Phong Mang

Lúc Lý Thượng ghé bệnh viện thăm Hàn Đông, hắn đang phát rầu chuyện phí chữa bệnh.

“MD! Bệnh viện này thật quá đáng! Ở một ngày mà muốn moi của tôi tới một vạn rưỡi! Giờ không có tiền, toàn là Diệp Thành Lâm bỏ ra giúp tôi. Nhưng anh ấy nửa tháng nữa là lấy vợ, cũng đang cần tiền, tôi ngại mượn. Đang nghĩ muốn mượn mấy người bạn gái, không ngờ mấy cổ tắt điện thoại! Ai, cậu nói xem, tại sao tôi không thể tìm được một người yêu mình chân thành chứ?”

“Anh không biết thiệt hả?” Lý Thượng ha hả cười.

Hàn Đông ôm đầu đâu khổ.

Lý Thượng hỏi: “Ba mẹ anh đâu? Bọn họ không biết anh nằm viện hả? Anh có thể gọi cho họ mượn được mà.”

“Cũng không phải quá thân thiết, tôi không mở miệng nổi?”

Lý Thượng ngạc nhiên, “Không thân?”

Hàn Đông thở dài, “Chuyện này để tôi kể cậu nghe, trước đây tôi chưa nói cho ai biết đâu, chỉ có cậu là tôi xem như anh em ruột mới kể cho cậu.” Kỳ thật Hàn Đông không biết đã nói cho bao nhiêu người rồi, hận không thể mỗi lần nói chuyện phiếm với người ta cũng lôi hết gia cảnh gốc gác ra nói.

“Lúc tôi sinh ra, bàn tay có sáu ngón, nói như mọi người, con cái sáu ngón tay khắc ba mẹ, ba mẹ liền đem tôi cho bác trai làm con nuôi. Sau nhà bác trai cũng có thêm đứa con, lại nghe nói thôn bên cạnh có nhà có ba đứa con gái, muốn có con trai chăm sóc trước lúc lâm chung, nên lại đem tôi cho họ như con nuôi, cũng chính là gia đình hiện tại của tôi.”


Lý Thượng không tin nổi, “Thiệt hay giả?”

Hàn Đông đưa tay trái ra, “Không tin cậu xem, chỗ này là vết sẹo sau khi tiểu phẫu.”

Lý Thượng lại hỏi: “Rồi sao nữa? Ba mẹ ruột của anh đâu?”

“Chết rồi.” Hàn Đông hời hợt.

“Chết rồi?”

Hàn Đông mặt lập tức âm u, “Muốn ném tôi là xong hả? Đi theo khắc chết mấy người!”

Lý Thượng, “…”

Hàn Đông trở lại chuyện chính, “Đúng rồi, chuyện của cậu bên kia thì sao?”

“Sẽ nhanh ký hợp đồng.” Lý Thượng nói.


“Tuyệt! Anh em, nếu sau này cậu phất lên, nhớ tiện thể…” Hàn Đông lại bày ra ánh mắt muốn vơ vét tài sản.

“Anh không nói tôi cũng sẽ nói, chờ tôi ký hợp đồng rồi nhận tiền, lúc đó đưa cho anh ba vạn, một vạn rưỡi đưa Diệp Thành Lâm, còn một vạn rưỡi anh tự giữ mà xài.”

Hàn Đông một bộ mừng rỡ, “Đúng là bạn tốt!”

Ba ngày sau, Diệp Thành Lâm đuổi tới bệnh viện, thấy Hàn Đông chân què đang dọn đồ đạc, vội vàng lao tới hỏi: “Sau cậu lại xuất viện? Thiếu tiền thì cứ nói, anh cho cậu mượn trước!”

Hàn Đông đen mặt nhìn Diệp Thành Lâm, biểu tình có thể xin kỷ lục Guiness hạng mục đau-khổ.

“Em không còn mặt mũi gì ở đây nữa!”

Diệp Thành Lâm sốt ruột, “Lại chuyện gì nữa?”

“Đêm qua em đi tìm ân công nói lời cảm tạ, anh biết sao không? Vị ân công kia chính là thanh niên tốt bị em hại chín năm trước! Trong khi giãy chết, nó thật sự qua lại với đàn ông!! Điểm chết người là, bạn trai nó cũng là người tốt, vì vụ này của em mà mất đầu ngón chân!!! Em còn muốn lấy công chuộc tội, kết quả là tội càng thêm tội!!!!”

“Sau đó thì sao? Người ta không liều chết với cậu hả?”

“Sao không?! Nếu không phải em tung đòn sát thủ chống cự thì đã sớm bị nghiền thành bã!”

Diệp Thành Lâm á khẩu, “Cậu đúng là tạo cái nghiệt gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận