Phong Lưu


Dương Thành Hải ngồi ngay ngắn trên ghế mềm, tay cầm một thanh võ sĩ đao, híp mắt, dùng áo bố trắng cẩn thận lau chùi thân đao sáng như tuyết.

Chờ đợi giờ khắc này, hắn đã chờ quá lâu, thậm chí vì sứ mệnh bí mật này, trả giá bằng mạng sống nhi tử.

Hôm nay, hắn muốn lấy máu của vô số người Hán Châu để tế lễ cho nhi tử độc nhất của hắn.

Trong ngoài đại sảnh, thậm chí cả trong Dương phủ đều chật ních một đám người, trong tay đều cầm đủ loại vũ khí giết người, đa số là võ sĩ đao mà Uy nhân thường dùng.

Cả Dương phủ tụ tập nhiều người như vậy, nhưng không hề phát ra tiếng vang nào.

Đám người này thần tình đằng đằng sát khí, mắt lộ ra hào quang hung ác giống như dã thú, lẳng lặng đứng thẳng trong bóng đêm, chỉ có một dải lưu quang lóe ra do ánh trăng chiếu xuống vũ khí.

Dương Thành Hải từ trên ghế mềm đứng lên, hai tay cầm đao, chém vào không khí vài cái, ánh đao soàn soạt, kình phong uy vũ, quả nhiên là một cao thủ dùng đao.

Ai mà ngờ rằng, Hán Châu đệ nhất thủ phú Dương gia này chính là mật thám của Uy khấu?

Chiến đao vào vỏ, Dương Thành Hải ngẩng đầu nhìn lên trời, còn một canh giờ nữa, chính là thời gian bọn hắn khởi sự.

Chờ đợi, làm người ta nghẹt thở.

Đã chờ nhiều năm như vậy, một canh giờ cuối cùng này, hắn còn đợi không được sao?

Thủ hạ thần sắc bất an đi vào bẩm báo:

- Ba vị phu nhân đều uống thuốc độc tự

Sắc mặt Dương Thành Hải trắng bệch, ngay cả bảo đao trên tay cũng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Bát dát!

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi phát ra một tiếng chửi thề.

Ba thê thiếp ân ái cùng giường chung gối nhiều năm không ngờ vào lúc này đồng thời tự sát, với hắn mà nói, quả thực là một đả kích quá lớn.

- Giết chết toàn bộ những người đó.

Hắn ra lệnh!

Những người đó, chỉ cao thủ giang hồ mà hắn bỏ tiền bạc mời

đến làm hộ viện, không ít người rất sợ chết, lựa chọn đi theo hắn khởi sự. Cũng có một số người rắn rỏi cận kề cái chết không thay đổi lập trường, bị hạ dược giam cầm trong địa lao của Dương gia.

Đường cái thành nam, trong một nhà dân bình thường, Tần Thiên Bảo nhìn xấp giấy nhỏ xếp chồng trên tay, trên trán ẩn hiện mồ hôi.

Nơi này là tổng bộ tình báo bí mật của Tần Thiên Bảo, cách phủ thái thú và quân doanh rất gần.

Theo tình báo hắn nhận được từ bọn côn đồ cắc ké, trong hai ba ngày này, trong thành xuất hiện không ít gương mặt xa lạ, bọn họ cố gắng theo dõi, không phải mất dấu thì là huynh đệ bị mất tích khó hiểu.

Còn có, từ sau khi Dương Thành Hải bị bãi quan, luôn luôn sống kín đáo, ngay cả hạ nhân cũng rất ít ra đường, mà mấy ngày nay lại hoạt động thường xuyên, cực kỳ bất bình thường a.

Có điểm tà môn!

Sau khi tự đại ca suất lĩnh hạm đội rời bến tiễu trừ Uy khấu, trong thành Hán Châu này nơi nơi lộ ra một sự quỷ dị.

Dù sao mấy ngày nay, trong lòng Tần Thiên Bảo luôn cảm thấy nao nao khó hiểu, tựa hồ có đại sự gì sắp phát sinh.

Thấy hắn không ngừng đi lại, thần tình bất an lo âu, Tần tứ bá cỗ vũ nói:

- Thiên Bảo, muốn làm gì thì làm đi.

Điệt nhi này là người nối nghiệp tương lai của Bảo Định Tần gia, tuy nói hiện tại lịch duyệt còn thấp, nhưng không phải đang trong tôi luyện sao?

Chỉ có trải qua tôi luyện không ngừng, mới có thể tích lũy kinh nghiệm, đảm đương trọng trách gánh vác Bảo Định Tần gia.

Tần Thiên Bảo cười khổ, khi đại ca xuất bên đã chỉ định Thẩm Liêm phòng ngự cả Hán Châu, không ngờ sứ đoàn Uy quốc đột nhiên đến đây, tiết độ sứ Trương Qun Lâm phái hắn đi hộ tống sứ đoàn Uy quốc tới giới châu (biên giới một châu), nhiều ngày rồi mà còn chưa trở lại, đây là cái trò quỷ gì vậy?

Sứ đoàn Uy khấu chết tiệt này sớm không tới trễ không tới, cố tình nhằm lúc này mà đến?

Thẩm Liêm chính là mang đi ba ngàn tinh binh cuối cùng của quân Hán Châu a, trong thành chỉ còn mấy ngàn binh sĩ già nua yếu ớt, thành trì trống rỗng.

Vốn đang có hai vạn thủy quân của Tô Văn hiệp phòng, nhưng hắn hiện tại hoàn toàn bị hạm đội khổng lồ của Uy quốc bám trụ, đánh không được, đi cũng không xong.

Tô Văn còn phái người đưa tới lời nhắn, nói hắn cảm thấy sứ đoàn Uy quốc này tới thật trùng hợp, muốn hắn chú ý giám thị và phòng bị.

- Con bà nó là con gấu!

Hắn nhịn không được học giọng điệu đại ca mắng một câu.

Trong thành mơ hồ lộ ra một sự quỷ dị làm hắn bất an, mấy ngày nay phải tăng cường tuần tra mới được.

Tay phải đánh mạnh vào tay trái, hắn nói với huynh đệ canh giữ ở cửa:

- Hiện tại ta muốn đến phủ thái thủ, thông tri Đường Kiếm huynh đệ, bảo hắn tập hợp mọi người đợi lệnh, đồng thời tăng cường trinh sát, phát hiện tình huống dị thường lập tức bẩm báo.

Đường Kiếm, thanh niên tuấn kiệt của Thục trung Đường Môn, gần đây được đại tỷ Đường Sương chỉ điểm, võ công lớn mạnh vượt bậc, làm việc cũng trầm ổn bình tĩnh, đương nhiệm đệ nhất phó đường chủ Trung Hoa đường, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Nhận được mệnh lệnh của Tần Thiên Bảo, hắn lập tức triệu tập nhân thủ, tập trung ở trong viện.

Vài ngày đầu mới tới thành Hán Châu, bọn họ liền áp dụng thủ đoạn sét đánh đối với bang hội lớn nhỏ và đám đầu trâu mặt ngựa trong thành, đồ đao và bạc trắng cùng đưa ra,

hoàn toàn khống chế toàn bộ thế lực hắc bang cả thành Hán Châu.

Người cơ trí, biên chế vào phong tổ, bình thường phụ trách tìm hiểu tình báo, võ công tàm tạm, xếp vào hai tổ long, hổ tiến hành huấn luyện, tùy thời thực hiện một vài hành động

đả kích.

Hiện tại, người của hai tổ long hổ tựa hồ phải sử dụng đến.

Người hai tổ gộp lại tổng cộng ba trăm người, những thảo mãng hán tử này nếu như là vào hai tháng trước, nửa đêm bị đuổi từ trên giường xuống, khẳng định rất bực mình, bất quá sau khi trải qua huấn luyện, ít nhiều hiểu được một số kỷ luật của tổ chức.

Bọn họ ôm binh khí, ngồi ở trong phòng, trong viện, lẳng lặng đợi mệnh lệnh.

Tần Thiên Bảo vào thẳng phủ thái thú, đánh thức hiệu úy Mai Hoa nội vệ Tống Kim, giải thích ý đồ đến.

Đám người đại ca đi vắng, chức quan của tiết độ sứ Trương Quân Lâm cao nhất, hắn vốn là thổ hoàng đế của Hán Châu, muốn điều động binh mã, phải qua sự đồng ý của hắn.

Tần Thiên Bảo tự biết lấy thân phận của mình không thuyết phục được Trương Quân Lâm, chỉ có thể mời Tống Kim ra mặt hỗ trợ.

Hiệu úy Mai Hoa nội vệ nắm quyền sinh sát, ai dám không cho mặt mũi?

Tống Kim chính là phụng mệnh Dương quý phi và Vệ Vô Thương phụ trách bảo hộ an toàn của Đường Tiểu Đông, đối với những việc này vốn không thèm để ý, nghe xong phân tích của Tần Thiên Bảo, cũng cảm thấy sự tình có chút quái dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui