Phong Mang

Nhị Lôi ở phía trước lái xe, Vương Trung Đỉnh đặt Hàn Đông nằm úp trên đùi của mình, để tránh hắn xoay người lung tung đụng tới tổn thương ở lưng. Trên đường, Hàn Đông đột nhiên mở miệng.

"Làm gì đây?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh biết hắn còn mê man chưa hoàn toàn tỉnh, lại dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu hắn vài cái, dỗ hắn tiếp tục ngủ.

Một lát sau, Hàn Đông lại muốn xoay người.

Vương Trung Đỉnh giữ hắn lại.

"Còn chưa có sơn xong..." Hàn Đông lầu bầu.

Vương Trung Đỉnh vì để cho hắn ngoan ngoan nằm úp sấp, đành nói theo một câu: "Được rồi, còn chưa có sơn xong."

Kết quả, Hàn Đông lại chậm rì rì đưa bàn tay đến mặt sau.

"Cậu muốn làm gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông không nói, chỉ đưa tay dị thường cố sức nắm bên cạnh quần lót. Chậm rãi, chậm rãi hướng ở giữa, cuối cùng nhét vào khe mông. =))))))

Vương Trung Đỉnh, "... Cậu... được lắm!"

Đã đến nỗi nào rồi? Còn không quên giở trò lưu manh.

Hàn Đông hiển nhiên cảm thấy chưa xong, tay vẫn giữ như vậy, cũng không ngại mệt.

Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh cũng phải thỏa hiệp sờ sờ hai cái.

Hàn Đông rốt cục chậm rì rì thu tay trở về.

Nhị Lôi từ kính chiếu hậu thấy ánh mắt nhu hòa của Vương Trung, đột nhiên cảm thấy tiên đoán của người mù đã ứng rồi, sớm biết vậy lúc trước cũng nhờ người mù tính nhân duyên cho mình.

Tới bệnh viện, Hàn Đông làm kiểm tra toàn thân. Xác định không có trở ngại, Vương Trung Đỉnh mới chính thức thở nhẹ một hơi.

Nhưng Hàn Đông vẫn còn phát sốt, trong trạng thái bán hôn mê.


Nơi này cách công ty khá xa, để một mình Hàn Đông ở đây nằm viện, Vương Trung Đỉnh không yên tâm. Vì thế quyết định mang Hàn Đông về ký túc xá, tìm bác sĩ chăm sóc hắn.

Đến công ty một lúc, Vương Trung Đỉnh bắt Nhị Lôi về nhà trước, để y một mình đưa Hàn Đông về ký túc xá.

Lái xe đến cửa, Vương Trung Đỉnh cõng Hàn Đông đi vào.

Ngay khi thang máy từ từ đi lên, Hàn Đông đột nhiên toát ra một câu nói mớ.

"Cảnh quay của tôi sẽ bị cắt."

Vương Trung Đỉnh rùng mình, "Cảnh gì?"

"Cảnh quay ngày hôm nay."

Nếu là trước kia, Vương Trung Đỉnh nghe mấy câu thần lẩm bẩm này, chắc chắn sẽ không lấy làm bận tâm. Nhưng nhớ đến Hàn Đông ngày đó ở studio tính kết quả phòng vé mang một tia cảm xúc dị thường, lại nghĩ đến ngày hôm nay Hàn Đông trong trạng thái diễn đến điên cuồng, trái tim Vương Trung Đỉnh đột nhiên giống bị cái gì bóp nghẹt.

"Chính cậu tính ra sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông ừ một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, phát hiện cửa ký túc xá bị khóa.

"Minh nhi đi vắng." Hàn Đông lại nói.

Vương Trung Đỉnh do dự chốc lát, vẫn là đưa tay đào chìa khóa.

"Tôi đem (ảnh?) Minh nhi mặc một cái quần lót gửi qua cho Hạ Khách, Hạ Khách liền đến đón Minh Nhi đi rồi."

Vương Trung Đỉnh tạm thời không bàn luận đến loại hành động này của Hàn Đông, chỉ hỏi hắn:

"Làm sao cậu biết cậu ta tên Hạ khách?"

"Tính ra." Hàn Đông nói.

Kì thực đến giờ, Vương Trung Đỉnh vẫn không hoàn toàn tin Hàn Đông có loại dị năng này, chỉ cảm thấy hắn như là nắm giữ được phương pháp ám chỉ tâm lý nào đó, cho đến Hàn Đông nói một phen tiếp theo.


"Minh nhi rất mong chờ cảnh diễn hôm nay của tôi, tôi sợ cậu ấy quá hi vọng, cuối cùng không được công chiếu, sẽ thất vọng."

Vương Trung Đỉnh ngưng chìa khóa trên tay một chút.

"Cậu đã biết sẽ bị cắt, vì gì còn muốn quay?"

Hàn Đông nửa hôn mê vẫn không quên ngứa mồm đùa giỡn, "Anh đã biết cơm sẽ biến thành phân, vì sao còn muốn ăn?"

Vương Trung Đỉnh chán nản, "Ăn cơm là cần thiết để duy trì sinh tồn, hơn nữa ăn cơm là một loại hưởng thụ."

"Quay phim cũng là một loại hưởng thụ."

"Cảnh quay ngày hôm nay cũng có thể coi như một loại hưởng thụ? Cậu nói cho tôi biết cậu hưởng thụ chỗ nào?"

"Tôi tự cảm thấy mình thật lợi hại."

Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu xông tới một cỗ giận dữ, một cước đá văng cửa, trực tiếp ôm Hàn Đông ném lên trên giường.

"Cậu không phải lợi hại sao? Vậy đừng uống thuốc đi, cũng đừng đi khám, tự liệu đi!"

Kết quả vừa xoay người muốn đi ra ngoài, Hàn Đông lại mở miệng.

"Chỉ cần có thể kiếm tiền cho anh là được."

Trong lòng Vương Trung Đỉnh có loại tư vị nói không nên lời.

Kỳ thật bắt đầu từ một khắc do dự kia, liền đã định trước y cõng Hàn Đông tiến vào như thế nào, cũng sẽ phải như thế đưa Hàn Đông ra ngoài. Trên đường về nhà, Vương Trung Đỉnh mới cùng Hàn Đông nói: "Tôi đưa cậu đến công ty, không phải vì muốn cậu kiếm tiền cho tôi."

Thân ở giới giải trí, chứng kiến hết bao nhiêu siêu sao chìm chìm nổi nổi, một thế hệ người mới thay người cũ, diễn viên nổi tiếng đơn thuần đã không còn kích nổi một tia gợn sóng trong lòng Vương Trung Đỉnh. Y không chỉ muốn Hàn Đông thành danh, y còn muốn Hàn Đông trở thành tượng đài không thể lật đổ. Y không thiếu siêu sao trong giới giải trí, thiếu chính là một đại truyền kỳ.

Chỉ tiếc, những lời này Hàn Đông đều không nghe được.

Vương Trung Đỉnh đưa Hàn Đông tới nhà mình.


Y chưa bao giờ nghĩ sẽ mang người trong giới về nhà, Hàn Đông là người đầu tiên.

Bởi vì Hàn Đông còn đang phát sốt, Vương Trung Đỉnh đặt hắn an trí trong phòng của mình. Cảm giác hắn đã ngủ thật sâu, mới đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Vương Trung Đỉnh gần như một đêm không ngủ, cứ một lúc lại phải đi đến phòng xem tình trạng Hàn Đông, thử nhiệt độ cơ thể hắn.

Lần cuối cùng là khi đồng hồ điểm hơn năm giờ, rốt cục đã hạ sốt.

Tây Tây trước kia luôn ngủ thẳng một giấc đến sáng, từ lúc Hàn Đông nói muốn làm cha nó, lại thường xuyên đang ngủ bỏ chạy ra khỏi phòng, đi đến giường Vương Trung Đỉnh làm nũng một trận.

Ngày hôm nay cũng như thế, chưa đến sáu giờ, Tây Tây liền thức dậy từ trên giường, híp mắt đi đến phòng Vương Trung Đỉnh.

Bởi vì còn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Tây Tây căn bản không nhận ra người trên giường là ai, liền gối lên cánh tay hắn ngủ tiếp. Vương Trung Đỉnh rửa mặt xong liền ngả người lên ghế sa lon, y bởi vì Hàn Đông chỉ có thể đảo lộn sinh hoạt. Ăn điểm tâm sáng, xem thị trường chứng khoán toàn cầu và lịch trình một ngày.

Bận rộn một đêm, rốt cục có thể hưởng thụ an nhàn ngắn ngủi.

Kết quả, phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu khóc.

"Ba ba... Ba ba... Ba ba..."

Vương Trung Đỉnh đi nhanh đến phòng ngủ, bảo mẫu cũng vội đi ra hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tôi đi xem xem."

Vương Trung Đỉnh nói xong liền đẩy cửa phòng ra! Tây Tây hoảng sợ vạn phần chạy về phía cửa. Vương Trung Đỉnh ngồi xổm xuống, tiếp được nhi tử đang bổ nhào đến, một tay bế nó lên.

"Bị dọa sao?" Ôn nhu hỏi.

Tây Tây gật đầu, "Thi thể đuôi sam thúc thúc chạy đến nhà chúng ta."

Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông cả người xanh lục còn chưa kịp xử lý, bất đắc dĩ giải thích, "Hắn vẫn sống."

"Vậy tại sao lại tới nhà chúng ta?"

"Hắn bị thương, ba cứu hắn trở về."

"Ba ghét chú ấy như vậy, vì sao còn muốn cứu?"

"Dù sao cũng là một mạng."

"Được rồi, cứu người một mạng hơn xây 7 tòa tháp."


Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, giao Tây Tây Giao đến tay bảo mẫu, "Đưa nó đi đánh răng đi."

Tây Tây đi rồi, Vương Trung Đỉnh mới qua xem xét tình trạng "Thi thể".

Nói thật, Vương Trung Đỉnh cũng khó dám thừa nhận Hàn Đông là "Sống". Vừa rồi con trai gào khóc lớn tiếng như vậy, hắn vẫn có thể ngủ say như heo.

"Này, dậy." Vương Trung Đỉnh kêu Hàn Đông.

Hàn Đông không có chút phản ứng nào.

"Trước tiên rửa sạch người, bôi thuốc rồi tiếp tục ngủ."

Hàn Đông vẫn là không phản ứng chút nào.

Vương Trung Đỉnh xốc chăn Hàn Đông lên, đập vào mắt là một tảng lớn tím đen.

Nhìn hắn như vậy, coi như tỉnh cũng chưa chắc có thể tự mình rửa sạch, vì thế Vương Trung Đỉnh định nhân lúc trước khi đi làm, lau rửa đơn giản cho Hàn Đông.

Tây Tây ăn điểm tâm xong, được lái xe đưa đến trường học.

Vương Trung Đỉnh ôm Hàn Đông đến phòng tắm, Hàn Đông ý thức được nhưng vẫn không tỉnh dậy. Vương Trung Đỉnh đoán thời gian này hắn mệt mỏi quá độ, thần kinh căng thẳng, mới có thể đặt người xuống liền ngủ mê man không tỉnh.

Trong bồn tắm đầy nước, Vương Trung Đỉnh vừa mới đem Hàn Đông đặt vào, Hàn Đông liền vội hỏa lạo nhảy ra, nói gì cũng không chịu ngâm mình bên trong.

Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiểu ra.

Y không kiên quyết bắt Hàn Đông trở lại bồn tắm nữa, mà tìm một cái giường nhỏ, trên giường trải lên khăn tắm, bắt Hàn Đông nằm lên. Sau đó Vương Trung Đỉnh dùng vòi phun tẩy rửa cho hắn, tựa như lúc sơn màu ở phòng hóa trang.

Hàn Đông dần dần trầm tĩnh lại.

Vương Trung Đỉnh lấy một ít sữa tắm, đổ vào tay, bôi lên người Hàn Đông.

Chất sơn dần dần rút ra, lưng màu tím đen biến thành màu hồng đậm, rốt cục nhìn thấy cũng không đến nỗi đáng lo như vậy.

Khi làn da khôi phục sạch sẽ, loại trắng mịn này khiến cảm giác ở đầu ngón tay cũng bắt đầu tản ra. Bất tri bất giác, tay Vương Trung Đỉnh thế nhưng đã ở mặt trong đùi Hàn Đông lưu luyến thật lâu.

Trên người Hàn Đông còn mặc quần bơi.

Cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong đầu Vương Trung Đỉnh, hai tay Hàn Đông đặt lên mép quần lót, chậm rãi, chậm rãi thu về giữa, cuối cùng nhét vào trong khe mông...

Mà gương mặt đùa giỡn lưumanh kia của Hàn Đông, đang ở trong lòng Vương Trung Đỉnh nhảy nhót đến dịthường tiên hoạt.(sinh động)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận