Phong Mang

Chỉ chớp mắt, Hàn Đông đã ở đoàn phim 《Chiến thần màu đỏ》 hơn hai mươi ngày. Quay xong trận diễn chiến tranh cuối cùng, nhiệm vụ của hắn tại nơi này cũng nhất trí đặt một dấu chấm tròn rồi.

Về vấn đề quân đội hỗ trợ quay phim, hắn và Vương Trung Đỉnh luôn luôn tranh chấp không dứt. Hắn là có thể giảm thì nên giảm, Vương Trung Đỉnh là thà rằng dùng nhiều cũng không nguyện ý nợ nhân tình.

Sau Hàn Đông lại nghĩ tới một người —— Vương lão gia tử.

Uy nghiêm của Vương lão gia tử tự nhiên không cần nhiều lời, nếu lão tướng quân đầu bạc nho nhã này ra mặt cảm ơn, nhân tình dù lớn hơn nữa cũng tính hết.

Hơn nữa thông qua Hàn Đông bắc cầu, Vương gia cùng Hoàng gia có thể xây dựng tình hữu nghị sâu sắc.

Ngày sau tập đoàn Trung Đỉnh đầu tư các loại tác phẩm điện ảnh hay truyền hình đề tài quân sự, cũng có thể vô điều kiện mượn quân đội dưới quyền của Hoàng Thác, mang đến lợi ích thật lớn cho công ty.

Bất quá đây là sau này mới nói.

Lúc ấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh cũng không tốt như vậy.

Hơn nữa lúc Vương lão gia tử vỗ vai y khen ngợi Hàn Đông.

"Tiểu tử này tương lai nhất định nhiều đất dụng võ, vẻ mặt tinh khí, đầy người phong mang, cháu phải hảo hảo đào tạo."

(Phong Mang 锋芒: nghĩa là mũi nhọn, nghĩa khác là tài năng, sắc sảo)

Địch giả tưởng mới vừa thổi phồng xong, địch tự chiêu lại tới đây phụ hoạ.

(Địch gải tưởng: ông nội, VTĐ mới suy đoán là tình địch vì cái bớt)

(Địch tự chiêu: Hoàng Thác, là do tự VTĐ mời đến làm tình địch =))))))

"Vương lão nói quá đúng, tôi cũng đang muốn thổi phồng hắn. Tràn trề đại khí chân tình, hoa chiêu quỷ điểm tiểu nhân tinh."

(tràn đầy khí chất tính tình thật thà, lại có chút thủ đoạn lanh lợi -> con người hoàn mỹ)

"Ha ha ha... Tổng kết thật hay! Ngày mai trận diễn kia cậu phải đích thân đến chỉ huy, ta nhất định cổ động cho cậu!"

"Vậy cũng thật sự là vinh hạnh của tôi a!"

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh âm trầm nhìn hai người, có ý gì đây? Tình địch còn muốn liên minh sao?

...

Ngày hôm sau, Hoàng Thác suất lĩnh gần một vạn bộ đội, hỗ trợ quay hai tổ màn ảnh cuối cùng.

Trong đó, tổng đạo diễn sắp xếp nhiệm vụ cho Hoàng Thác, Hoàng Thác lại ra lệnh cho các đội trưởng chỉ đạo đội của mình tham diễn. Lãnh đạo các đơn vị tựa như đạo diễn lớn nhỏ, tầng tầng tổ chức bày binh bố trận, bảo đảm thuận lợi hoàn thành quá trình quay phim.

Hàn Đông lần đầu tiên nhìn thấy quy mô quay phim lớn như vậy, trong lòng thổn thức không thôi.

Không hổ là quân nhân a, khí thế kia thật không phải vừa!Nhớ ngày đó lúc hắn còn là đàn diễn, trải qua nắng gắt chói chang, xung quanh đều sớm ủ rũ một mảng lớn rồi.

Sau khi toàn bộ binh sĩ vào chỗ, Hoàng Thác đứng ở trên đài chỉ huy, giọng điệu uy nghiêm ra lệnh: "Bây giờ nghe tôi chỉ huy, người trên 1m7 tập hợp bên cánh trái trận doanh, người dưới 1m7 tập hợp bên cánh phải trận doanh." Không đến ba mươi giây, gần vạn sĩ binh liền hoàn thành phân chia đội ngũ, xếp hàng chờ mệnh lệnh kế tiếp.

Thanh âm trầm ổn mạnh mẽ của Hoàng Thác lần thứ hai vang lên: "Trên 1m7 phát trang phục Bát Lộ quân, dưới 1m7 phát trang phục quân Nhật."

Lời này nháy mắt đưa tới một mảnh cười vang.


Hàn Đông cũng nhe răng vui, "Ai ra 'chủ ý thối' này a?"

Thẩm Sơ Hoa u u trả lời: "Anh nói xem? Trừ bỏ Vương tổng còn có ai bị trở ngại số liệu như vậy nữa?"

Đang nói, Vương Trung Đỉnh bên kia liền túm vài vị ra ngoài.

"Cậu, cậu, cậu, còn cậu nữa... Cũng không đủ 1m7, lập tức bước ra khỏi hàng."

Trong đó một tiểu binh không phục, "Tôi đúng 1m7, kiểm tra sức khoẻ đã xác định như vậy."

"Cậu chỉ có 1m68,8."

"Làm sao có thể?"

Vương Trung Đỉnh lấy ra dụng cụ đo lường chuyên nghiệp, dưới vô số ánh mắt theo dõi, xác định là 1m68,8, mới khiến cho tiểu binh này tâm phục khẩu phục.

"Thủ trưởng, đây là lần đầu tiên tôi lên TV, ngài cho tôi diễn Bát Lộ quân đi."

Hoàng Thác một lời bác bỏ.

"Không được! Chúng ta nhất định phải nghiêm khắc hiệu chiếu theo quy định của đoàn kịch người ta. Nếu nhiều người cũng đưa ra yêu cầu như cậu, còn quay thế nào được? Đi qua!!"

Người này vừa đi, mọi người vui sướng khi người gặp họa, còn có một danh tiểu binh hướng sang Vương Trung Đỉnh giơ ngón tay cái.

"Vương tổng, liền nhãn lực này của ngài, không làm lính bắn tỉa thật sự là quá đáng tiếc!"

Không ngờ, Hoàng Thác lại chỉ thẳng vào hắn hạ lệnh.

"Cậu cũng đi qua!"

"Vì cái gì? Tôi đủ 1m7 a."

"Bộ dạng quá khó nhìn, làm Bát Lộ quân dọa người, đi qua!" =))))))

Lại là một mảnh tiếng cười.

Vương lão gia tử chọn một vj trí theo dõi tốt nhất.

Tây Tây ở bên cạnh lão chơi, chơi mệt lại lôi điện thoại di động ra, mở ảnh chụp chân dung Hàn Đông cho ông nội xem.

"Tấm này là ảnh nóng của chú ấy, hì hì..."

Vương lão gia tử dở khóc dở cười, "Đứa nhỏ này."

Tây Tây lại trở mình, nhảy xuống làm các loại biểu tình quái dị, các loại tư thế kì lạ, đùa đến Vương lão gia tử ha ha cười to.

Lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn lại đây.

"Cho thái gia gia xem lung tung cái gì?"Vương Trung Đỉnh vừa muốn thu hồi điện thoại di động, Vương lão gia tử lại đè tay y xuống.

"Trước chờ một lát, ta như thế nào lại thấy nữ nhân này nhìn có chút quen mắt?"

Vương Trung Đỉnh hừ nói, "Hàn Đông giả dạng, có thể không quen mắt sao?"


Vương lão gia tử còn muốn hỏi, nhưng di động bị Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ tịch thu đi rồi, lão cũng chỉ có thể từ bỏ. (=.= ông nội cũng ghen cho được)

Được bộ đội hiệp trợ, chu kì quay phim thật dài liền ngắn lại. Kế hoạch ban đầu là hoàn thành cảnh chiến tranh trong nửa tháng, không tới một tuần lễ liền xử ý xong, đoàn phim đã hơ khô thẻ tre.

Trong Lễ Chúc Mừng, Hàn Đông lại một lần nữa trở thành tiêu điểm.

Mọi người đều các loại giằng co với Hàn quỷ, tung ném, ép rượu, thọc lét... Làm cho Hàn Đông liên tục xin tha, lớn tiếng kêu cứu.

Vương Trung Đỉnh cũng không quản hắn, ở ngay một bên xem náo nhiệt.

Sau, Hàn Đông bị ép đến nóng, ý định đi trêu chọc mấy đại biểu bộ đội được phái tới kia.

Vương Trung Đỉnh vừa nhìn Hàn Đông khi dễ binh sĩ, mặt lập tức liền chìm xuống.

"Đủ rồi đấy, đừng không chịu dứt."

Hàn Đông mới vừa được cứu vớt không đầy một lát, Vương Trung Đỉnh lại bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi, vì thế hắn lại lâm vào hoàn cảnh bốn bề thọ địch.

Sau khi tất cả mọi người đã uống đến say khướt, Hàn Đông mới nhân cơ hội chạy ra bên ngoài khách sạn.

Rốt cục có thể thở một hơi rồi ~ kết quả, cái lưng mệt mỏi còn chưa có duỗi xong, đã bị một con bàn tay che miệng tha tới một ngõ nhỏ tối đen.

Ta phi! Có thể để cho ta nghỉ một lát hay không?

Hàn Đông vốn đã chuẩn bị một bụng thô tục, kết quả nhìn mặt vị đối diện xong, đột nhiên liền mắng không được nữa.

"Ông... Sao ông lại tới đây?" Hàn Đông hỏi.

Vương Hải Chí hừ lạnh một tiếng, "Cậu cho là chuyện vu oan hãm hại tôi cứ như vậy xong rồi sao?"

Hàn Đông giả vờ ngây ngốc, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Mấy ngày nay rất có duyên với người Vương gia các người ha ~ cái gì kia ~ tuần trước hay là hơn một tuần trước ~ tôi còn thấy lão gia tử nhà các người ~ a ~ thân thủ rất tốt thân thể cường tráng ~ "

Thời điểm nói xong hai chữ cuối cùng, Hàn Đông tung ra kỹ xảo quen thuộc, hoả tốc xoay người ý đồ chạy trốn.

Kết quả, mặt đánh lên hai bộ ngực rắn chắc.

Liếc mắt nhìn hai vị này một cái, Hàn Đông quyết định xoay người tiếp tục đối mặt Vương Hải Chí.

"Theo tôi đi một chuyến." Vương Hải Chí nói.

Hàn Đông đứng thẳng bất động, ngón tay chậm rãi trộm đưa vào túi áo.

"Không cần phí tâm tư nữa, Vương Trung Đỉnh đã bị lão gia tử gọi điện thoại kêu đi rồi."Nói xong, Vương Hải Chí cho hai bảo tiêu phía sau Hàn Đông một ánh mắt, ra lệnh cho bọn họ áp Hàn Đông lên xe.

Kết quả sau khi áp lên, xe lại không nhúc nhích được.

"Sao lại thế này?" Vương Hải Chí nhíu chặt mày rậm.

Lái xe sốt ruột nói: "Không biết a, tôi đi xuống xem xem."


Kết quả một chút cũng không tiến lên được.

Lúc này, mười mấy người đột nhiên vọt tới. Mỗi người đều uy vũ cường tráng, một tư thế cường phỉ. Trực tiếp đập mở cửa xe, đoạt Hàn Đông xuống.

Hàn Đông còn tưởng rằng là Vương Trung Đỉnh tâm lý đề phòng quá nặng đã tới bày cứu rồi, kết quả ngẩng đầu, lại chứng kiến khuôn mặt so với Vương Hải Chí cũng không kém cạnh.

"Tại sao là anh?" Hàn Đông vẻ mặt chán ghét.

Thái Bằng đùa cợt nói: "Ân nhân cứu mạng còn chọn tam lấy tứ?"

"Sớm biết là anh, tôi đã đi theo xe vừa rồi rồi."

"Vậy tôi giúp cậu đuổi lại?"

Hàn Đông hừ một tiếng, "Làm sao anh lại ở đây?"

"Vốn là muốn qua xem cậu một chút, kết quả phát hiện bọn người lén lút này, liền ở lại chờ."

Hàn Đông không nói gì.

Thái Bằng yên lặng nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi nhớ cậu, Đông Đông."

Hàn Đông vẻ mặt buồn bực, "Lão tử cũng chưa nói qua với anh mấy câu, có cái gì có thể mang ra nhớ?"

"Có a ~ nhớ hai cái đại chân dài của cậu, nhớ cái mông lớn của cậu, nhớ..."

"Cút xa ra!" Hàn Đông quay đầu đi thẳng.

Thái Bằng kéo hắn lại, trên mặt như trước mang theo ý cười xấu xa.

"Thật vất vả sắp xếp công việc tới thăm cậu một chút, làm gì keo kiệt như vậy? Cậu tiết kiệm tiếng rên rỉ một đêm, hai ta có thể tán gẫu thêm một chút rồi."

Hàn Đông đen mặt, "Người này trong đầu đều là phân sao? Ý tưởng đều xoay chuyển quanh hậu môn!"

Thái Bằng cười ha ha, "Chỉ là thích nói chuyện phiếm với cậu, chỉ cần nghe cậu nói một câu, chuyện sốt ruột gì cũng đều biến mất."

"Ông đây không có hơi đâu xả với anh, bên trong còn có tiệc hơ khô thẻ tre, tôi phải đi vào."

"Một đám đàn ông đụng rượu, cậu đi vào ai cũng chuốc. Còn không bằng tìm một phòng, anh em ta hai người hảo hảo tâm sự."

"Ai muốn với tán gẫu với anh?... Mấy người làm gì đây? Đừng tới đây a... tôi nói... Các người nếu dám... Á... Buông tay! Buông tay nghe thấy không?"

Mười mấy người nhấc Hàn Đông lên đi vào trong khách sạn.

Hàn Đông vốn tưởng rằng giãy dụa vô vọng rồi, kết quả lại có mấy cỗ xe quân xa đột nhiên tiến đến.

Tiếp theo, mấy chục quân nhân từ trong xe nhảy ra. Mỗi người thân hình như báo, ánh mắt tinh nhuệ, nháy mắt một cái đã xử lý xong mười mấy tên thổ phỉ.Hàn Đông lúc đầu bị khống chế, thấy không rõ người tới là ai, nghĩ đến rốt cục tìm được đúng tổ chức rồi.

Kết quả vừa muốn lẩn đi, liền thấy một gương mặt so với Thái Bằng còn khó hảo cảm hơn.

"Anh tới khi nào?" Hàn Đông hơi không được tự nhiên.

"Đã sớm đến đây, một mực ở trong xe theo dõi, chỉ là muốn nhìn một chút xem những người này lén lút muốn làm gì."

Hàn Đông xấu hổ cười, "Làm phiền ngài bận tâm rồi."

Hoàng Thác nhịn không được giáo huấn: "Đừng suốt ngày cà lơ phất phơ, chạy xung quanh gây chuyện! Vừa rồi nếu không phải tôi ở đây, cậu đã rơi vào trong tay đám người kia rồi, đến lúc đó hẳn sẽ có quả ngon ăn!"

Hàn Đông giận mà không dám nói gì, ngươi nghĩ ta rơi vào tay ngươi, sẽ không có quả ngon mà ăn sao?

Quả nhiên, Hoàng Thác lại nói: "Theo giúp tôi bồi nhóm binh sĩ này đi uống mấy chén, bọn họ đều rất thích xem cậu diễn."


"Đừng, tôi thật sự không thể uống nữa." Hàn Đông chối từ.

Nhưng mà ở trong đầu quân nhân, không có chuyện thương lượng này, chỉ có phục tùng mệnh lệnh.

Vì thế, Hàn Đông bị một đám binh lính nhiệt tình vác đi. Đồng thời hát quân ca, gióng trống khua chiêng khiêng vào bên trong.

Hàn Đông nước mắt đều nhanh bão ra rồi.

Ta sao lại chiêu đến nhiều người như vậy a?

Nếu không có một phụ nữ cũng được a!!!

Đều là đàn ông, còn một người so với một người càng bành trướng hơn. Từ mấy bảo tiêu, đến mười mấy thổ phỉ, rồi đến hơn chục binh lính... Đằng sau còn con mẹ nó bày cứu như thế nào a?

Đang lo lắng, lại một tổ đoàn xe tiến lại đây.

Cửa xe cơ hồ mở ra đồng thời, hơn một trăm giày cao gót chạm xuống đất, hào quang xinh đẹp nháy mắt chiếu sáng khắp bầu trời đêm.

Đám binh lính hàng năm ngồi không này vừa nhìn thấy đều "thẳng" rồi.

Vương Trung Đỉnh ngay giữa dàn mỹ nữ vây quanh, vững bước đi đến trước mặt Hoàng Thác.

"Những binh sĩ này của anh khổ cực, không có gì hay chiêu đãi, cứ thoải mái một trận đi."

Lời này vừa nói ra, cửa thiếu chút nữa bị chen đổ. Ai còn nghĩ đến mệnh lệnh a? Trước tranh một người rồi nói sau!

Trong nháy mắt lòng quân tan rã...

Sự thật chứng minh, Vương giả chân chính không phải có bao nhiêu tinh binh mãnh tướng, mà là có bao nhiêu yêu tinh làm loạn lòng người.

Vương Trung Đỉnh toàn thắng.

Hàn Đông cũng lại hỏi cái câu kia.

"Làm sao anh ở đây?"

"Tôi nhận điện thoại của ông nội, cảm thấy như là ông cố ý cấu kết cùng Hoàng Thác, cho nên vẫn luôn không rời đi."

Hàn Đông ngu ngơ nghẹn lời.

"Làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông lắc đầu, "Không có gì."

Ta sẽ nói cho ngươi biết: kỳ thật ngươi đã rơi mất bao nhiêu giai đoạn trung gian sao?

Nhưng là hắn không thể không nói một câu.

"Đoán rất hay!"

Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông thấy tròng mắt mờ đục, tinh thần mệt mỏi, nhịn không được hỏi: "Mệt sao?"

Nghe được cái chữ "Mệt" này, ủy khuất trong lòng Hàn Đông giống như mở hồng thủy, đầu mạnh mẽ đánh lên bả vai Vương Trung Đỉnh.

"Anh mau tìm ra cái tên tình địch kia đi!"

"Sao?"

Hàn Đông nhịn không được phun ra.

"Em sợ lại nhiều thêm mấy người a!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận