Phong Mang

Vì tránh tình huống lần trước lại phát sinh, cũng để tiết kiệm chi phí, đoàn phim Lý Thượng trực tiếp chuyển những nội cảnh trong phim đến nhà Lương Cảnh, dọn ra một tầng dùng làm không gian quay. Lập kế hoạch quay chỉ mất 3 ngày, dựng cảnh 2 ngày, sau một tuần toàn bộ diễn viên nhân viên đều có mặt.

Hai tuần sau Vương Trung Đỉnh qua tham ban, bên trong studio có tiếng khò khè không ngớt, mà trên mặt đất các loại nhân viên nằm la liệt, Lương Cảnh mang 2 quầng mắt thâm đen đi ra nghênh đón Vương Trung Đỉnh.

"Vương tổng, khiến anh chê cười." Lương Cảnh vừa nói vừa ngáp.

Vương Trung Đỉnh nhịn không được hỏi: "Các người đây là đã là bao lâu không nghỉ ngơi rồi?"

Lương Cảnh đã muốn nhớ không rõ thời gian, quay đầu hỏi Tiểu Văn: "Bảy tám ngày rồi."

"Đúng rồi, bảy tám ngày làm liên tục, những diễn viên nào diễn xong, quay xong cảnh của mình thì có thể nghỉ ngơi. Tổ phim chúng tôi mấy người này một ngày thức đến mười mấy giờ, mỗi cái mặt đều phù rồi."

Vương Trung Đỉnh đối với tinh thần chuyên nghiệp này của Lương Cảnh vẫn đánh giá rất cao.

"Lý Thượng đâu?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.

Nói đến hắn Lương Cảnh bất đắc dĩ cười cười, "Cậu ấy có rất nhiều cảnh đều là quay ở trên giường, căn bản từ đầu đến cuối không có cảnh nào dưới giường, trực tiếp lấy cảm hứng tại đó. Có đôi khi đang quay liền ngủ mất, tôi nghĩ lúc này lại đang ngủ rồi."

Vương Trung Đỉnh trước đây đã xem qua kịch bản, dù sao bộ phim này cũng từ tay Lỗ đạo diễn chuyển qua, y không nhớ rõ là từng có nhiều phần diễn trên giường, vì thế hỏi: "Các người sửa kịch bản sao?"

"Đúng rồi, gần như là thay đổi hết. Anh cũng biết chuyện chúng tôi bị cưỡng chế chiếm dụng studio, nếu quay lại những cảnh trước đó, không chỉ có nhóm diễn viên mâu thuẫn, tài chính hao phí cũng rất lớn."

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, lại hỏi: "Kịch bản mới thế nào? Nắm chắc không?"

"Tôi lấy đến cho anh xem đi." Lương Cảnh bỗng nhiên có lại tinh thần.

Vương Trung Đỉnh cũng rất chờ mong, bởi vì y đối với kịch bản trước kia vốn cũng không quá vừa lòng.

Không đầy một lát, Lương Cảnh đã đem kịch bản đến.

Vương Trung Đỉnh ngồi ở trên ghế sa lon, vừa uống cà phê vừa thưởng đọc kịch bản. Lật đến trang thứba, cà phê ngay tại yết hầu nghẹn một hồi mới nuốt xuống được, càng lật về sau, cảm xúc trong mắt càng vi diệu.

Cuối cùng, Lương Cảnh thấy Vương Trung Đỉnh thế nhưng phá lệ mỉm cười.

Không biết đã bao lâu chưa thấy có biểu cảm tích cực như vậy trên mặt Vương Trung Đỉnh.

"Thế nào?" Lương Cảnh vội hỏi.

Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Rất tốt."

Lương Cảnh một thoáng giống như tiêm máu gà, giọng điệu tràn đầy tin tưởng nói: "Chúng tôi đã nghĩ kỹ, chỉ trong 20 ngày toàn bộ quay xong, hơn nữa hậu kỳ không vượt quá 2 tháng, tranh thủ chiếm trước kỳ nghỉ hè tháng 8."

(Tiêm máu gà: chỉ một người đột ngột quá phấn khích, chủ yếu mang tính chế giễu.)

Không ngờ, Vương Trun

Lúc mới đầu Du Minh còn chỉ đạo vài cái, hai ngày nay dứt khoát chỉ mắt lạnh ngồi ngoài xem.

Hàn Đông liên tục làm động tác nâng cao chân, nhưng lại mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, mỗi lần giơ lên trong nháy mắt tiểu khố khố (quần xịp:3) bên trong đều bày cả ra. Vốn dĩ không ai để ý, dù sao đã ở trong nghề, mỗi ngày đều cùng nhau trần trụi tiếp xúc, đã sớm miễn dịch với màn này. Huống hồ chân chỉ đá lên trong nháy mắt như vậy, ai mà nhàm chán mà dõi theo cái hình ảnh lộ quần lót kia?

Thế nhưng lại có một người, không chỉ bắt được hình ảnh này, còn nhìn thấy bên rìa quần lót lộ ra 2 cọng lông. Vẻn vẹn có 2 sợi, không đến 2㎜ chiều dài, người thường chui vào trong ống quần cũng chưa chắc đã thấy, thế nhưng y lại liếc mắt một cái đã bắt được.

"Vương tổng đến!" Không biết ai hô một câu.

Lỗ đạo diễn vội vàng nháy mắt ra hiệu với người quay phim ở hội bàn vuông (hội cờ bạc:v) đối diện, nhanh chóng đem bài thu lại a! Hoả tốc đứng dậy đi theo Lỗ đạo diễn, giả mô giả thức cầm loa khuếch đại âm thanh hô một tiếng: "Các diễn viên chú ý, tập luyện đến đây chấm dứt."

Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh ngay lập tức bắt đầu đi đi lại lại, một nhóm loạn tác nhất đoàn!

(loạn tác nhất đoàn: nhốn nháo lộn xộn không có quy củ)

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh thủy chung dán chặt ở trên thân một người, nhưng người kia cố tình không nhanh không chậm, vẫn ở đằng kia tự cho là khốc suất tiếp tục tập đá cao chân, đá một lần mặt Vương Trung Đỉnh lại xanh một tầng.

"Vương tổng, cậu đến rồi." Lỗ đạo diễn giả bộ như vừa mới phát hiện Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng thu lại lệ khí trên mặt, bình thản lên tiếng.


"Tiến triển đến đâu rồi?"

Cỗ hăng hái tự mình cảm thấy tốt đẹp kia của Hàn Đông không biết như thế nào lại lây tới trên người Lỗ đạo diễn, khiến cho hắn không cần suy nghĩ nói một câu: "Tương đối nhanh."

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh dò xét, "Thật là nhanh sao?"

"Đã quay được gần hai phần ba, còn có một tháng là có thể hơ khô thẻ tre rồi."

Lỗ đạo diễn cũng không phải là lạc quan vô căn cứ, bởi vì theo dự đoán của hắn, Lương Cảnh bên kia có thể khai máy ngay lập tức đã là không tồi rồi. Hắn tính dù tiếp tục lề mề như thế nào, cũng nhất định đuổi kịp chiếu phim trước Lương Cảnh.

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: "Quả thật có chút nhanh."

Lỗ đạo diễn ngượng ngùng cười cười, "Vương tổng, không cách nào khác tiếp tục chậm, diễn viên thật sự rất nhiệt tình, hiệu suất làm việc của cả đoàn tăng lên một biên độ lớn."

Vương Trung Đỉnh có chút hưng trí hỏi thăm, "Hôm nay quay mấy cảnh?"

Lỗ đạo diễn bị hỏi sững sờ một hồi, thư ký trường quay ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, mới qua được một cảnh, cảnh thứ hai NG, 16 lần vẫn chưa qua..."

Lỗ đạo diễn sắc mặt đổi đổi, thấy Vương Trung Đỉnh vẫn đang chờ đáp án, liền cười xấu hổ cười, biểu tình thiếu tự tin nói: "Qua một cảnh, cảnh thứ hai rất khó, khả năng..."

"Đủ rồi." Vương Trung Đỉnh đột nhiên ngắt lời Lỗ đạo diễn, "Ngày hôm nay đến đây thôi."

Lỗ đạo diễn cả kinh, hình như mới vừa bắt đầu a.

"Gọi Hàn Đông vào phòng nghỉ, tôi có lời nói với cậu ta."

Nói xong lời này, Vương Trung Đỉnh đi vào trước.

Một lúc lâu sau, Hàn Đông mới mài mài chít chít đi vào.

"Gọi tôi làm gì?" Hàn Đông vẫn làm bộ dạng lạnh lùng kia.

Vương Trung Đỉnh thì vẫn là ánh mắt nhìn không quen, "Cậu có thể chú ý hình tượng của mình một chút hay không?"

"Tôi thì thế nào?" Hàn Đông không chút nào tìm ra vấn đề của mình.

Mặt Vương Trung Đỉnh bình tĩnh, chân mày hơi nhíu lại. giống như khắp thiên hạ không ai có thể khiến y nổi giận như vậy.

"Cậu nói xem cậu là làm sao? Y quan không chỉnh tề!"

Hàn Đông đem mình từ trên xuống dưới đánh giá một phen, T-shirt cùng quần đùi đều là đoàn phim phát, tất cả mọi người đều mặc cái này, sao tôi lại là áo mũ không chỉnh tề?

Vương Trung Đỉnh nói: "Người ta đều mặc quần bảy phân, sao cậu lại mặc quần đùi?"

"Của tôi đây cũng là bảy phân a?" Hàn Đông rít gào một tiếng.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, y quên mất hai cái chân bọ ngựa này của Hàn Đông.

"Vậy sao cậu không mặc ôm thân một chút?" Vương Trung Đỉnh vẫn không từ bỏ.

Hàn Đông cắn răng, "Tất cả quần áo được phát đều là dựa theo số đo, số đo càng lớn càng rộng thùng thình, tôi muốn mặc ôm thân không phải là ngắn hơn sao?"

Vương Trung Đỉnh đã từ lâu không có thử quần áo, y phục của y đều là ước lượng mà định.

Nghe Hàn Đông nói xong như thế, ngữ khí của y có chút dịu đi, nhưng thái độ vẫn là cường ngạnh như vậy.

"Về sau đổi mặc quần dài!"

Hàn Đông quả thực muốn điên rồi, "Nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay đến 32 độ anh bắt tôi mặc quần dài?"

"Không mặc quần dài cũng được, đổi cái quần lót chật hơn đi." Vương Trung Đỉnh rốt cục nói ra suy nghĩ trong lòng.

Hàn Đông sửng sốt, "A?"

Vương Trung Đỉnh không đợi hắn kịp phản ứng, liền ung dung dời đi.


Trước mắt Hàn Đông vừa hay có một cái gương, hắn thử làm động tác đá cao chân, quả thật nhìn thấy một góc quần lót. Nhưng vấn đề là... muốn nhìn ra quần lót căng chùng, cái đó phải cần đến loại mắt gì a?

Vương Trung Đỉnh sau khi rời khỏi đoàn phim lại đi đến hiệp hội điện ảnh, lúc đi ra trời đã tối rồi, bảo mẫu đột nhiên gọi điện thoại đến.

"Vương tổng a, câu chủ ầm ĩ lên muốn tìm ngài, tôi thật sự không muốn để bé khóc nháo, liền mang đến công ty bên này. Ngài yên tâm, tôi không cho cậu chủ xuống xe, chúng tôi ở ngay bãi đỗ xe phía đông công ty chờ ngài."

Vương Trung Đỉnh cần ít nhất một giờ mới có thể trở về, thật sự không muốn bắt nhi tử chờ mỏi mắt ở ngay ngoài công ty, vì thế nói: "Chờ, tôi tìm người đón hai người vào."

Ngắt điện thoại xong, Vương Trung Đỉnh nghĩ trước nghĩ sau, phát hiện người thích hợp thế nhưng chỉ có thể là Hàn Đông.

Vì thế, y gửi tin ngắn cho Hàn Đông.

Hàn Đông vừa vặn đang ở siêu thị bên cạnh mua đồ, thấy tin nhắn của Vương Trung Đỉnh, nhịn không được hừ một tiếng.

"Lúc này mới nhớ tới tôi..."

Du Minh hỏi: "Làm sao vậy?"

"A, không sao, cậu về trước đi, tôi còn có chút việc." Hàn Đông nói.

Du Minh cũng không hỏi thêm, xách 2 túi đồ đi về.

Hàn Đông dựa theo chỉ dẫn của Vương Trung Đỉnh, đi đến một chiếc xe riêng, gõ cửa kính xe, bảo mẫu mở cửa xe ra cười cười với Hàn Đông: "Phiền cậu, tôi sẽ không đi vào."

Hàn Đông vừa định ôm Tây Tây từ trên xe xuống dưới, Tây Tây liền gạt tay hắn.

"Cháu có thể tự xuống!"

Hai cái tay nhỏ du vài cái, miệng lẩm bà lẩm bẩm như là đang tính gì đó, tiếp theo hai chân nhỏ đạp một cái, thân hình nhỏ bé từ trong xe linh hoạt bắn ra, vững vàng rơi xuống đất, vỗ vỗ bàn tay rất có cảm giác thành tựu.

Hàn Đông ở bên cạnh cười nhạt một tiếng, Tây Tây trừng mắt liếc hắn một cái, nhếch cái môi nhỏ vẻ mặt nghiêm túc.

Hàn Đông kinh ngạc, lần trước lúc gặp đứa nhỏ này không phải như vậy, sao cảm giác tính tình đã có chút thay đổi?

Đúng vậy, Tây Tây trước đó vài ngày còn rất hăng hái, cũng bởi vì Vương Trung Đỉnh phát hiện nó có vài điểm nhận dạng rất giống với Hàn Đông, liền không ngừng tẩy não cho nhi tử, sợ nhi tử phát triển theo phương hướng của Hàn Đông. Hơn nữa mỗi lần tẩy não, đều lấy thúc thúc đuôi sam kia làm giáo tài phản diện, dần dà, đuôi sam thúc thúc trong mắt Tây Tây liền từ đại tiên biến thành thần côn.

(thần côn: người dựa vào mượn cớ quỷ thần, thủ đoạn, mánh khóe lừa gạt, tham gia vào các hoạt động tôn giáo, mê tín dị đoan, để thu được lợi ích bất hợp pháp của những người chất phác, không tôn giáo)

Mà Tây Tây, cũng từ "Tiểu HànĐông" trong mắt Vương Trung Đỉnh, biến thành "Tiểu Vương Trung Đỉnh" mà bây giờHàn Đông đang thấy.

g Đỉnh lại nói: "Các cậu phải nhanh hơn."

Lương Cảnh vốn tưởng rằng hắn đã đủ phấn khởi rồi, không nghĩ tới Vương Trung Đỉnh so với hắn còn gấp hơn.

"Nhanh hơn?"

Vương Trung Đỉnh gật đầu, "Tháng 7."

Lương Cảnh bấm tay tính toán, hiện tại đã giữa tháng 5, đuổi đến tháng 7, giai đoạn chế tác chỉ có thời gian hơn một tháng, cũng chính là tất cả phân đoạn đều phải vô cùng gấp rút, thật sự là thách thức không nhỏ. Bất quá Vương Trung Đỉnh đã mở miệng, liền chứng minh y đối với bộ phim nhựa này phi thường tin tưởng, Lương Cảnh tính toán thực liều mạng một phen.

"Kịch bản là Lý Thượng viết?" Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng hỏi.

Lương Cảnh thấy Vương Trung Đỉnh lật đến trang đầu kịch bản, vội gật đầu khen: "Đúng, cậu ấy cung cấp ý tưởng chủ đạo, rồi cùng biên kịch thương lượng, liền để tên cậu ấy lên trang đầu."

Vương Trung Đỉnh không chút nào dị nghị, ngược lại gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

"Tôi lúc đầu quả thật không nhìn lầm người."

Những lời này như tiếp thêm cho Lương Cảnh mười phần mã lực, Vương Trung Đỉnh mới vừa xoay người, hắn liền lập tức cầm loa hô một tiếng: "Các đơn vị đều chú ý, lập tức lấy lại tinh thần, chúng ta chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."

Vương Trung Đỉnh vừa đi ra vừa hướng Nhị Lôi nói: "Ngày mai đưa đến đây chút thuốc bổ cho đoàn phim."


"Vâng." Nhị Lôi mở cửa xe cho Vương Trung Đỉnh.

Phùng Tuấn đang ngồi trên xe, vừa rồi cùng Vương Trung Đỉnh ra ngoài trao đổi công việc, bởi vì thật sự không muốn thấy bộ mặt của Lương Cảnh kia, liền chờ luôn ở trên xe không xuống dưới.

Vương Trung Đỉnh đem kịch bản lấy tới từ chỗ Lương Cảnh vất cho Phùng Tuấn.

Phùng Tuấn chỉ xem qua một nửa liền cười lắc đầu, "Quả nhiên không ngoài dự doán của anh."

Vương Trung Đỉnh kìm lòng không nổi cảm khái nói: "Mấy ngàn vạn bảo hiểm của tôi, thật không có phí phạm."

"Bảo hiểm?" Phùng Tuấn vẻ mặt không hiểu, "Cái gì bảo hiểm?"

"Không có gì."

Phía trước Nhị Lôi vội vàng mở miệng di dời chú ý của Phùng Tuấn, "Vương tổng, chúng ta đi đâu?"

"Đến đoàn phim 《 trộm ảnh 》 nhìn một lát."

Vương Trung Đỉnh đi từ đoàn phim Lý Thượng chiến đấu không ngừng đến đoàn phim Hàn Đông, quả thực chính là từ chiến trường đến chợ. Cũng không biết có phải nguyên nhân từ Hàn Đông hay không, tiết tấu cả đoàn phim đều đi theo hắn chậm lại. Lúc Vương Trung Đỉnh xuống xe, trước mắt là một cảnh tượng quần ma loạn vũ, trong đó nháo đến sôi nổi nhất chính là Hàn Đông.

(quần ma loạn vũ: bầy quỷ múa loạn, ý chỉ mức độ loạn vô cực -.-)

Bởi vì Hàn Đông có đề cập qua trong kỳ 3 kịch bản, trong đó tất cả nhân vật nam đều có cảnh diễn khiêu vũ, sau khi nghỉ ngơi, các ông lớn bắt đầu điên cuồng uốn éo một trận.

Lúc mới đầu Du Minh còn chỉ đạo vài cái, hai ngày nay dứt khoát chỉ mắt lạnh ngồi ngoài xem.

Hàn Đông liên tục làm động tác nâng cao chân, nhưng lại mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, mỗi lần giơ lên trong nháy mắt tiểu khố khố (quần xịp:3) bên trong đều bày cả ra. Vốn dĩ không ai để ý, dù sao đã ở trong nghề, mỗi ngày đều cùng nhau trần trụi tiếp xúc, đã sớm miễn dịch với màn này. Huống hồ chân chỉ đá lên trong nháy mắt như vậy, ai mà nhàm chán mà dõi theo cái hình ảnh lộ quần lót kia?

Thế nhưng lại có một người, không chỉ bắt được hình ảnh này, còn nhìn thấy bên rìa quần lót lộ ra 2 cọng lông. Vẻn vẹn có 2 sợi, không đến 2㎜ chiều dài, người thường chui vào trong ống quần cũng chưa chắc đã thấy, thế nhưng y lại liếc mắt một cái đã bắt được.

"Vương tổng đến!" Không biết ai hô một câu.

Lỗ đạo diễn vội vàng nháy mắt ra hiệu với người quay phim ở hội bàn vuông (hội cờ bạc:v) đối diện, nhanh chóng đem bài thu lại a! Hoả tốc đứng dậy đi theo Lỗ đạo diễn, giả mô giả thức cầm loa khuếch đại âm thanh hô một tiếng: "Các diễn viên chú ý, tập luyện đến đây chấm dứt."

Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh ngay lập tức bắt đầu đi đi lại lại, một nhóm loạn tác nhất đoàn!

(loạn tác nhất đoàn: nhốn nháo lộn xộn không có quy củ)

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh thủy chung dán chặt ở trên thân một người, nhưng người kia cố tình không nhanh không chậm, vẫn ở đằng kia tự cho là khốc suất tiếp tục tập đá cao chân, đá một lần mặt Vương Trung Đỉnh lại xanh một tầng.

"Vương tổng, cậu đến rồi." Lỗ đạo diễn giả bộ như vừa mới phát hiện Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng thu lại lệ khí trên mặt, bình thản lên tiếng.

"Tiến triển đến đâu rồi?"

Cỗ hăng hái tự mình cảm thấy tốt đẹp kia của Hàn Đông không biết như thế nào lại lây tới trên người Lỗ đạo diễn, khiến cho hắn không cần suy nghĩ nói một câu: "Tương đối nhanh."

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh dò xét, "Thật là nhanh sao?"

"Đã quay được gần hai phần ba, còn có một tháng là có thể hơ khô thẻ tre rồi."

Lỗ đạo diễn cũng không phải là lạc quan vô căn cứ, bởi vì theo dự đoán của hắn, Lương Cảnh bên kia có thể khai máy ngay lập tức đã là không tồi rồi. Hắn tính dù tiếp tục lề mề như thế nào, cũng nhất định đuổi kịp chiếu phim trước Lương Cảnh.

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: "Quả thật có chút nhanh."

Lỗ đạo diễn ngượng ngùng cười cười, "Vương tổng, không cách nào khác tiếp tục chậm, diễn viên thật sự rất nhiệt tình, hiệu suất làm việc của cả đoàn tăng lên một biên độ lớn."

Vương Trung Đỉnh có chút hưng trí hỏi thăm, "Hôm nay quay mấy cảnh?"

Lỗ đạo diễn bị hỏi sững sờ một hồi, thư ký trường quay ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, mới qua được một cảnh, cảnh thứ hai NG, 16 lần vẫn chưa qua..."

Lỗ đạo diễn sắc mặt đổi đổi, thấy Vương Trung Đỉnh vẫn đang chờ đáp án, liền cười xấu hổ cười, biểu tình thiếu tự tin nói: "Qua một cảnh, cảnh thứ hai rất khó, khả năng..."

"Đủ rồi." Vương Trung Đỉnh đột nhiên ngắt lời Lỗ đạo diễn, "Ngày hôm nay đến đây thôi."

Lỗ đạo diễn cả kinh, hình như mới vừa bắt đầu a.

"Gọi Hàn Đông vào phòng nghỉ, tôi có lời nói với cậu ta."

Nói xong lời này, Vương Trung Đỉnh đi vào trước.

Một lúc lâu sau, Hàn Đông mới mài mài chít chít đi vào.


"Gọi tôi làm gì?" Hàn Đông vẫn làm bộ dạng lạnh lùng kia.

Vương Trung Đỉnh thì vẫn là ánh mắt nhìn không quen, "Cậu có thể chú ý hình tượng của mình một chút hay không?"

"Tôi thì thế nào?" Hàn Đông không chút nào tìm ra vấn đề của mình.

Mặt Vương Trung Đỉnh bình tĩnh, chân mày hơi nhíu lại. giống như khắp thiên hạ không ai có thể khiến y nổi giận như vậy.

"Cậu nói xem cậu là làm sao? Y quan không chỉnh tề!"

Hàn Đông đem mình từ trên xuống dưới đánh giá một phen, T-shirt cùng quần đùi đều là đoàn phim phát, tất cả mọi người đều mặc cái này, sao tôi lại là áo mũ không chỉnh tề?

Vương Trung Đỉnh nói: "Người ta đều mặc quần bảy phân, sao cậu lại mặc quần đùi?"

"Của tôi đây cũng là bảy phân a?" Hàn Đông rít gào một tiếng.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, y quên mất hai cái chân bọ ngựa này của Hàn Đông.

"Vậy sao cậu không mặc ôm thân một chút?" Vương Trung Đỉnh vẫn không từ bỏ.

Hàn Đông cắn răng, "Tất cả quần áo được phát đều là dựa theo số đo, số đo càng lớn càng rộng thùng thình, tôi muốn mặc ôm thân không phải là ngắn hơn sao?"

Vương Trung Đỉnh đã từ lâu không có thử quần áo, y phục của y đều là ước lượng mà định.

Nghe Hàn Đông nói xong như thế, ngữ khí của y có chút dịu đi, nhưng thái độ vẫn là cường ngạnh như vậy.

"Về sau đổi mặc quần dài!"

Hàn Đông quả thực muốn điên rồi, "Nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay đến 32 độ anh bắt tôi mặc quần dài?"

"Không mặc quần dài cũng được, đổi cái quần lót chật hơn đi." Vương Trung Đỉnh rốt cục nói ra suy nghĩ trong lòng.

Hàn Đông sửng sốt, "A?"

Vương Trung Đỉnh không đợi hắn kịp phản ứng, liền ung dung dời đi.

Trước mắt Hàn Đông vừa hay có một cái gương, hắn thử làm động tác đá cao chân, quả thật nhìn thấy một góc quần lót. Nhưng vấn đề là... muốn nhìn ra quần lót căng chùng, cái đó phải cần đến loại mắt gì a?

Vương Trung Đỉnh sau khi rời khỏi đoàn phim lại đi đến hiệp hội điện ảnh, lúc đi ra trời đã tối rồi, bảo mẫu đột nhiên gọi điện thoại đến.

"Vương tổng a, câu chủ ầm ĩ lên muốn tìm ngài, tôi thật sự không muốn để bé khóc nháo, liền mang đến công ty bên này. Ngài yên tâm, tôi không cho cậu chủ xuống xe, chúng tôi ở ngay bãi đỗ xe phía đông công ty chờ ngài."

Vương Trung Đỉnh cần ít nhất một giờ mới có thể trở về, thật sự không muốn bắt nhi tử chờ mỏi mắt ở ngay ngoài công ty, vì thế nói: "Chờ, tôi tìm người đón hai người vào."

Ngắt điện thoại xong, Vương Trung Đỉnh nghĩ trước nghĩ sau, phát hiện người thích hợp thế nhưng chỉ có thể là Hàn Đông.

Vì thế, y gửi tin ngắn cho Hàn Đông.

Hàn Đông vừa vặn đang ở siêu thị bên cạnh mua đồ, thấy tin nhắn của Vương Trung Đỉnh, nhịn không được hừ một tiếng.

"Lúc này mới nhớ tới tôi..."

Du Minh hỏi: "Làm sao vậy?"

"A, không sao, cậu về trước đi, tôi còn có chút việc." Hàn Đông nói.

Du Minh cũng không hỏi thêm, xách 2 túi đồ đi về.

Hàn Đông dựa theo chỉ dẫn của Vương Trung Đỉnh, đi đến một chiếc xe riêng, gõ cửa kính xe, bảo mẫu mở cửa xe ra cười cười với Hàn Đông: "Phiền cậu, tôi sẽ không đi vào."

Hàn Đông vừa định ôm Tây Tây từ trên xe xuống dưới, Tây Tây liền gạt tay hắn.

"Cháu có thể tự xuống!"

Hai cái tay nhỏ du vài cái, miệng lẩm bà lẩm bẩm như là đang tính gì đó, tiếp theo hai chân nhỏ đạp một cái, thân hình nhỏ bé từ trong xe linh hoạt bắn ra, vững vàng rơi xuống đất, vỗ vỗ bàn tay rất có cảm giác thành tựu.

Hàn Đông ở bên cạnh cười nhạt một tiếng, Tây Tây trừng mắt liếc hắn một cái, nhếch cái môi nhỏ vẻ mặt nghiêm túc.

Hàn Đông kinh ngạc, lần trước lúc gặp đứa nhỏ này không phải như vậy, sao cảm giác tính tình đã có chút thay đổi?

Đúng vậy, Tây Tây trước đó vài ngày còn rất hăng hái, cũng bởi vì Vương Trung Đỉnh phát hiện nó có vài điểm nhận dạng rất giống với Hàn Đông, liền không ngừng tẩy não cho nhi tử, sợ nhi tử phát triển theo phương hướng của Hàn Đông. Hơn nữa mỗi lần tẩy não, đều lấy thúc thúc đuôi sam kia làm giáo tài phản diện, dần dà, đuôi sam thúc thúc trong mắt Tây Tây liền từ đại tiên biến thành thần côn.

(thần côn: người dựa vào mượn cớ quỷ thần, thủ đoạn, mánh khóe lừa gạt, tham gia vào các hoạt động tôn giáo, mê tín dị đoan, để thu được lợi ích bất hợp pháp của những người chất phác, không tôn giáo)

Mà Tây Tây, cũng từ "Tiểu HànĐông" trong mắt Vương Trung Đỉnh, biến thành "Tiểu Vương Trung Đỉnh" mà bây giờHàn Đông đang thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận