Đường Điềm ở một bên cười hì hì một tiếng nói:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ, hỏa khí này là bí mật độc môn của Giang Nam Lôi gia, chẳng qua tạm thời cung cấp cho các ngươi sử dụng đánh Uy khấu.
Lý Hưng Chu xấu hổ cười nói:
- Đệ muội nói rất đúng, ta có thể sử dụng những hỏa khí lợi hại này đánh giặc một lần, cuộc đời này sống cũng không uổng, ha ha.
Đường Tiểu Đông quả thật đang lo Lý Hưng Chu đưa ra yêu cầu này, trở ngại mặt mũi, thật sự ngượng ngùng cự tuyệt, may mắn có Đường Điềm thay hắn giải quyết vấn đề khó khăn này.
Cô gái nhỏ này trở nên thông minh lợi hại như vậy
Hắn liếc mắt nhìn Đường Điềm một cái, ánh mắt rơi xuống trên mặt Đường Sương biểu tỷ, trên khuôn mặt đẹp băng lãnh thoáng hiện một nụ cười thản nhiên. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Vẫn là Sương biểu tỷ lợi hại, sớm nghĩ đến vấn đề làm người ta đau đầu này.
Đường Tiểu Đông lặng lẽ giơ ngón cái về phía nàng, khuôn mặt Đường Sương ửng đỏ, sau khi cho hắn một nụ cười ngọt ngào thì lập tức căng cứng như ban đầu.
Hai phu thê đầu mày cuối mắt, Lan Đình đứng ở bên cạnh Đường Tiểu Đông thu hết vào trong mắt, trong đầu không biết có bao nhiêu hâm mộ, đột nhiên cảm thấy có ma trảo sờ tới, nàng sợ tới mức nhảy qua một bên, mặt đẹp ửng đỏ, hung hăng trừng mắt với người nào đó một cái.
Lan Đình đột nhiên nhảy dựng, dẫn đến sự chú ý của mọi người, làm nàng xấu hổ đến nỗi không dám nghênh đón ánh mắt quái dị của mọi người.
Đường Điềm, Lý Đằng Giao nhìn nàng nở nụ cười hiểu ý.
Lan Đình viện thủ hai lần, ấn tượng trong lòng hai người đối với nàng phi thường tốt, chỉ ở Hán Châu vài ngày, liền nhìn ra quan hệ giữa tướng công và Lan tỷ tỷ rất ám muội, Sương tỷ đã không có ý kiến gì, các nàng tự nhiên càng không có.
Mặc dù chưa có danh nghĩa phu thê, nhưng trong lòng Lan Đình đã sớm coi Đường Tiểu Đông là tướng công tương lai của mình.
Mặc dù không thể làm một thê tử quang minh chính đại giống như Đường Sương, nhưng nàng không lúc nào quên đi trách nhiệm làm một thê tử tốt của mình.
Nàng biết trong tư tưởng của tướng công mình, không có quan niệm thê thiếp gì hết, mọi người được đối xử công bằng. Nhưng nói thì nói như vậy, phàm là chuyện chung thân cũng có thứ tự đến trước sau, dù sao chúng nữ Đường Sương cũng được gả trước nàng, cho nên đối với chúng nữ, nàng phi thường khách khí, thậm chí còn có chút ý tứ lấy lòng.
Cũng may Đường Sương, Đường Điềm, Lý Đằng Giao đều không xa lánh nàng, điều này khiến nàng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đương nhiên, trong lòng nàng vẫn rất lo lắng, lo lắng Đường Tiểu Đông có thể qua được cửa của cha nàng hay không?
Hai loại hỏa khí lợi hại triển hiện làm Đường Tiểu Đông rất vừa lòng, Lý Hưng Chu cùng một đám tướng sĩ thủy sư thì kích động không ngớt gầm rú, thanh âm hợp cùng một chỗ, vang tới tận trời.
Đánh giặc, nhất định sẽ chết người, ai lại nguyện ý tìm chết đây?
Có loại hỏa khí lợi hại này, trực tiếp có thể đánh chìm tàu chiến địch, căn bản không cần phải giao chiến chém giết, đó chẳng khác gì là không cần mạo hiểm, lại càng không phải mất mạng, ha, sướng chết người.
Nguyệt Tiểu Suất sớm được chân truyền của Khổ đại sư, ý tưởng trong đầu không những nhiều, mà hành động rất nhanh, hắn còn vì thuỷ quân cải tiến mũi tên.
Thủy chiến, hỏa công làm chủ, hỏa tiễn là vũ khí công kích thiết yếu hàng đầu.
Trên đầu tiễn cột vải ngâm qua dầu, bắn về phía tàu chiến địch, dẫn cháy thiêu hủy thuyền địch.
Chẳng qua đầu tên quá sắc bén, phần lớn thời gian là trực tuyến xuyên thấu qua vải bố rơi xuống nước.Trái lại quấn vãi lên đầu mũi tên được cải tiến, dẫn đốt vải bố, hiệu quả phi
thường tốt.
Nguyệt Tiểu Suất còn đặc chế hai cung nỏ cỡ lớn, mũi tên trực tiếp chặt ngã đại thụ gọt nhọn là được, tầm bắn so với máy ném đá xa hơn.
Lợi hại hơn nữa là ở bên cán tên buộc lên thuốc nổ cùng lọ cồn, tuyệt đối là vũ khí đáng sợ.
Ngoài ra còn có địa lôi, bình thiêu đốt vân vân làm người ta hoa cả mắt, tóm lại, có những vũ khí này, nếu không thắng lợi, vậy thật đúng là quá có lỗi với Tiểu Soái huynh đệ.
Mấy ngày qua Nguyệt Tiểu Suất vì chế tạo mấy thứ này mà bận đến nỗi gầy rộc đi, đôi mắt thâm đen.
Trở lại phủ thái thú, Đường Tiểu Đông cưỡng ép bắt hắn nằm xuống nghỉ ngơi, đầu tiểu tử này vừa chạm vào gối liền phát ra tiếng ngáy khò khò, thật đúng là mệt nhọc muốn chết.
Đường Tiểu Đông về đến công xưởng bí mật trong phủ thái thú, các huynh đệ đều đang bận rộn, tinh thần rất hăng hái.
Trong xưởng chất đầy bao thuốc nổ cùng các loại hỏa khí, chỉ cần một đốm lửa, là có thể nổ bay phủ thái thú lên tận trời.
Đường Tiểu Đông thấy mà hết hồn, hạ lệnh chuyển một phần hỏa khí qua kho hàng của thủy quân bảo quản, phái người đặc biệt trông coi, không có mệnh lệnh của Lý Hưng Chu, ai cũng không được tiếp cận.
Một số hỏa khí khác thì chuyển vào quân doanh do Lý Huyền trấn thủ, đồng dạng phái người bảo vệ chặt chẽ.
Phượng cô cô còn đang mải miết phối chế hắc hỏa dược, mỗi một loại hỏa khí đều trải qua ước lượng cẩn thận nghiêm ngặt, để bảo đám tính ổn định của hỏa khí.
Nhìn thấy tơ máuánh mắt của nàng, mặt đẹp tái nhợt, tràn ngập vẻ mệt mỏi, Đường Tiểu Đông đau lòng không thôi, đi đến bên người nàng, ôn nhu nói:
- Phượng cô cô, nghỉ ngơi một chút đi.
Lôi Vân Phượng nở nụ cười ngọt ngào với hắn rồi nói:
- Không được, còn khuyết thiếu rất nhiều hỏa dược chưa phối chế xong.
Phối phương của hắc hỏa dược là bí mật độc môn của Lôi gia, không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên, công tác phối chế hắc hỏa dược chỉ có thể do nàng, Nguyệt Tiểu Suất cùng một vài con cháu ruột thịt của Lôi gia đảm nhiệm.
Nguyệt Tiểu Suất lại phải nghiên cứu nhiều thứ, bận rộn đến nỗi căn bản không có thời gian ăn cơm, càn khỏi nói ngủ, không có ngã gục đương trường, coi như thân thể của hắn đủ tốt.
Đường Tiểu Đông không khỏi hối hận không mang nhiều con cháu đích hệ Lôi gia tới đây, nhân thủ khuyết thiếu nghiêm trọng a.
Chứng kiến Phượng cô cô vẫn đang liều mạng, hắn càng thêm đau lòng, bất chấp sự hiện diện của các huynh đệ khác, một tay giữ chặt Phượng cô cô:
- Hiện tại đi nghỉ ngơi.
Lôi Vân Phượng đỏ mặt vội vàng giãy ra khỏi tay hắn, bất an nhìn bốn phía, trừng mắt oán trách liếc hắn một cái.
Đường Tiểu Đông hạ giọng uy hiếp nói:
- Nếu nàng không đi nghỉ ngơi, ta sẽ lập tức ôm nàng trở về phòng.
Khuôn mặt của Lôi Vân Phượng càng trở nên đỏ bừng, trong sự thẹn thùng mang theo hạnh phúc ngọt ngào, phong tình động lòng người, đều trong nháy mắt hiển hiện ra.
Thấy hắn tới gần, hai tay hơi giương, thực sự muốn ôm người, nàng vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào động thân, thấp giọng nói:
- Được rồi, ta nghe lời người...