Phong Mang

Lúc Hàn Đông bị kéo lên, cả người đều hư thoát rồi.

Mặt sau là cảnh của một mình Nghiêm Chính Tắc, hắn có thể có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi để điều chỉnh.

Sau đó, từ trước đến nay trầm mặc ít lời Nghiêm Chính Tắc lại có thể đưa qua cho Hàn Đông một chén trà gừng.

"Làm ấm."

Hàn Đông cảm tạ không thôi, "Cậu cũng cố lên."

Nghiêm Chính Tắc không nói gì thêm nữa, đi đến địa điểm quay phim chuẩn bị.

Sau khi Hàn Đông khôi phục thể lực, cũng đi theo Calne cùng đến chân thác nước, nhìn chằm chằm biểu hiện Nghiêm Chính Tắc trong máy nhắm.

Bởi vì lúc trước Hàn Đông diễn đến phấn khích, tất cả mọi người đều thay Nghiêm Chính Tắc nhéo một phen mồ hôi. Lo lắng hắn sẽ có áp lực tâm lý, lo lắng hắn không đạt được như chờ mong của Calne, bởi vậy mà gặp các loại tội.

Nhưng mà, ra ngoài dự kiến của mọi người chính là, Nghiêm Chính Tắc đột nhiên diễn xuất bạo bằng.

Trước kia hắn biểu diễn chỉ có thể coi là trung quy trung củ, không có gì thật làm cho người ta kinh diễm.

Ngày hôm nay không biết có phải bị Hàn Đông nhiễm hay không, trạng thái nháy mắt đạt tới đỉnh cao.

Lần đầu tiên đứng ở đỉnh thác nước cuồn cuộn mãnh liệt, chân chuyến trên dòng nước chảy xiết. Nghiêm Chính Tắc lại có thể có thể mặt không đổi sắc tim không run, vững vàng giương súng trong tay lên.

Lúc này, người quay phim cho Nghiêm Chính Tắc một cảnh đặc tả ánh mắt.

Tuy rằng hình ảnh là được ghép lại ở hậu kỳ, phía dưới tầm mắt của Nghiêm Chính Tắc không hề có ai. Hàn Đông lại từ ánh mắt của gã thấy được gương mặt kiên cường của chính mình.

Trong nháy mắt, phẫn hận, không cam lòng, khuất nhục, các loại cảm xúc phức tạp từ trong ánh mắt Nghiêm Chính Tắc toát ra.

Trừ lần đó, Hàn Đông còn cảm thấy che lấp dưới nồng đậm sát khí này là một tia bi thống cùng không đành lòng.

Đây là điều trong kịch bản không có viết đến.

Mê muội của lão Đại này đối Hàn đại mỹ nhân chỉ dừng bước trước thân phận nữa của hắn, nhưng mà giờ này khắc này, Nghiêm Chính Tắc rõ ràng suy diễn ra một loại tình cảm mơ hồ khác.

Ai nấy đều thấy được, Nghiêm Chính Tắc nhập tâm rồi.

Trong nháy mắt khi gã bóp cò súng, trong mắt lóe ra một tia lưu chuyển, nội tâm vật lộn vỡ vụn, vẫn cứ là một sắc thái tuyệt diễm.

Làm cho người ta nhịn không được có chút hoài nghi: viên viên đạn trượt qua kẽ hở của Hàn đại mỹ nhân kia, đến tột cùng là một cái tay không vững, hay là một cái tâm lệch lạc.

Cuối cùng, Nghiêm Chính Tắc phẫn nộ vứt súng, quả quyết rời đi.

Trong màn ảnh một bóng lưng kiệt ngạo bất tuân, lại có chút bi thương.Thẳng đến khi trong màn hình máy nhắm không ai nữa, Calne mới nhớ tới hô một tiếng "Cắt".

Màn này cũng hoàn mỹ thông qua.

Hàn Đông thuộc loại rất dễ kích động, Nghiêm Chính Tắc biểu diễn xuất sắc khiến hắn một thân máu gà đều tràn lên rồi.

Cảnh diễn đằng sau còn khó khăn lớn hơn nữa, tính nguy hiểm rất cao. Hàn Đông lại thế như chẻ tre, duệ không thể đỡ. Lấy sức chiến đấu xuất thần liên tục chinh phục ba cảnh mạo hiểm, hoàn thành nhiệm vụ quay phim trước hai giờ, giúp đoàn phim tiết kiệm được mấy chục vạn.

Cuối cùng kết thúc công việc, Hàn Đông còn đắm chìm trong trạng thái nhiệt huyết trào dâng này không thể tự thoát ra được. Vung tay hô to ba tiếng với thác nước, thể hiện rõ khí phách vô cùng hào hùng.

Diễn xong về cùng hắn còn có Nghiêm Chính Tắc, hai người bình thường ngay cả chào hỏi cũng không có, ngày hôm nay lại cùng nhau nói cười trở về khách sạn.

"Anh so với trong tưởng tượng của tôi thật không giống chút nào." Nghiêm Chính Tắc nói.

Hàn Đông hỏi: "Trong tưởng tượng của cậu tôi là cái dạng gì?"

Tuy rằng Nghiêm Chính Tắc không trả lời thẳng, nhưng hết thảy đều viết ở trên mặt. Ban đầu ấn tượng của hắn đối với Hàn Đông cũng không tốt, cảm thấy Hàn Đông người này miệng đầu xe lửa, giảo hoạt bất lao.

Hơn nữa sau khi nghe nói đủ loại tin đồn của Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh, gã đối Hàn Đông càng thêm kính nhi viễn chi.

(Kính nhi viễn chi: giữ một khoảng cách, chỉ nhìn từ xa)

Nhưng mà ngày hôm nay sau trận quay phim này, khiến cho ấn tượng đối Hàn Đông hoàn toàn đổi mới rồi.

"Anh nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Nghiêm Chính Tắc nghiêm trang hướng Hàn Đông nói.

Hàn Đông cười ha ha, "Cậu cũng vậy."

...

Trở lại phòng khách sạn, Hàn Đông vừa muốn cởi y phục tắm nước nóng, chợt nghe thấy một trận đập cửa.

Mở cửa, hắn thấy Calne đứng ở bên ngoài, trong tay bưng một chén canh gà đông trùng hạ thảo.

"Trợ lý của tôi nói, người Trung Quốc các cậu có thói quen uống canh nóng sau khi bị lạnh để bổ dưỡng khu hàn, tôi đã bảo đầu bếp khách sạn làm cho cậu một chén."

Hàn Đông lúc ấy cảm động đến nước mắt hơi kém rơi xuống rồi.

Không đầy một lát, nhà sản xuất phụ trách sinh hoạt cũng đến gõ cửa, đưa cho Hàn Đông một bộ ga giường dày.

Còn có mấy lãnh đạo đặc biệt từ khách sạn khác tới đưa cho Hàn Đông một vài quần áo cùng thuốc bổ, còn có nữ diễn viên cùng tổ tới cửa ân cần hỏi han, cả Thẩm Sơ Hoa cũng không tiếp tục trợn mắt với Hàn Đông nữa, mà là trái phải hầu hạ tri kỷ...

Lúc đang quay phim, Hàn Đông còn một lòng muốn gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh tố khổ, hiện tại hoàn toàn không còn ý nghĩ này nữa rồi.Không chỉ có như thế, hắn nghe nói mẫu thân Vương Trung Đỉnh sinh bệnh nằm viện, còn đặc biệt an ủi Vương Trung Đỉnh một phen.

"Em ở bên này quay phim phi thường thuận lợi, cứ tình hình này, phỏng chừng nửa tháng nữa là xong rồi."

"Hiện tại nhân viên đặc biệt tốt với em, mọi người đều đặc biệt chiếu cố, đưa tới cho em thiệt nhiều đồ vật này nọ."

"Ân, không cần lo lắng cho em."

"Hảo hảo chăm sóc mẹ vợ đi!" (vẫn atsm =)))

Nếu như không có một câu cuối cùng, sẽ là một phen ấm lòng đến bao nhiêu...

Mặc dù như thế, Vương Trung Đỉnh vẫn chờ tới lúc Hàn Đông ngủ say lại gọi cho hắn.

Hàn Đông mộng du bắt máy.

"Hảo hảo ngủ, không được chạy loạn."

Đây là một câu Vương Trung Đỉnh mỗi đêm sau khi Hàn Đông ngủ đều phải nói, bởi vì y phát hiện dặn dò ban ngày căn bản vô dụng. Hàn Đông chỉ có ở thời gian đang mộng du đáp ứng y, mới có thể thật sự thành thành thật thật ngủ một đêm.

Hàn Đông ừ một tiếng.

Vương Trung Đỉnh lúc này mới phóng tâm mà cúp điện thoại, trở lại phòng bệnh tiếp tục chăm sóc mẫu thân.

...

Hơn mười ngày sau đó, tiến trình quay phim luôn luôn rất thuận lợi.

Toàn bộ cảnh nguy hiểm cơ hồ đều đã quay xong rồi, chỉ còn lại một cảnh cuối cùng là màn bơi về bờ.

Tại tràng diễn này, Hàn Đông chỉ cần đủ thể năng bơi tới trên bờ, cơ bản liền đại công cáo thành rồi.

Vì giảm bớt khó khăn quay phim, Calne đặc biệt đem này cảnh này chia ra làm ba.

Trong đó, một đoạn là giãy dụa khi vừa chạm nước, một đoạn bơi tới bờ, một đoạn là lên bờ.

Vì tránh thể năng Hàn Đông không đủ, Calne đem đoạn bơi lội phí sức nhất này đặt ở vị trí quay thứ nhất.

Cứ việc có "Chiến bào" hộ thân, Hàn Đông vẫn bị đông lạnh đến răng gõ vào nhau. Trước tiên uống vào hai chén rượu, thừa dịp này kiên quyết một hơi bơi tới bờ bên kia.

Mới vừa ấm áp trở lại không đầy một lát, Hàn Đông lại xuống nước quay cảnh trèo lên bờ.

Cảnh này nhìn như đơn giản, kỳ thật yêu cầu đối với thể năng đặc biệt cao. Hàn Đông cần biểu hiện ra dáng người mạnh mẽ của nam nhân vật chính, nhất định phải nhảy lên.

Để đạt tới hiệu quả này, hắn liên tiếp bảy lần xuống nước, qua một thời gian môi đều tím rồi.

Cảnh cuối cùng là giãy dụa khi rơi xuống nước, cũng là một cảnh thoạt nhìn đơn giản nhất.

Ngay khi tất cả mọi người nghĩ không thể có sơ hở, Hàn Đông đột nhiên đã xảy ra chuyện.

Bởi vì ngâm mình trong nước quá lâu, quần áo trên người hắn lại rất nặng, muốn trèo lên bờ cực kỳ không dễ dàng.

Hơn nữa một cái chân của hắn cũng cứng rồi, bất kể như thế nào cũng không có lực, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ.

Nhưng là, toàn bộ nhân viên công tác đều nghĩ Hàn Đông còn đang diễn, căn bản không người nào tới cứu.

Chờ một gã thợ lặn duy nhất dưới nước phát hiện tình huống dị thường thì đồ phòng hộ trên người Hàn Đông đã muốn nặng đến hắn khó có thể kéo lên.

Thấy hai người đồng thời vật lộn, nhân viên trên bờ mới phát hiện tình huống không đúng, vội vàng kêu cứu với nhân viên bảo an.

Giờ này khắc này, ý thức Hàn Đông đã hoảng loạn.

Hắn cho là mình thật sự đã xong rồi, kết quả một bàn tay mạnh mạnh mẽ ôm chặt eo của hắn, một tay đỡ lấy đầu của hắn nâng lên trên mặt nước.

Hàn Đông ban đầu tưởng Vương Trung Đỉnh, nhưng sau lại cảm giác hơi thở người này so với Vương Trung Đỉnh nặng hơn.

.......

Trong mơ mơ màng màng, Hàn Đông rốt cục mở mắt.

"Thế nào? Tốt hơn chút nào chưa?" Thái Bằng hỏi.

Hàn Đông kinh ngạc, "Như thế nào lại là anh?"

Thái Bằng không đáp lại, trực tiếp tìm đến một cái khóa, mạnh mẽ mở đồ phòng hộ của Hàn Đông ra, từ lỗ thủng này xé rách y phục của hắn.

"Này! tôi nói, anh muốn làm gì?"

Hàn Đông nhớ tới cái quẻ kia của mình, liền liều mạng ngăn cản.

Thái Bằng hoàn toàn không để ý phản kháng của hắn, lột sạch thân trên lại lần xuống phía nửa mình dưới.

"Tôi nói, cậu có thể ngăn cản giúp chút a..." Hàn Đông vừa ho khan vừa xin tiểu Lương giúp đỡ.

Tiểu Lương lại nói: "Cậu là một thân quần áo quá ướt, nhất định phải cởi ra."

Người bên cạnh cũng khuyên: "Trong xe có hệ thống sưởi hơi rất mạnh, yên tâm đi, sẽ không lạnh."

"Đúng vậy, chỗ này của tôi còn có một cái chăn đây."

Hàn Đông đỏ mặt tía tai giải thích: "Tôi không phải không cho cởi, tôi cảm thấy được các ngươi không nên tùy tùy tiện tiện để một người lạ cởi quần áo cho tôi đi?"

"Người lạ? Anh ta cũng không phải là người lạ!" Thẩm Sơ Hoa chính ngôn nói, "Nếu không phải anh ta ra tay cứu đúng lúc, anh có khi đã không còn mạng rồi."

Vừa dứt lời, Thái Bằng đã đem quần Hàn Đông lột xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui