Phong Mang

Lễ hơ khô thẻ tre không đánh động bất cứ hãng truyền thông nào, cũng không mời cao tầng lãnh đạo công ty. Chỉ là đoàn phim trên dưới một trăm người cùng ngồi lại một chỗ uống chút rượu, tâm sự một chút, giống như một buổi tụ họp gia đình.

Du Minh mấy ngày này luôn luôn bị giam ở nhà Hạ Hoằng Uy, đã lâu không gặp Hàn Đông, tự nhiên có rất nhiều chuyện tán gẫu.

"Cậu vẫn luôn ở nhà Vương tổng?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông gật gật đầu, "Cơ bản quay xong lại đến đó."

Ánh mắt Du Minh hơi hơi đổi đổi, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Hai người... Ở cùng một chỗ?"

Vấn đề này thế nhưng lại đem đương sự Hàn Đông hỏi đến mơ hồ:

"Cậu nói bọn tôi có tính là cùng một chỗ không?"

Du Minh không nói gì, "Cậu hỏi ai vậy?"

"Không phải, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi phân tích một chút. Cậu xem ha, anh ta cho phép tôi ở lại nhà của mình, cho phép tôi vào phòng của mình, cho phép tôi cùng anh ta gần gũi, có phải chẳng khác nào ngầm thừa nhận quan hệ giữa chúng tôi hay không?"

Nếu chuyện này phát sinh trên người khác, nhiều lắm được cho là ái muội. Nhưng là phát sinh trên người Vương Trung Đỉnh, quả thật cũng đủ chứng minh vị trí của Hàn Đông ở trong lòng y rất quan trọng.

Nhưng Du Minh vẫn muốn nói: "Anh ta ngoài cho phép, chưa từng chủ động qua sao?"

Hàn Đông cẩn thận nghĩ một chút, có vẻ như thật đúng là chưa từng có, mỗi lần đều là hắn khởi xướng trước, Vương Trung Đỉnh nhiều lắm tính là phối hợp.

"Cậu không phải nói cậu còn chủ động quan tâm nữa liền không mang họ Hàn sao?" Du Minh đột nhiên nhớ tới mấy lời này.

Hàn Đông đã sớm ném ra sau đầu, một bộ tư thế phá bình phá trá, "Dù sao tôi cũng không muốn mang họ của nhà đó."

Du Minh, "..."

Hàn Đông lại cố vớt vát mặt mũi, "Tôi là một Đại lão gia nhi, chủ động chút cũng là tất nhiên, đúng không? Chủ động có lợi cho việc phân công trên giường trong tương lai."

(Đại lão gia nhi: 1 là chỉ người đàn ông trưởng thành, 2 là chỉ người chồng:3)

"Tương lai? Chẳng lẽ hai người bây giờ còn chưa có phân công xong?" Du Minh kinh ngạc.

Hàn Đông lại không còn mặt mũi nói, há lại chỉ là chưa phân công? Ngay cả việc chính còn chưa đâu vào đâu!

"Cái kia... Hai chúng tôi chính là dựa vào cảm giác."


Du Minh cảm thấy tiêu chuẩn cân nhắc chính để phán đoán giữa hai người đồng tính là tình yêu hay tình đồng chí là tình dục. Không có dục vọng, thậm chí còn không tính là vượt ranh giới, chứ đừng nói đến tình yêu...

Đối với điểm này, Hàn Đông quả thật không nắm chắc. Bởi vì hết thảy Vương Trung Đỉnh làm trước giờ toàn bộ đều là âm thầm, Hàn Đông đến nay vẫn chưa thấy qua y cương ở trước mặt mình.

"Cậu nói... Liệu có phải bởi vì tôi quá mạnh mẽ, khiến cho anh ta nảy sinh tâm lý tự ti, cho nên mới kéo không hạ mặt mũi?"

Du Minh cười lạnh, "Cậu suy nghĩ nhiều."

"Vậy cậu nói là nguyên nhân gì?"

"Bản thân tôi cảm thấy là bởi vì anh ta quá mạnh mẽ, cho nên tự trọng không cho phép chủ động lấy lòng cậu. Cậu ngẫm lại, lúc trước anh ta đối với cậu vẫn luôn là thái độ bài xích, đột nhiên nhiệt tình, với người như vậy mà nói giống như là nhận thua."

"Đại lão gia nhi cúi đầu một chút thì làm sao?" Hàn Đông không cho là đúng.

Du Minh liếc mắt, "Cậu cho là ai da mặt cũng dày giống cậu a?"

"Tôi đây không gọi là mặt dày, tôi đây là dám làm dám chịu! Lúc trước tôi đối với anh ta cũng luôn luôn là thái độ bài xích, không phải nói theo đuổi là lập tức theo đuổi sao? Nếu bàn về thể diện tôi còn thiệt thòi lớn hơn!"

Du Minh oán thầm: thể diện người ta trị giá bao nhiêu tiền, thể diện của cậu giá trị bao nhiêu tiền?

"Loại người này quan niệm ngạo kiều đã thâm căn cố đế, tôi có thể làm gì bây giờ? Hiện tại muốn xoay chuyển đã quá muộn." Hàn Đông biểu tình cam chịu.

(thâm căn cố đế: ăn sâu bén rễ)

"Tôi không phải bắt cậu xoay chuyển tính cách của anh ta, tôi là bảo cậu nâng chính mình lên, để cho người ta cảm thấy chủ động vì cậu là đáng giá."

Nâng chính mình lên? Hàn Đông đang cân nhắc, tiếng Lỗ đạo diễn liền vang lên.

"Nói thật, chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay thật sự rất không dễ dàng. Trải qua bao nhiêu khó khăn cũng không nhắc lại, tôi tại đây chủ yếu muốn cảm tạ hai người. Một là Du Minh, có thể không có cậu ấy sẽ không có bộ phim này. Còn một người chính là Hàn Đông, cậu ấy đã thỏa mãn toàn bộ kì vọng của tôi đối với một người diễn viên."

"Tiếp theo, chúng ta mời bọn họ cùng mọi người nói vài câu."

Du Minh suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên nói những gì, cậu sợ nhất chính là phát biểu công khai.

Lỗ đạo diễn vội nhắc, "Ngày hôm nay đều là người một nhà, tôi không cần một bộ ca tụng công đức kia. Nói điều chính mình muốn nói nhất, không sợ bị mắng, tôi đây là đạo diễn còn không vấn đề gì!"

Du Minh thản nhiên nói: "Mấy ngày này rất vui vẻ."


Từng được tung hô không ít, tham gia không ít đoàn phim, nhưng đây là lần đầu tiên Du Minh có thể chân chính hưởng thụ quá trình quay phim.

"Hết rồi?" Lỗ đạo diễn cả kinh.

Du Minh gật đầu.

Phía dưới phát ra một trận cười vang, cũng không phải cười Du Minh ngắn gọn, mà là cười Lỗ đạo diễn đại kinh tiểu quái. Du Minh nói nhiều như vậy đã là rất hiếm có rồi, từng có người ở đoàn phim đợi hơn hai tháng, cũng chưa nghe cậu nói qua một câu.

(đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to)

Đến phiên Hàn Đông lên sân đấu, toàn bộ mọi người đều chuẩn bị kỹ càng cho chiến đấu kéo dài.

Kết quả, Hàn Đông chỉ nói một câu, những lời này giấu ở trong lòng đã lâu. Giá trị của nó khiến Hàn Đông không dám nói bất cứ gì khác nữa, sợ lời này bị mai một.

"Vương tổng người ta thật sự không ghét tôi."

Lời này vừa nói ra, phía dưới cười vang.

"Hàn đại Tiên nhi cậu đừng đùa nữa được không?"

"Cậu nghĩ rằng chúng tôi không biết, Vương tổng ngày đó sở dĩ là người đầu tiên nhảy xuống cứu cậu, là bởi vì cậu không có bảo hiểm, xảy ra chuyện ngài ấy phải gánh trách nhiệm!"

"Cậu thà nói cậu là nữ nhi, chúng tôi còn có thể tin."

"..."

Hàn Đông là một vị bị mọi người coi nhẹ đến tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là một người khi chia tay khóc đến thảm thiết nhất.

Cho dù như vậy, mọi người cũng cảm thấy không có gì là lạ. Một bài hát "Tiểu chúc tết" còn có thể đem người cảm động đến bật khóc, loại trường hợp kích động này ai còn có thể bắt hắn bình tĩnh?

Rời khách sạn, có người được đặc biệt đưa đón, có người tự mình lái xe, trong nháy mắt đám người ồn ào đã tản hết. Cuối cùng chỉ còn lại có hai người Hàn Đông và Du Minh, vốn dĩ còn có xe công đưa đón, từ lúc diễn xong ngay cả chút đãi ngộ này cũng không còn.

"Tôi bắt taxi đi." Hàn Đông nói.

Du Minh quét mắt về phía tăm tối không có đèn đường, nơi đó quả nhiên ngừng một chiếc xe.

Hàn Đông cũng đã phát hiện, trực tiếp phất tay, "Cậu đi đi, tôi tự bắt taxi về là được."


"Vậy cậu đi đường cẩn thậnchút."

Nói xong lời này, Du Minh liền đi.

Hàn Đông một mình tại đường đi bộ, tổn thương ở lưng vẫn chưa khỏi hẳn, tư thế đi còn có một chút không được tự nhiên. Nhưng đoạn đường này không dễ bắt xe, cho nên phải đi cố lên phía trước mới được.

Ngay khi Hàn Đông bước đi nhanh hơn đến đường lớn, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng còi xe chói tai.

Vừa định quay đầu lại mắng chửi, kết quả thấy mặt người lái xe, đột nhiên không mở nổi miệng nữa.

Vương Trung Đỉnh mở cửa xe phía bên khách, "Lên đây đi."

Hàn Đông từ cảm giác mình là người đáng thương biến thành đối tượng muôn người ngưỡng mộ.

Vương Trung Đỉnh quét đến mắt Hàn Đông thấy sưng đỏ, nhưng y không hỏi nguyên nhân. Bởi vì bằng kinh nghiệm vốn có, Hàn Đông nhất định sẽ tự giả bộ đáng thương cầu an ủi, căn bản không cần ai phải mở miệng.

Kết quả, thái độ Hàn Đông ngày hôm nay lại khác thường. Từ khi bắt đầu lên xe đã không nói chuyện, nghiêm chỉnh trầm mặc.

Tim Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhéo lên.

Hàn Đông tự lặp đi lặp lại câu nói của Du Minh.

Nâng chính mình lên...

Tôi còn có nâng lên sao?

Dáng người này đã bày ra hết, diễn xuất tất cả đã mọi người nhìn, đã tự mình soạn nhạc, đã viết kịch bản, đã làm thầy tướng số xem tướng phong thuỷ bát quái... Còn có tuyệt chiêu gì chưa sử dụng đây?

Nghĩ nghĩ một chút, xe đã dừng.

Hàn Đông thất thần xuống xe, cũng không hỏi Vương Trung Đỉnh vì cái gì đem hắn mang về nhà. Trực tiếp đi về phía phòng của mình, qua cửa lại tiếp tục cân nhắc.

Vương Trung Đỉnh ở bên ngoài hút không biết đã bao nhiêu điếu thuốc.

Hàn Đông linh quang chợt lóe, có rồi!

Cửa phòng Vương Trung Đỉnh không đóng, nghe được động tĩnh cách vách, ngực chợt nóng lên.

Kết quả Hàn Đông lập tức đi qua cửa phòng y đến nhà kho, lấy một hộp giấy, lại yên lặng không nói gì trở về phòng của mình.

Lấy hộp giấy làm gì?

Vương Trung Đỉnh lại nghĩ tới đôi mắt sưng đỏ của Hàn Đông.


Vê diệt đầu thuốc cuối cùng xuống, Vương Trung Đỉnh đứng dậy đi đến phòng Hàn Đông. Vốn định trực tiếp đẩy cửa đi vào, kết quả mới vừa đẩy ra một cái khe nhỏ, Vương Trung Đỉnh liền cứng lại.

Hàn Đông ưỡn người tựa vào đầu giường, thân trên trần trụi, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót, tay đang vuốt ve chỗ gồ lên trên quần lót.

Hắn cũng không biết Vương Trung Đỉnh ở bên ngoài.

Về bản lĩnh làm chuyện này của Hàn Đông, Du Minh đã lĩnh giáo qua. Hắn tuyệt đối thuộc loại tự HIGH, người ta đơn giản "bắn" xong là xong việc, hắn vẫn tự bản thân không buông tha chính mình, nhất định phải chơi đùa lưu manh một trận mới cam tâm.

Chân Vương Trung Đỉnh giống như bị nam châm hút trên mặt đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Một màn này cũng từng xuất hiện qua trong mộng của y.

Ở trong mộng, Hàn Đông không phải tự nguyện, mà là bị y cưỡng bức. Vương Trung Đỉnh buộc Hàn Đông làm một vài động tác bất kham, thốt ra một những lời thô tục không chịu nổi...

Mà sự thật là Hàn Đông không cần y bức, liền tự mình đem mộng trình diễn ra thật rồi.

Tròng mắt Vương Trung Đỉnh càng ngày càng đỏ.

Hàn Đông duỗi cổ phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, hai cái đại chân dài theo eo mà đồng loạt run rẩy, tinh dịch phun tung toé lên lưng bàn tay.

Hạ thân Vương Trung Đỉnh đã muốn cứng đến không thành dạng rồi.

Nếu không phải nhìn thấy Hàn Đông lấy khăn giấy là để dùng vào mục đích quái đản này, y lúc ấy đã đẩy cửa vào rồi.

Bất quá Hàn Đông sau khi lau xong cũng không có ném, mà là cẩn thận gấp lại, đặt lên tủ đứng bên cạnh.

Trong đầu Vương Trung Đỉnh hiện lên vô số tác dụng biến thái của khăn giấy này.

Hàn Đông thế nhưng không cứ vậy mà ngưng hẳn! Bởi vì mục đích hôm nay của hắn không phải câu dẫn người nào đó, mà là nâng chính mình lên. Về phần nâng lên như thế nào, vậy phải nhìn Hàn đại gia bắn nhị liên phát không gián đoạn.

Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng mình đã chịu đựng xong, kết quả lại bị kéo nhập vào nước sôi lửa bỏng bên trong.

Y bắt đầu ngại Hàn Đông cổ tay không đủ linh hoạt! Sờ không đủ tinh tế tỉ mỉ, phản ứng không đủ kịch liệt... Muốn đi "Chỉ đạo" rồi nhưng lại không chịu khuất thân đi vào khuôn khổ, cứ như vậy bất động.

Rốt cục, phát thứ 2 thuận lợi bắn ra.

Hàn Đông lại gấp khăn tay lại, đặt lên tủ đứng. Lấy hơi, chuẩn bị làm phát thứ 3.

Bởi vì thể lực giảm xuống, Hàn Đông cần chút hứng thú để kích thích cảm giác.

Ngay khi Vương Trung Đỉnh định nhấc chân khỏi mặt đất, Hàn Đông cư nhiên dùng tay nâng đầu v*, cố sức lè lưỡi liếm một chút, eo cũng run rẩy theo.

Vương Trung Đỉnh nháy mắt dùng đầu gối đẩy cửa ra, ầm một tiếng chấn vang, dọa Hàn Đông nhảy dựng.

Cái rắm! Khăn giấy còn chưacó gom đủ như thế nào đã đến rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận