Phong Mang

Hàn Đông hiệp thương xong thì quay về đoàn phim, sau khi cơm nước no nê, thoả mãn trở về phòng nghỉ nằm ở trên giường ngủ rồi.

Hoàng Thác như trước còn ở trong phòng, trò chuyện cùng cảnh vệ.

"Cậu cảm thấy Hàn Đông người này thế nào?"

Cảnh vệ chợt cười lớn, "Rất buồn cười."

"Buồn cười như thế nào?" Hoàng Thác có chút hứng thú hỏi.

Cảnh vệ xoa xoa mũi, cười nói: "Làm ra bao nhiêu chuyện thất đức, vẫn như không có việc gì tìm đánh."

Hoàng Thác cười ha ha.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Tôi đi mở cửa." Cảnh vệ nói.

Hoàng Thác nhìn về hướng cửa, Hàn Đông thế nhưng đang đứng ở bên ngoài. Kỳ quái, không phải trở về rồi a? Sao lại đã trở lại?

Lúc này, Hàn Đông nhắm mắt ề à đi tới.

Tuy rằng Vương Trung Đỉnh đã nói qua chuyện Hàn Đông mộng du với Hoàng Thác, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là rất giật mình.

"Xem ra anh đối Vương Trung Đỉnh là chân ái." Hàn Đông không hề báo trước phun ra một câu.

Cảnh vệ nháy mắt mơ hồ, Hoàng Thác cũng có chút không hiểu gì.

Hàn Đông lại nói: "Trước kia là tôi quá hẹp hòi, sau này tôi sẽ bỏ thành kiến đối với anh."

Hoàng Thác đưa mắt chuyển hướng cảnh vệ, người đằng sau cũng là một biểu cảm chỉ số thông minh không đủ dùng.

"Nhưng vấn đề là ở Vương Trung Đỉnh, tôi vẫn là cái thái độ kia, sẽ không nhường anh một phân một hào." Hàn người mù đột nhiên lộ ra một cái biểu tình nham hiểm.

Cảnh vệ nhắc nhở Hoàng Thác: "Vương tổng không phải nói hắn lúc mộng du không khác người bình thường sao? Nếu không ngài trả lời một câu xem."

Vì thế, Hoàng Thác thăm dò hỏi: "Cậu là đang nói chuyện với tôi sao?"

"Không phải với anh còn ai nữa?" Hàn Đông lớn tiếng phản bác.


Cảnh vệ bị bất thình lình bị to tiếng sợ tới mức run cầm cập, vội vàng vọt đến bên người Hoàng Thác cầu cứu.

Hoàng Thác coi như trấn định, lại hỏi Hàn Đông: "Cậu mới vừa nói cái gì mà nhường hay không nhường?"

Hàn Đông lần thứ hai nhấn mạnh, "Tôi tuyệt sẽ không đem Vương Trung Đỉnh tặng cho anh."

"Đem Vương Trung Đỉnh tặng cho tôi? Cái này phải theo thế nào a?" Hoàng Thác càng nghe càng hồ đồ.

"Anh không phải thích Vương Trung Đỉnh sao?" Hàn Đông nói thẳng.

Hoàng Thác kinh ngạc, "Ai nói tôi thích Vương Trung Đỉnh?"

"Vương Trung Đỉnh tự mình nói a!"

Hoàng Thác càng nghĩ không thông, "Vương Trung Đỉnh nói cho cậu tôi thích y?"

Hàn Đông gật gật đầu, "Bằng không tôi đối đầu với anh làm gì?"

"Cậu đối đầu với tôi là bởi vì chuyện này?""Vậy anh cho là gì?"

Hoàng Thác dùng toàn bộ chỉ số thông minh đem ra cân nhắc chuyện này, vốn là Hàn Đông thổ lộ cùng mình, tiếp theo Vương Trung Đỉnh nói với Hàn Đông rằng mình thích y, Hàn Đông vì vậy mà đối đầu, nguyên nhân là không muốn đem Vương Trung Đỉnh tặng cho mình, lại vừa vặn đón ý nói hùa theo sở thích cá nhân của mình... (ngộ mất =.=)

Việc này thấy thế nào cũng đều giống như biến thành Vương Trung Đỉnh đang làm mối.

Nhưng vấn đề là, nếu người Hàn Đông thích chính là Vương Trung Đỉnh, vì sao lại thổ lộ cùng mình đây?

Vì thế gã liền hỏi Hàn Đông vấn đề này.

Kết quả, Hàn Đông lộ ra biểu tình so với gã còn nghi ngờ hơn, "Tôi thổ lộ với anh?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoàng Thác đem cảnh tượng đêm hôm đó thuật lại một lần cho Hàn Đông.

Hàn Đông này hố hàng mới kịp phản ứng, "Tôi ngày đó uống rượu, nhầm anh thành Vương Trung Đỉnh rồi."

Hoàng Thác lại có chút cảm giác tâm lạnh, hận không thể một thùng nước đem Hàn Đông hắt tỉnh.

Nhưng là nghĩ lại, nếu Hàn Đông thực sự có gì cùng Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh vì sao phải nói xấu Hàn Đông, từ đó xây dựng "Ấn tượng tốt" của Hàn Đông ở trong lòng mình đây?


Chẳng lẽ Vương Trung Đỉnh không có ý này đối với Hàn Đông?

Nhất định là như vậy... Hoàng Thác nghĩ.

Nếu hai người bọn họ thực sự có gì, Hàn Đông sau khi nhận lầm sẽ không phải thổ lộ nữa, hẳn phải nói thẳng những lời tâm tình mới đúng.

Tiếp theo, Hoàng Thác lại nhớ lại sự kiện liên tiếp.

Đêm đó gã đang ăn cơm ở nhà Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh cố ý thân thiết với gã mà không có Hàn Đông, Hàn Đông uống rượu giải sầu đem mình quá chén. Vương Trung Đỉnh lại nhân cơ hội giữ hắn tại nhà qua đêm, để lại cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng. Lúc này Hàn Đông ngộ nhận gã là Vương Trung Đỉnh, vì thế liền mới xuất hiện những hiểu lầm tiên liếp sau đó...

Hoàng Thác bằng vào năng lực bổ não cường đại, thất thần đem những sự kiên không chút tương quan này xâu chuỗi cùng nhau, hơn nữa theo đó, còn đọc lên "Ý đồ chân chính" của Vương Trung Đỉnh.

Lúc này, Vương Trung Đỉnh thân là động lực phía sau cũng tìm tới cửa.

"Hàn Đông đâu?"

Hoàng Thác chỉa chỉa phòng ngủ, "Ở phòng ngủ của tôi."

Nghe nói như thế, mặt Vương Trung Đỉnh chợt âm trầm xuống.

Đưa ra yêu cầu vô lý như vậy không nổi bão cũng thôi, còn dung túng hắn ở lại trong phòng ngủ, đầu óc ngươi bị lừa đá rồi sao?

Bất quá trước khi biết rõ chân tướng, y cố nén không có phát hoả, mà phi thẳng đến cái phòng kia.

Không ngờ, Hoàng Thác lại có thể kéo y lại.

"Hàn Đông mới vừa thành thật một lát, cậu đừng đi ầm ĩ."

Vương Trung Đỉnh nghe đến thể loại nói này có thể không trở mặt sao?Mắt thấy y muốn nổi bão, Hoàng Thác đột nhiên thở dài: "Vì để ném Hàn Đông đi, cậu thật đúng là dụng tâm lương khổ a."

Vương Trung Đỉnh trấn định lại, khó hiểu hỏi: "Ném Hàn Đông đi?"

"Cậu đem người dẫn đến giường của tôi, còn ở trước mặt tôi nói xấu, không phải là vì muốn cho tôi yêu thích cậu ta hơn sao?"

Biểu tình Vương Trung Đỉnh tựa như ăn phải phân.


"Vì để cho anh yêu thích hơn?"

Ngươi... Xác định là yêu thích sao?

Hoàng Thác còn tiếp tục khiêu chiến lực nhẫn nại của Vương Trung Đỉnh.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu thích người phản nghịch, tôi và cậu tính tình hợp nhau, tôi đương nhiên cũng thích người phản nghịch. Cậu chẳng lẽ không phải vì đã rõ điểm này, mới châm ngòi cho cậu ta đến gây chuyện với tôi sao?"

Con mắt Vương Trung Đỉnh liền giống bị người chọc phải hai dao, đều là màu đỏ rồi.

Hoàng Thác rất các ông dương cằm, "Được rồi, đừng giả bộ, tôi đã sớm đã nhìn ra."

Vương Trung Đỉnh thật sự không còn mặt mũi nói ra tình huống thực tế, chỉ có thể kiên trì thừa nhận.

"Tôi là muốn ném hắn đi, lại không đành lòng dùng phương thức cứng rắn. Sau lại thấy anh tính tình giống tôi, liền nghĩ tạm thời đem lực chú ý của hắn chuyển dời đến trên người anh. Là tôi quá ích kỷ, không suy xét đến cảm thụ của anh."

Không ngờ, Hoàng Thác lại rất rộng lượng.

"Tôi còn phải cảm tạ phần ý tốt này của cậu, hiện tại tôi càng nhìn cậu ấy càng thuận mắt, nói không chừng nhờ cậu làm mối, chúng tôi thật có thể thành đôi, ha ha ha..."

Vương Trung Đỉnh hơi kém đem răng mài vụn, y từng chữ từng hướng Hoàng Thác nói: "Chỉ sợ làm anh thất vọng rồi."

Hoàng Thác nhíu mày, "Sao?"

"Bởi vì tôi hối hận." Sắc mặt Vương Trung Đỉnh âm trầm.

Sắc mặt Hoàng Thác cũng không còn tốt.

"Hối hận cũng vô dụng, tôi đã có cảm giác rồi, muốn trách thì trách lúc trước cậu không có mắt đi."

"Ai không mở to mắt? Lão tử và hắn đã sớm cùng nhau!" Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không được nổi bão.

Hoàng Thác cũng giận, "Vớ vẩn! Cậu và hắn cùng nhau còn ép hắn đến với tôi?"

Vương Trung Đỉnh không giải thích, lập tức đi vào bên trong.

Hoàng Thác sống chết không cho.

Vì thế, hai người ẩu đả ở trong phòng. Hoàng Thác xuất thân quân nhân thể trạng tốt, Vương Trung Đỉnh tuổi trẻ khí thịnh cao, hai người không ai nhường ai.

Cuối cùng, quần Hoàng Thác bị xé rách, trên mặt Vương Trung Đỉnh cũng treo màu xanh tím.

Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là Vương Trung Đỉnh thấy được một màn khiến cho y hoàn toàn mất bình tĩnh.

Hoàng Thác thở hổn hển hỏi: "Nhìn cái gì vậy? Ngại điểu lão tử lớn sao?"


Vương Trung Đỉnh hỏi: "Bớt trên đùi anh đâu rồi?"

"Bớt? Cái bớt gì?"

"Ngày đó anh uống say nằm trên giường, tôi rõ ràng thấy trên đùi anh có khối bớt."

Hoàng Thác nhíu mày, "Cậu... mắt mũi kiểu gì vậy? Đó là bị dính dầu mỡ!"

"Quần áo dính dầu mỡ như thế nào lại cọ đến chỗ kia?"

"Tôi nào biết? Tỉnh lại liền cọ lên rồi!"

Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ ra, đêm hôm đó, Hàn Đông đem đầu gác lên đũng quần người ta...

Trong nháy mắt như bị sét đánh!

Đây là không chỉ có không tìm được cái tình địch kia, còn... bỏ thêm cho mình một tên ngoài dự tính sao?

Hàn Đông cuối cùng là tỉnh lại ở nhà, Vương Trung Đỉnh ngồi cách hắn không xa.

"Ai nha! Em như thế nào lại về đến nhà đây?" Hàn Đông mê mẩn trợn mắt hỏi Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn.

Hàn Đông đột nhiên biến sắc, "Em còn có việc phải thương lượng cùng với đạo diễn a, anh sao lại mang em về đây?"

"Thương lượng cái gì mà thương lượng?" Vương Trung Đỉnh gầm lên giận dữ.

Hàn Đông sợ tới mức giật nảy, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.

"Làm cái lông gì a? Chuyện tốt đó! Hoàng ca ca kia của anh đáp ứng xuất động bộ đội hiệp trợ quay phim rồi."

Mặt Vương Trung Đỉnh càng âm, trong lời nói nồng đậm mùi thuốc, "Không cần đến gã!!"

Hàn Đông giống như tìm được nguyên nhân Vương Trung Đỉnh tức giận rồi, tự mình đa tình phát ra tiếng cười hào sảng, "Em đây cao hứng còn không kịp a, thế nào còn nghĩ đến dấm chua?"

"Em không ăn!" Vương Trung Đỉnh nói một nửa.

Hàn Đông nháy mắt mấy cái, "Sau đó thì sao?"

Sau đó Vương Trung Đỉnh dùng sắc mặt đáp lại hắn.

Lão tử ăn! =3=vừa chua vừa chát


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận