi, nhưng so với món cháo thịt do Hà Hiểu Nguyệt nấu, hương vị vẫn còn kém xa.
Tướng ăn của ba người không khác gì quỷ đói trăm năm, phong quyển tàn vân, dường như một tô cháo này vẫn chưa bõ. Trương Lãng vuốt vuốt cái bụng đã căng tròn, thở dài.
- Ai có thể lấy được nàng quả thực là phúc ba đời.
Thấy ánh mắt mê đắm đảo loạn của hắn, tựa hồ đang nghĩ đến cái chủ ý xấu xa gì, Tần Thiên Bảo giơ tay vỗ đến bộp một cái vào sau gáy hắn, cười mắng.
- Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền!
Trương Lãng mặt dày cười hắc hắc.
- Không dám! Không dám, đương nhiên là lão đại lên trước, chơi chán rồi, nhường cho tiểu đệ là được…
- Ba…
Đường Tiểu Đông vỗ mạnh một chưởng vào gáy hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiểu tử ngươi muốn ăn đòn?
Tần Thiên Bảo đứng lên.
- Ta đi tiểu đây.
Trương Lãng xoa xao cái gáy bị ăn đập, cười nói.
- B ca coi chừng ngã xuống hầm cầu đó.
- Ta nhổ vào!
Tần Thiên Bảo quơ quơ nắm đấm nhìn hắn, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Đường Tiểu Đông duỗi lưng một cái, thư thả ngả người lên ghế, sau khi người ta ăn no thường cảm thấy có chút lười nhác.
Trương Lãng vốn là một tên gia hỏa không chịu ngồi yên, mới chỉ đợi một lúc, mà hắn đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng quanh sân.
- Lão đại, sao Bảo ca đi lâu như vậy, chẳng lẽ thực sự ngã xuống hầm cầu rồi?
- Có lẽ bụng dạ tiểu tử này có chút vấn đề.
Đường Tiểu Đông lười biếng đáp. Lại đợi thêm một lúc nữa, không riêng gì Trương Lãng, ngay cả Đường Tiểu Đông cũng đã cảm thấy sốt ruột rồi. Không hiểu tên tiểu tử Tần Thiên Bảo này đang làm cái gì trong đó, cho dù là ngậm phân cũng không mất đến mười lăm phút mà.
- Ngươi qua xem thử xem, có phải tên tiểu tử này chết đuối dưới hầm cầu rồi hay không?
Hắn không kiên nhẫn được nữa, thúc dục Trương Lãng đi kiểm tra.
Trương Lãng cười ha hả.
- Cho dù hắn không bị chết đuối thì cũng bị thối chết.
Nhìn thấy Trương Lãng đã ra ngoài, đột nhiên lại dừng bước, hơn nữa đứng im còn đứng im ở đó rất lâu.
Đường Tiểu Đông cau mày nói.
- Trương Lãng, ngươi đang làm gì thế?
Một mùi thơm thoảng du động trong không khí, hắn tưởng rằng Hà Hiểu Nguyệt đến, thuận miệng nói.