Phong Mang

Ngày hôm sau, Hàn Đông thực sự đem cái long ỷ kia chuyển đến đoàn phim.

Không ai dành cho hắn ánh mắt hâm mộ, mà là cả một đám luân phiên lại đây trêu chọc.

"Nha, Đông tử, cậu mượn đạo cụ từ đoàn nào vậy?"

Hàn Đông lé mắt nhìn kẻ không thức thời này, "Nói gì đó? Đây là Vương Trung Đỉnh tặng tôi."

"Đừng thổi, lần trước cậu tranh băng ghế cùng một quần diễn đã bị Vương tổng nhéo tai rồi, đừng cho là tôi không biết."

"Phải a, Vương tổng quản cậu đến nghiêm như vậy, làm sao lại cho cậu nổi bật?"

"Cậu vẫn là nên thừa dịp Vương tổng chưa tới mà nhanh chóng ngồi chút đi."

"..."

Hàn Đông trực tiếp ngồi lên lưng ghế, chân đặt lên mặt ghế, cao điệu quát.

"Các ngươi mẹ kiếp chính là ghen tị ta!"

Đang nói, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc từ một nơi không xa đi tới. Trong những người tham ban đoàn phim này, trừ bỏ Vương Trung Đỉnh, chỉ cờn gã có thể một giây quét sạch cả trường quay.

Tất cả mọi người yên lặng tản đi làm việc của mình.

Chỉ Hàn Đông còn đang tọa trên long ỷ khoe khoang hai cái đại chân dài.

Hoàng Thác đi đến trước mặt Hàn Đông, yên lặng nhìn hắn, lực uy hiếp trong ánh mắt kia không phải đùa giỡn.

Đáng tiếc Hàn Đông dựa vào một tư thế "Cáo mượn oai hùm", cứ như vậy vững vàng mà tọa.

Hoàng Thác không hiểu sao bật cười, "Gan của cậu thật đúng là không nhỏ."

"Biết là tốt rồi." Hàn Đông không nhanh không chậm thổi mạnh móng tay.

Hoàng Thác tiến đến muốn kéo hắn xuống, nhưng nghĩ đến bộ dáng bị cự tuyệt đến thương tâm của Hàn Đông đêm đó, lại nhìn những cử chỉ cố ý của hắn hiện tại, ra sức chứng minh bản thân không phải là hoàn mỹ, đột nhiên cũng có chút không nhẫn tâm nữa.

"Xét cậu đang trong tình trạng thất tình, hôm nay tạm tha cậu." Hoàng Thác nói.

"Anh nói ai thất tình?"

Hàn Đông vừa nghe liền xù lông rồi, ý tứ này không phải ám chỉ Vương Trung Đỉnh di tình biệt luyến sao?

Hoàng Thác hơi có vẻ bất đắc dĩ, "Được rồi, lớn tiếng như vậy làm gì? Cũng không phải chuyện đáng khoe khoang gì."

"Tôi xem anh đây là thiếu tự tin đi?" Hàn Đông hừ lạnh nói.

Hoàng Thác ách nhiên thất tiếu, "Cậu suy nghĩ nhiều, đối với cậu tôi vẫn là rất đủ tự tin."


"Khẩu khí không nhỏ a! Anh có biết tôi là ai không liền dám nói như vậy?" Hàn Đông các loại khiêu khích.

Hoàng Thác cười ha ha, "Tôi chính là lần đầu thấy thuyết pháp mạnh miệng như vậy."

"Ai con mẹ nó mạnh miệng a? Đây là sự thật!"

"..."

Hai người nói qua nói lại, cư nhiên vẫn trao đổi trôi chảy không hề có chướng ngại, thật không khỏi cảm khái ngôn ngữ Trung Quốc uyên thâm.Cuối cùng Hoàng Thác nói: "Được rồi được rồi, đạo diễn gọi cậu đấy, cậu vẫn là nên nhanh chóng đi quay phim đi."

Hàn Đông quăng cho Hoàng Thác một cái ánh mắt khinh thường, diễu võ dương oai đi rồi.

Hoàng Thác muốn tìm một chỗ để ngồi trong chốc lát, trong vòng bốn phía chỉ sừng sững một cái long ỷ như vậy, vì thế không chút khách khí ngồi lên.

Kết quả cách một tiếng.

Mặt long ỷ đột nhiên gãy.

Hoàng Thác phản ứng không kịp, cả người ngã rầm trên mặt đất.

"Thủ trưởng!" Cảnh vệ kinh hô.

Hắn vừa gọi, mấy trăm con người đem cảnh tượng Hoàng Thác chật vật ngã nhào dưới đất thu hết vào mắt.

Nhất là Hàn Đông, trực tiếp chỉ vào Hoàng Thác cười ha ha, bao nhiêu vui sướng khi người gặp họa miễn bàn rồi.

Ánh mắt Hoàng Thác phẫn nộ ném qua.

Hàn Đông lập tức đem ngón tay chỉ sang Thẩm Sơ Hoa đang cắn hạt dưa, "Người kia lại đi nhả vỏ hạt dưa, ha ha ha..." =)))))

Thẩm Sơ Hoa đen mặt, không phun ra chẳng lẽ nuốt sao?

Sau khi Hoàng Thác đứng dậy, chán nản đùa nghịch cái long ỷ kia, không rõ nó như thế nào đang êm đẹp lại gãy.

"Thủ trưởng, ngài xem, vết nứt sắc như vậy, nhất định là bị cắt từ trước." Cảnh vệ nói.

Hoàng Thác khó hiểu, vừa rồi Hàn Đông ngồi lâu như vậy cũng không có việc gì, như thế nào đến ta lại gãy đây?

Ai có thể căn chỉnh thời gian tốt như vậy?

Lúc này, cảnh vệ đột nhiên nói: "Vừa rồi Hàn Đông ngồi là trên lưng ghế, lưng ghế rất chắc chắn, ngài xem, lắc lư như thế nào cũng không lung lay. Hắn là dùng chân giẫm lên măt ghế, sức nén không lớn như vậy, tự nhiên không dễ dàng gãy."

Bất luận là ai vào tình huống này đều sẽ cảm thấy chính là Hàn Đông giở trò quỷ, bằng không ai có thể hiểu hắn đến thấu đáo như vậy? Ngay cả chuyện hắn chuyên ngồi lưng ghế cũng suy xét tới...

Tiểu tử này thực sự có chút tà, Hoàng Thác nghiến răng nghiến lợi rồi lại mơ hồ hưng phấn lên.

Diễn xong mấy phân cảnh, trong lúc nghỉ ngơi, Hàn Đông lại đến cạnh Hoàng Thác gây chuyện.


"Hoàng thủ trưởng, ngài có bao nhiêu nặng a? Đem long ỷ của tôi ngồi đến sụp."

Hoàng Thác ngữ điệu âm trầm, "Tiểu tử cậu vì hấp dẫn lực chú ý của tôi, thật sự là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a."

Sắc mặt Hàn Đông khẽ biến, "Anh nói tôi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào?"

"Bằng không thanh gỗ này là ai cắt?" Hoàng Thác quơ quơ trước mặt Hàn Đông, "Trừ bỏ loại người giỏi mỹ nghệ như ngài, còn ai có thể nghịch đầu gỗ đến cao thâm như vậy?"

Biểu tình Hàn Đông tựa như vừa nuốt phải một con ruồi, "Hoàng thủ trưởng a Hoàng thủ trưởng, ngài ở lại quân đội thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi, nội tâm này của ngài hẳn phải là đi diễn phim cung đấu a."Hoàng Thác vốn đã chuẩn bị một đống ngoan thoại, kết quả đối mặt diện mạo"Vu oan giá họa" này của Hàn Đông lại nói không được nữa.

(ngoan thoại: lời thuyết giáo dạy dỗ nghiêm khắc)

"Thấy cậu dụng tâm lương khổ, miễn cưỡng tha cho cậu một lần, lần sau nhớ tranh thủ chỉnh ra chút chuyện tôi nhìn không nhìn ra ấy."

Nói xong, Hoàng Thác rời đi.

Hàn Đông ý vị ở phía sau gã phi phi phi, ngươi mẹ kiếp mới là có ý đồ riêng a?

Sau khi trở về, suy nghĩ này của hắn quả nhiên được "Chứng thực" rồi.

Vương Trung Đỉnh cố ý hỏi hắn: "Em có phải động tay động chân gì ở ghế hay không?"

Hàn Đông một biểu tình không thể nhịn được nữa, "Ai nói? Có phải cái gã Hoàng Thác kia nói hay không?"

"Em đừng quản là ai nói, dù sao lúc ghế được chuyển qua là nguyên vẹn không có tổn hại gì."

Hàn Đông bổ nhào vào lòng Vương Trung Đỉnh các loại giải oan, "Thật không phải em a, em bị người ta vu oan hãm hại!"

Nói xong nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, diễn cảm hung ác lên án: "Nhất định là Hoàng Thác động tay chân! Nhất định! Lúc em ngồi vẫn còn tốt a!"

Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông oán hận Hoàng Thác trong lòng ẩn thích, bất quá trên mặt như trước một bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó.

Hàn Đông nóng nảy, "Không tin anh qua hỏi những người khác trong đoàn, hỏi bọn họ một chút, thời điểm em ngồi có phải vẫn còn tốt hay không?"

"Không cần hỏi nữa." Vương Trung Đỉnh giọng điệu vang vang, "Tôi tin tưởng em."

Hàn Đông lại cảm động đem tiểu Cúc hoa dâng lên cho Vương Trung Đỉnh phát tiết một trận.

Sau đó vài ngày, Hàn Đông thời khắc khắc ghi thù bị vu oan, một lòng cân nhắc như thế nào đen Hoàng Thác.

Giữa trưa hôm nay, Hoàng Thác đến đây tham ban, mọi người đang ở nhà ăn ăn cơm trưa, chỉ riêng không thấy Hàn Đông.

Gã hỏi Thẩm Sơ Hoa, "Hàn Đông đâu?"


"Ở phòng nghỉ đó, tự ngài đi tìm đi."

Hoàng Thác nhìn qua cửa sổ một cái, Hàn Đông đang ở trong mân mê cái gì. Trên mặt mang nụ cười tà ác, bộ dạng đê tiện xấu xa kia miễn bàn có bao nhiêu chọc người.

Sợ là lại đang trăm phương ngàn kế ám toán ta đi?

Nghĩ như vậy, Hoàng Thác không khỏi cảm khái, mình có nên cảm động không đây?

Vì thế, sau khi Hàn Đông xuất môn, một hộp thịt được đưa tới trước mặt của hắn.

"Ngày đó nghe Trung Đỉnh nói cậu thích ăn thịt hộp quân đội, nên đặc biệt lấy cho cậu một chút."

Hàn Đông vẻ mặt đề phòng, "Anh muốn làm gì?"

"Tôi có thể làm gì? Lấy ra cho cậu ăn a." Hoàng Thác đưa đến bên miệng Hàn Đông.

Cứ việc mùi thơm chui vào trong mũi, Hàn Đông vẫn là lạnh mặt nói "Đừng hối lộ ta!" Nghĩ là vì một hộp thịt ta sẽ sẽ đồng ý cho ngươi làm Tiểu Tam sao?Hoàng Thác đột nhiên nhớ tới Vương Trung Đỉnh từng nói qua Hàn Đông không mở được hộp, vì thế bạch bạch bạch, liên tiếp mở ba hộp.

"Ăn đi." Hất cằm.

Trong mắt Hàn Đông dựng lên bức một tường, lớn tiếng cảnh cáo: "Cách tôi xa một chút nghe thấy không?"

Hoàng Thác quay sang cảnh vệ nói: "Đi mua cho cậu ấy hai cái bánh."

"Anh đừng bức tôi a!"

Hai phút sau, bánh đến đây.

Hai phút lẻ ba giây sau, Hàn Đông nhóp nhép miệng nói: "Thấy anh có một chút chân tình đối với Vương Trung Đỉnh, tôi cho anh chút mặt mũi..."

Hôm sau, Hoàng Thác lại đến công ty Vương Trung Đỉnh làm khách.

Chủ đề của hai người lại quay quanh Hàn Đông.

"Thế nào? Tiểu tử đó đủ ngông cuồng a?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hoàng Thác không thể không thừa nhận, "Tiểu tử đó quả thật không biết trời cao đất dày, nhiều lần tôi đã muốn giáo huấn rồi. Sau lại nể mặt cậu, tôi mới không động thủ."

Vương Trung Đỉnh tựa hồ rất hài lòng với đáp án này.

"Bất quá..." Hoàng Thác đột ngột xoay chuyển lời nói, "Chưa cuồng đến điểm cực hạn của tôi, vẫn có thể chấp nhận."

"Chấp nhận" hai chữ rơi vào lỗ tai Vương Trung Đỉnh, thì phải là một loại tín hiệu vô cùng nguy hiểm.

"Đó là anh chưa thấy qua bộ dạng thực sự cuồng của hắn, tuyệt đối không phải chọc người căm ghét bình thường."

Hoàng Thác bán tín bán nghi, "Thật sao? Tôi cảm thấy hắn chỉ là tiểu đả tiểu nháo, chưa từng thấy làm quá giới hạn."

Vương Trung Đỉnh ngoài cười nhưng trong không cười, "Sau này anh sẽ biết."

...

Buổi tối, Hàn Đông sau khi trở về, thấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh nghiêm trọng, bước lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Trung Đỉnh dừng một chút, nói: "Bộ phim truyền hình của em như thế nào đầu tư vượt qua dự toán rồi."


Nghe được là chuyện của mình, Hàn Đông vội vàng gom lại vẻ mặt thành thật.

"Có khoản nào chi quá mức sao?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Mấy ngày nữa sẽ đến cảnh diễn chiến tranh, quy mô khá lớn, ít nhất tuyển mấy ngàn người."

Hàn Đông từng làm đàn diễn qua nhiều năm như vậy, tự nhiên biết địa vị của đàn diễn, mấy ngàn người chỉ là trả thù lao đã mấy chục vạn. Hơn nữa ăn uống, trang phục từ từ một loạt phí tổn, một ngày chỉ sợ cũng phải trăm vạn.

Hơn nữa diễn viên quần chúng là năm bè bảy mảng, tổ chức phi thường lộn xộn, cho nên cần thời gian tập luyện rất dài, như vậy vô hình trung lại gia tăng lãng phí tài chính rồi.

"Thế nào mới có thể giảm đây?" Hàn Đông hỏi.

Vương Trung Đỉnh nói: "Nếu có thể điều động bộ đội đến hiệp trợ quay phim sẽ lời hơn, bình thường chỉ cần trả chi phí nhất định cho đơn vị, sau đó lại cho bộ đội tham diễn một chút trợ cấp, so với hiệu đầu người thuê diễn viên quần chúng sẽ giảm đi không ít tiền."

Hàn Đông lập tức nghĩ đến Hoàng Thác, "Anh có thể đi tìm gã kia a, bộ phim này không phải lấy ông ngoại gã làm nguyên mẫu sao? Gã đáng lý nên giúp đỡ một chút a!"

Vương Trung Đỉnh hỏi: "Em cảm thấy tôi có thể tìm gã sao?"

"Không có việc gì, không cần lo lắng đến em, về phần này em sẽ châm chước vô điều kiện." Hàn Đông vẫy vẫy tay vẻ mặt hào phóng.

Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ: tôi là lo cho chính mình.

"Bỏ đi, hay là không đi đường tắt nữa. Bù thì bù đi, coi như tôi bỏ ra mua danh dự."

Vương Trung Đỉnh bỏ qua ý tưởng kia, nhưng Hàn Đông lại luẩn quẩn trong lòng, hắn vừa nghe một chữ "Bù" này cảm giác trời đều muốn sập xuống rồi.

Ngày hôm sau, Hàn Đông trực tiếp bám theo Phạm đạo diễn đòi số điện thoại Hoàng Thác, mang tâm tình trầm trọng lại biệt khuất tìm tới cửa.

"Nha, sao cậu lại tới đây?" Hoàng Thác cố ý hỏi.

Hàn Đông cố nén khuất nhục trong lòng, kiên trì nói: "Có chút chuyện muốn tìm anh hỗ trợ."

Vốn tưởng rằng Hoàng Thác sẽ nhân cơ hội làm khó dễ một phen, không ngờ giọng điệu Hoàng Thác thế nhưng rất lãnh đạm.

"Vào đi."

Bên này vị nghĩ kế Nhị Lôi son sắt bảo đảm chứng minh: "Hoàng thủ trưởng nhất định sẽ giận lôi đình."

"Cậu dám khẳng định như vậy?"

"Nhớ ngày đó lúc tôi còn ở lực lượng vũ trang, có một công ty điện ảnh tới chỗ đoàn trưởng chúng tôi xin chỉ thị, đề nghị quân đội hiệp trợ quay phim, lúc ấy bị đoàn trưởng chúng tôi cho một tát đuổi về."

"Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh biết rõ còn cố hỏi.

"Cậu ta nghĩ đến nhờ bộ đội hiệp trợ quay phim là đùa giỡn a? Cái kia cần phải tầng tầng phê duyệt, nhất định phải có phê chuẩn của cấp trên ngoài đơn vị mới có thể."

Mới vừa nói xong, bên nhà sản xuất liền gọi điện thoại đến đây.

"Vương tổng, nói cho ngài biết một tin tốt lành, Hoàng thủ trưởng đáp ứng vận dụng hơn một vạn quân đội từ học viện quân sự cùng đơn vị vũ trang đến hiệp trợ chúng ta quay phim rồi."

Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt liền tái rồi.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận