Phong Lưu


Tổng quản ngoại sự đã là vị trí khiến cho không biết bao nhiêu người mơ ước. Sở dĩ hắn có thể trèo lên vị trí này, một nửa là bởi vì năng lực, đối với Vương gia vô cùng trung tâm, nửa còn lại là do Vương Tam công tử ra sức tiến cử. Sở dĩ hắn không chút do dự nào ủng hộ Tam công tử là bởi vì hắn nhìn ra Đại công tử chỉ tên hoa hoa công tử tiêu chuẩn, Tam công tử mới là người có năng lực gánh vác gia nghiệp của Vương gia.

Lựa chọn của hắn không sai, Tam công tử hoàn toàn chính xác là tài ba hơn người. Hơn nữa để đáp lại sự ủng hộ của hắn, Vương Tam công tử cho hắn hồi báo phong phú. Nếu như chỉ là viên tổng quản ngoại sự giống như những gia tộc khác, với loại người dã tâm lớn nư hấn, đương nhiên là không có gì đáng để kiêu ngạo. Vương gia, được xưng là phú khả địch quốc, một tên tổng quản ngoại sự cũng rất khó lường, vô cùng phong quang. Đám đại quan triều đình bình thường uy phong bốn phía. Nhưng đến khi muốn cầu kiến lão gia, vẫn phải qua cửa ải của hắn trước? Vẫn không thể không lén lút đút cho hắn một ít bạc!

Quanh năm suốt tháng, hắn không nhớ rõ, bản thân đã thu bao nhiêu bạc, so với bổng lộc còn không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.

Dù sao Vương phủ tổng quản ngoại sự, không chỉ có tiền, còn có quyền, dưới tay hắn có mấy trăm thủ hạ mặc hắn sai khiến, muốn có bao nhiêu phong quang là có bấy nhiêu.

Khẩu kỹ của mỹ nhân vô cùng lợi hại, cho dù hắn là một tên lão luyện trong trong phòng the, cũng bị đánh cho tơi bời.

Đúng lúc hắn sảng khoái đến cực điểm, toàn thân run rẩy, ngoài xe chợt truyền đến thanh âm của hộ vệ.

- Ngũ gia, đã đi vào địa phận của Trung Hoa đường rồi.

- A…

Vương Minh Lãng rên lên một tiếng, híp mắt hưởng thụ tư vị mỹ diệu dục tiên dục tử.

Vương gia sở hữu sản nghiệp vô cùng khổng lồ, cơ hồ tất cả sinh ý kiếm ra tiền trong thiên hạ, đều có bàn tay của Vương gia. Khắp thiên hạ đều có cửa hàng, chi nhánh, mỗi ngày thu về lượng tiền khổng lồ, không ngừng cuồn cuộn chảy vào Vương gia. Đến tột cùng có bao nhiêu, hắn cũng không rõ ràng lắm, dù sao vẫn là phú khả địch quốc. Trong những sinh ý này có cả hắc bạch lưỡng đạo, cho nên mới có sự tồn tại của thế lực hắc đạo Kim Long đường.

Tóm lại, một vài chuyện không quang minh chính đại cần giải quyết, phải nhờ bàn tay của Kim Long đường, cho nên Kim Long đường trong tay Vương gia không chỉ là cỗ máy sát nhân, còn phụ trách việc thu thập các tin tức tình báo.

Tư liệu về Đường Tiểu Đông hắn không phải là chưa từng xem qua. Trong lòng hắn, chỉ có một kết luận duy nhất về người nam nhân tướng mạo không xuất chúng này --- quỷ tài!

Hắn không rõ, Đường Tiểu Đông đã là nữ tế mà hữu tướng đại nhân chỉ định, tiền đồ vô lượng. Tam công tử phải cố gắng giao hảo cùng hắn mới đùng, vì sao lại liệt hắn cùng toàn bộ Trung Hoa đường vào danh sách kẻ thù nguy hiểm nhất?

Nhưng cho dù vô cùng nghi hoặc, Tam công tử là chủ tử, hắn là thuộc hạ. Mệnh chủ khó cưỡng, hắn phải không chút do dự nào chấp hành. Bốn đại bang phái đều có một địa bàn riêng, cũng chỉ giới hạn các hoạt động thu phí bảo hộ trong khối lãnh địa ấy, Chân chính mà nói, thiên hạ này đều thuộc về Lý Đường gia. Chỉ cần không gây sự trong địa bàn đối phương, cho dù là cừu địch, nếu như đi ngang qua cũng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Lão gia tử là người của hữu tướng đại nhân, chỉ cần tầng quan hệ này, cho dù Đường Tiểu Đông có cừu oán cùng Tam công tử, cũng sẽ không dám làm càn. Dù sao bây giờ là thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao nhiêu người, ai dám động đến Vương phủ tổng quản ngoại sự như hắn? Huống chi võ công của hắn cũng không tệ, bên người lại có bốn tên cao thủ vô cùng lợi hại làm bảo tiêu.

Cảm giác xe ngựa tựa hồ dừng lại, hơn nữa phía trước ẩn ẩn truyền đến thanh âm náo loạn, hắn nao nao.

- Hứa Kiệt, có chuyện gì vậy?

- Bẩm Ngũ gia, phía trước dường như bị tắc... A...

Thanh âm cung kính của Hứa Kiệt tựa hồ có chút khác thường, mang theo sợ hãi, thống khổ, tuyệt vọng.

Vương Minh Lãng là một tên cáo già, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng xốc quần, tay vừa lật, đã nhiều thêm một thanh đoản kiếm sáng loáng.

Có thể lặng yên giết chết tứ đại cao thủ hộ vệ của hắn, chứng tỏ địch nhân rất lợi hại, hơn nữa đã sớm có chuẩn bị.

Trong nháy mắt kiếm của địch nhân đâm vào thùng xe, hắn đã nhấc tấm nệm lên, chui xuống dưới thùng xe.

Vô số thân ảnh xuất hiện, hàn mang từ trường kiếm chém sát qua đỉnh đầu, khiến cho toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh.

- Ah.

Nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ kia hét lên một tiếng đầy hoảng sợ, hai mắt trắng dã, đã lâm vào hôn mê.

Vương Minh Lãng trốn ở dưới thùng xe thừa lúc địch nhân còn chưa công kích đến, đột nhiên xông thẳng ra ngoài bỏ chạy, hướng đến chỗ nào nhiều người mà trốn, tốc độ nhanh đến dọa người.

Hắn nhanh, nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn.

- Bát dát!

Một đạo hàn mang lăng lệ ác liệt từ trên không trung đánh thẳng xuống, phát ra tiếng rít chói tai khiến cho người ta hồn vía lên mây.

Vương Minh Lng sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng lăn một vòng sang bên cạnh. Phía sau lưng, cánh tay phải truyền đến đau nhức tê tâm phế liệt, bất quá hắn đã không cố kị được nhiều như vậy, lập tức bò dậy, liều mạng bỏ trốn. : TruyệnFULL.vn

Thân thể chợt nghiêng sang một bên, hắn đột nhiên ngã lăn xuống mặt đất, đến lúc này mới giật mình phát hiện ra cánh tay phải đã bị chém bay, hắn lập tức tức hoảng sợ phát ra tiếng hô cầu cứu.

- Cứu mạng…

Phố đối diện cách đó không xa, bên ngoài một gian nhà dân, mấy nam tử vạm vỡ đang tùy tiện ngồi đấy, y phục thuần một màu tím, vừa nhìn đã biết là người của Trung Hoa đường.

- Người nào, dám ở địa bàn của đại gia giết người?

Đám người Trung Hoa đường lập tức xông đến, trên mặt tràn đầy dữ tợn đến dọa người.

Có kẻ lại dám giết người ngay ở trên địa bàn của bọn hắn, tức là không xem mặt mũi bọn hắn rồi.

Sau lưng là một vết chém dài sâu hoắm lộ ra xương trắng hếu, cánh tay phải cũng đã bị chém bay. Cực độ sợ hãi cộng với đau nhức tê tâm phế liệt khiến cho hai mắt Vương Minh Lãng trắng dã, lập tức lâm vào hôn mê.

Trước khi mất đi tri giác, hắn mơ mơ màng màng chứng kiến đám đệ tử Trung Hoa đường cùng với đám hắc y nhân che mặt lâm vào chém giết kịch liệt. Trên đường xảy ra chém giết, dọa cho người đi đường sợ hãi tới mức thét lên, điên cuồng bỏ chạy, cả đoạn đường lập tức lâm vào hỗn loạn.

Đợi đến khi quan binh tuần tra đuổi tới, hung thủ đã sớm chạy thoát, chỉ để lại trên mặt đất vài cỗ thi thể cùng vũ khí, một cỗ xe ngựa rách rưới bị lợi khí chọc thủng tơi bời.

Giữa thanh thiên bạch nhật dám cầm đao hành hùng người, còn không kiêng hành hung ngay trên địa bàn của mình, mặt mũi Trung Hoa đường mất hết rồi.

Lập tức, Trung Hoa đường cơ hồ là dốc toàn lực, lục tung khắp bốn phía, truy sát đám thích khách hành hung người, thậm chí còn treo thưởng đến 10 vạn lượng bạc. Dưới trọng thưởng, có không ít nhân vật giang hồ độc hành cũng gia nhập vào đội ngũ truy sát, 10 vạn lượng bạc là một con số cực lớn.

Vương Minh Lãng rất nhanh đã thanh tỉnh trở lại, phát hiện ra mình đang nằm ở trong một gian nhà dân bình thường, đứng bên cạnh là 2 n nhân, còn có mấy người trẻ tuổi khuôn mặt tràn đầy vẻ khôn khéo. Tất cả tư liệu về Trung Hoa đường hắn đều đã xem qua, sao lại không biết?

N tử nhu mị câu hồn đoạt phách kia là Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đại tiểu thư Lôi Mị, mỹ nữ lạnh lùng băng sương là Thục trung Đường môn Đường Sương Đường đại tiểu thư, đều là đại nhân vật của Trung Hoa đường. Còn có mấy vị trẻ tuổi kia đều là nhân vật quan trọng cấp bậc phân đường chủ của Trung Hoa đường. Có thể nói, tất cả thành viên cao cấp của Trung Hoa đường đều đã tập trung trong gian nhà dân bình thường này.

Vương Minh Lãng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy rằng đã bị chém cụt một cánh tay, bất quá cuối cùng vẫn giữ lại được cái mệnh nhỏ.

- Vương tiên sinh, ngươi có thấy được chân diện mục của hung thủ?

Khuôn mặt thanh tú của Đường Sương lạnh như băng, không chút nào biểu lộ, ngữ khí lạnh lùng, lạnh khiến cho người ta phát lạnh từ tận tâm can. Tuy rằng từng cẩn thận tìm hiểu qua nữ nhân này, nhưng Vương Minh Lãng vẫn cảm thấy hàn khí bức người, không khỏi rùng mình một cái. Sau lưng đã trúng một đao, hắn chỉ có thể nằm sấp trên giường, tuy rằng phía dưới thân thể đã kê một tầng chăn bông dày nhưng cũng không thể nào cảm thấy thoải mái được. Tuy rằng trên lưng bị dính một đao, cánh tay bị chém cụt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng.

Bởi vì chưa từng tiếp xúc với Đường Sương, lại chưa từng người nào thấy nàng ra tay, chỉ có thể dựa vào một vài lời đồn đại trong giang hồ mà phán đoán. Tóm lại, Vương Minh Lãng đánh giá nàng là một địch nhân lãnh khốc, thông minh, đáng sợ!

Từ lúc bị tập kích, cho đến khi trốn xuống gầm xe, ngay cả mặt thích khách hắn gần như còn chưa kịp nhìn qua. Hơn nữa đối phương đều mang khăn đen che mặt, có quỷ mới biết được bọn chúng là người phương nào. Bất quá, quả thực là mất mặt, tứ đại hộ vệ còn chưa kịp hô lên câu nào đã bị tiêu diệt, bản thân chạy trối chết như chó nhà có tang, còn kém một chút nữa là xong đời, may là người Trung Hoa đường kịp thời xuất hiện, nếu không cái mạng già này chắc là khó mà giữ nổi.

Hắn đối với chuyện Tam công tử liệt Trung Hoa đường vào cường địch số một đã có chút hoài nghi, bất qua cũng chỉ có thể phụng mệnh làm việc, hiện tại mạng mình là do người ta cứu, trong nội tâm đương nhiên là vô cùng cảm kích.

Án mạng phát sinh ở địa bàn Trung Hoa đường, cái này quan hệ đến thanh danh cùng danh dự Trung Hoa đường, Trung Hoa đường đương nhiên là phải dốc toàn lực truy tìm đối thủ, đòi lại công bằng rồi.

Cái câu bát dát là điểu ngữ của đám Uy quốc, xem ra tên kia cho rằng một đao tất sát, cho nên mới đắc ý mà buột miệng nói ra. Bản thân hắn cũng là là một cao thủ, đối với tuyệt kĩ tất sát của bản thân, thường thường trước lúc tung ra đều sẽ rống lên, đồng thời còn có tác dụng chấn nhiếp địch nhân. Tuyệt đại đa s giang hồ đều có thói quen này, hắn cũng không ngoại lệ.

Cũng khó trách hắn trở thành mục tiêu ám sát của đám Uy quốc, tại giao giới giữa hai bang vừa mới phát sinh tranh chấp, là do một tay hắn thao túng, cũng thừa cơ tiêu diệt mấy cao thủ của Hắc Long hội, Hắc Long hội trả thù cũng là hành động bình thường.

- Đồ chó hoang, đợi lão tử dưỡng thương xong, sẽ trả hết nợ lần với các ngươi, hừ hừ!

Tuy rằng nội tâm cảm kích, nhưng hắn không thông báo chuyện này cho Trung Hoa đường đương nhiên là có mục đích riêng. Vương phủ rất nhanh đã phái người tới, mang theo các thi thể và hắn quay trở về. Trên đường chứng kiến người Trung Hoa đường truy lùng khắp bốn phía, trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích.

Tướng phủ, thư phòng.

Mỗi ngày sau khi tảo triều trở về, Lý Lâm Phủ đều có thói quen nghỉ ngơi một lát trong thư phòng.

Mỗi khi đến thời điểm này, ái thiếp đều sẽ dâng trà thơm lên hầu hạ.

Chứng kiến đi vào là tỳ nữ, lão nhíu mày.

- Hàn Yên đâu, lại đi ra ngoài rồi?

- Hổi bẩm lão gia, Cửu phu nhân từ sáng sớm đã đi Vạn n Tự dâng hương, hiện giờ vẫn chưa trở về.

Thị nữ nơm nớp lo sợ, một bộ sợ hãi phục thị không chu toàn bị thị vệ như lang như hổ lôi ra ngoài chém đầu.

Lý Lâm Phủ khoát khoát tay, ý bảo nàng lui ra.

Vị nô tỷ kia cuống quít hành lễ sau đó lui ra,

- Tướng gia, đại sự không xong rồi…

Ngoài cửa truyền đến thanh âm hoảng sợ bất an của tổng quản ngoại sự Lý Uẩn vừa mới lên chức thay Lý Ngạo.

- Lý Uẩn, so với Lý Ngạo ngươi còn kém xa!

Lý Lâm Phủ rất bất mãn, đường đường là tổng quản ngoại sự của tướng phủ, gặp chuyện lại bối rối như thế, làm cho hắn quá thất vọng rồi. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng có hữu tướng quyền khuynh thiên hạ là lão đỡ lấy rồi, sợ cái gì?

Lúc tảo triều, lão được hoàng đế Huyền Tông khen ngợi, trong lòng đang vô cùng vui vẻ.

- Bẩm... Tướng gia... Cửu... Cửu phu nhân mất tích rồi...

Cái gì?

Lý Lâm Phủ giật thót mình, chiếc chén ngọc bằng phỉ thủy sẩy tay rơi xuống đất



Đại Đường từ Lý Uyên Lý Cao Tổ khai quốc vẫn trọng phật giáo. Nhưng đến thời Đường Huyền Tông Đạo giáo vô cùng phát triển, còn Phật giáo lại bị bỏ rơi, vô số chùa chiền bởi vì không có người coi giữ mà trở thành miếu hoang.

Vạn n Tự trong thành Trường An là một ngôi chùa cổ trăm năm, mỗi ngày vẫn hương khói lượn lờ, không ngừng có tín đồ đổ về đây dâng hương bái Phật.

Hoắc Hàn Yên chính là một tín đồ thành kính, mười năm hàng tháng nàng đều đến Vạn n tự dâng hương bái phật.

Hữu tướng đại nhân đối với vị ái thiếp này vô cùng sủng ái, chỉ cần nàng mở miệng, cho dù là muốn trăng trên trời, lão cũng hái xuống tặng cho nàng.

Lần trước về thăm người thân đã xảy ra chuyện, hữu tướng đại nhân không bao giờ để cho nàng ra ngoài một mình nữa. Không những phái ra một đội cao thủ hộ vệ, ngay cả Huyết Sát Nhị lão lợi hại nhất bên người cũng điều sang, bảo vệ an toàn cho ái thiếp.

Trước Phật đường, đông đảo khách hành hương đang không ngừng thành kính quỳ lạy, Hoắc Hàn Yên cũng không ngoại lệ.

Thị nữ Như Ý từ nhỏ đã theo hầu tiểu thư mang hương cắm vào lư lương, lúc xoay người, khuôn mặt biến thành cả kinh, trắng bệch không còn giọt máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui