Phong Lưu


- Tiện nhân, ngươi còn không buông tay?

Tên nam tử vừa nhìn là biết hắn là một tên hoa hoa công tử chuẩn mực, hắn đạp cho nữ nhân kia một cước khiến nàng ngã trên mặt đất, sau đó cướp được cái bao vào trong tay.

- Đó là của hồi môn cuối cùng của ta, ngươi mau trả lại cho ta.

Toàn thân nữ nhân xơ xác, tóc tai bù xù, gắt gao ôm chặt lấy chân của tên nam nhân, gắt gao không buông.

- Ngươi không được đi đánh bạc nữa…

Thanh âm rất quen thuộc, ừ, là thanh âm của Vương Liên Hương.

Như vậy, nam nhân này chắc là tướng công của nàng rồi.

Thấy nàng thê thảm như vậy, Đường Tiểu Đông không khỏi thở dài một tiếng, thúc ngựa tiến đến, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, không nói một lời, cầm chiếc roi ngựa trong tay vụt cho tên gia hỏa này một trận khiến cho tên gia hỏa này kêu gào thảm thiết.

- Mẹ nó, đánh nữ nhân, tiểu tử ngươi có phải là nam nhân không? Ngay cả lão bà của chính mình cũng đánh, ngươi có phải là người không?

Chiếc roi ngựa trong tay điên cuồng vụt xuống, đánh cho tên gia hỏa này tróc thịt bong da, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến Vương Liên Hương bị dọa choáng váng.

Vốn dĩ phu thê mới cưới đánh nhau cũng là chuyện rất bình thường, người bình thường đều không có ý tứ can thiệp, ngay cả thanh quan cũng khó quản việc nhà người ta.

Mặc dù tướng công có chỗ không phải, nhưng dù sao cũng là tướng công của mình, bị người ta đánh thành như vậy, đương nhiên là đ

Nàng vùng vẫy đứng lên, giương hai tay đứng trước mặt tướng công, khóc lóc cầu xin.

- Không được…

Đến khi nhìn rõ nam nhân trước mặt, nàng không nhịn được liền đưa tay che mặt, hét lên một tiếng, quay đầu chạy vội.

Đường Tiểu Đông nhanh tay kéo nàng lại, tay kia rút thanh trường kiếm bảy xích trên người của một tên cận vệ ra, chỉ vào chóp mũi tên công tử của Vệ gia.

Tên nam nhân không hiểu chuyện gì, đột nhiên bị người ta điên cuồng đánh cho một trận đã bị dọa cho sợ hãi, giờ lại bị thanh trường kiếm lóe lên quang mang lạnh lẽ chỉ thẳng vào mặt thì hai mắt trắng dã, bị dọa cho ngất xỉu.

Kháo!

Vốn muốn giáo huấn hắn vài cái, không nghĩ tới người này lại nhát gan như vậy?

Đường Tiểu Đông vừa tức vừa buồn cười, dặn dò cận vệ làm cho hắn tỉnh lại.

Sau khi nhấn vào huyệt nhân trung vài cái, tên công tử của Vệ gia đã tỉnh lại, sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất dập đầu bái lạy.

- Hảo hán tha mang, hảo hán tha mạng, ở chỗ này tiểu nhân có chút đồ trang sức, hảo hán cứ cầm lấy, chỉ mong hảo hán tha cho tiểu nhân một mạng…

Mẹ nó, lại biến lão tử trở thành cường đạo rồi.

Đường Tiểu Đông vừa tức vừa buồn cười, đá cho hắn một cước.

- Xin ngươi, đừng đánh hắn…

Vương Liên Hương bất lực khóc lóc cầu xin cho hắn.

Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bị gả cho một tên tướng công như vậy, thật đúng là số khổ!

Hắn giẫm một chân lên đầu gối tên công tử của Vệ gia, hung ác nói:

- Tiểu tử, nghe cho rõ đây, ta là do lão gia tử phái tới, sau này sẽ ở trong thành Thanh Châu này phụ trách giám thị nhất cử nhất động của ngươi, nếu để cho lão tử phát hiện ngươi đối xử với nhị tiểu thư như vậy, hoặc là còn tiếp tục cờ bạc gì nữa, lão tử sẽ cắt cái đầu của ngươi mang về!

Đầu gối bị giẫm đến sắp gãy, sắc mặt của tên công tử Vệ gia không còn chút máu, muốn há mồm kêu cứu mạng, nhưng lại thấy thanh trường kiếm sáng bóng đang chĩa thẳng vào mặt hắn, thì sợ hãi nhanh chóng ngậm miệng lại, liều mạng gật đầu, mồ hôi rơi xuống

như mư

Đường Tiểu Đông móc ra một khối lệnh bài chứng minh thân phận Tráng Võ tướng quân, giơ lên trước mặt hắn.

- Thấy rõ rồi chứ, nếu ngươi không phục có thể đi báo án với thái thú đại nhân!

Tuy rằng chỉ là một chức quan an nhàn tứ phẩm, nhưng ở ngoại tỉnh cũng là một chức quan lớn, có thể coi là hoàng đế ở địa phương, thành chủ đại nhân cũng thấp hơn hắn hai cấp, nhưng dù cho thái thú đại nhân tiến đến, cũng phải cấp cho hắn bảy tám phần mặt

mũi.

Vương gia vốn có tiền tài, quyền thế cực lớn, nào phải là một cái Vệ gia nhỏ nhỏ có thể so sánh được? Người này nhất định là thua đến đầu óc bị choáng váng nên mới làm ra những chuyện này.

Đường Tiểu Đông hung ác nhìn chằm chằm tên công tử của Vệ gia, lớn tiếng nói:

- Nhị tiểu thư yên tâm, lão gia tử đã biết người ở trong Vệ gia chịu nhiều ấm ức, nên đã phải Tiểu nhân lưu lại đây một thời gian dài, nếu như người này vẫn không thay đổi, tiếp tục khi dễ tiểu thư, người hãy báo cho ta một tiếng, ta sẽ lập tức dẫn người tiến vào Vệ gia cắt đầu hắn mang về Trường An, đưa cho lão gia tử.

Vương Liên Hương tươi cười cảm tạ hắn, trên mặt vẫn còn vương đầy nước mắt, tự mình nâng tướng công của mình dậy, thay hắn phủi sạch bụi đất dính ở trên người, lại lấy khăn lụa lau sạch bụi bẩn trên mặt của hắn, nhưng mà trên mặt hắn vẫn còn dính vài vết máu nhìn rất dọa người, sợ là phải về nhà bôi thuốc mới được.

Tên công tử của Vệ gia vẫn chưa ổn định được tinh thần, trốn ở sau lưng lão bà run rẩy. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Nhạc phụ phái người tới, nhưng mà lại tàn nhẫn như vậy, huống chi tên này lại là người ngoài? Nếu không sửa đổi thói hư tật xấu, có lẽ một ngày nào đó nhạc phụ sẽ cho thủ hạ lấy đầu của hắn…

Nhìn Vương Liên Hương đau khổ, Đường Tiểu Đông lại lặng lẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bỏ vào trong bao một tờ ngân phiếu vạn lượng, rồi đưa cái bao cho nàng.

- Nhị tiểu thư, bây giờ ta phải đi nơi khác làm việc, nhưng sẽ trở về nhanh thôi, chỉ cần tên tiểu tử này còn dám bất kính với tiểu thư, ta sẽ chém đứt một tay của hắn!

Những việc hắn có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ hy vọng có thể dọa cho tên hỗn trướng này tỉnh ngộ, hối cải làm một con người mới.

- Nhị tiểu thư bảo trọng, cáo từ!

Hắn liền ôm quyền, liếc mắt nhìn Vương Liên Hương thật sâu, rồi xoay người lên ngựa, giơ roi rời đi.

- Bảo trọng…

Đôi môi của Vương Liên Hương rung động, si ngốc nhìn cái thân cảnh cao to kia đi xa, cho đến khi biến mất trong phạm vi tầm nhìn.

Mới ra khỏi hẻm nhỏ, đột nhiên Lôi Vân Phượng chui ra từ bên cạnh, khiến Đường Tiểu Đông cảm thấy hoảng sợ.

Phượng Cô Cô oán trách, hắn cười lên vài tiếng gượng gạo bất đắc dĩ, may là người tới đây không phải là Lôi Mị, bằng không muốn đi hết con đường này vào hôm nay rất khó khăn.

Hai người cưỡi ngựa mà đi, Phượng Cô Cô trừng mắt liếc nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói ra:

- Nam nhân các ngươi… Tất cả đều không phải thứ gì tốt!

Đường Tiểu Đông trơ mặt ra, cười hì hì nói ra:

- Đúng nha, người khác đúng là như vậy, mà ta lại là người tốt tuyệt đối không có ai tốt hơn trên đời, hắc hắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui