Phong Mang

Tiệc bộ phim điện ảnh thứ hai của Hàn Đông 《 bảy ngày 》 cũng sát thanh rồi.

(sát thanh: hoàn thành khâu chỉnh sửa cuối cùng, hoàn thành công việc)

Không giống với tiệc hơ khô thẻ tre lúc trước, lần này Hàn Đông không hề bị chế giễu hay làm khó. Từng nhân viên đều chúc hắn một chén rượu, tỏ ra kính trọng đối với nỗ lực của hắn trong thời gian dài này.

Hàn Đông say đến tối tăm mặt mũi.

Về đến nhà vừa đặt đầu đã ngủ say, ngủ một giấc liền đến ba ngày.

Sau khi tỉnh lại không biết vì chưa hết buồn ngủ hay là sao, Hàn Đông cả người buồn bực không vui.

Ngay cả chuyện đó hàng ngày ham thích cũng không đề nổi hứng thú.

Vương Trung Đỉnh mấy lần ám chỉ cùng với khiêu khích, đổi lấy đều là một câu bất đắc dĩ "Mấy ngày nay em bị táo bón."

"Táo bón em có thể uống nước a!" Vương Trung Đỉnh sốt ruột.

Hàn Đông vừa nghe cái chữ "Nước" này, lại như tai vạ đến nơi chạy trốn tứ phía. Vô luận Vương Trung Đỉnh khuyên như thế nào, hắn thủy chung tin chắc mình vừa uống nước liền sẽ tắt thở.

Rơi vào đường cùng, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể từ bỏ vận động X, dùng phương thức sờ và cọ để tiêu hỏa.

Nhưng mà, áp dụng loại phương thức này tốn sức, chưa được vài cái đã đầm đìa mồ hôi. Vương Trung Đỉnh lại chịu không nổi mùi hôi, muốn bật điều hòa, lại bị Hàn Đông mãnh liệt phản đối.

"Không được! em sợ gió!" Nói xong lại quấn chặt cả người, lùi về ổ chăn tiếp tục "Tạo mồ hôi".

Chỉ sợ nước sợ gió vẫn là nhẹ, Hàn Đông thường một giây trước còn bưng bát cơm cười ha ha, một giây sau đã ngồi phịch ở trên giường lệ rơi đầy mặt, miệng nhắc đi nhắc lại "Ta còn chưa sống đủ"...

Thấy hắn nhập diễn sâu như thế, Vương Trung Đỉnh không chịu nổi bắt đầu lo lắng vai diễn tiếp theo.

Nếu nhớ không lầm, nhân vật sau hình như là tiện nam.

Không biết đến tột cùng đê tiện đến mức nào.

Vương Trung Đỉnh cảm giác mình có cần phải tìm hiểu trước một chút về trạng thái tinh thần Hàn Đông hai tháng sau.

Vì thế y tìm kịch bản đến thật sự nghiên cứu.

Kết quả, phát hiện nam nhân này không chỉ có hết ăn lại nằm, còn đòi tiền nữ nhân, hơn nữa tình cảm không chung thủy, thường xuyên dây dưa không dứt giữa hai nữ nhân. Thậm chí để theo đuổi kích thích, cầm tiền nạo thai của bạn gái đi tìm tình một đêm...

Vương Trung Đỉnh nhịn không được rùng mình.

Quay đầu lại nhìn Hàn Đông, đột nhiên cảm thấy giờ này khắc này hắn tựa như một đại bảo bối di chân trân quý.

Vì thế Vương Trung Đỉnh đưa ra một quyết định vĩ đại: nhảy qua bước thứ ba, tiến thẳng tới bước thứ tư —— 《 trộm ảnh 2》.Tin tức vừa ra, cả công ty đều sôi trào.

Phải biết rằng năm trước 《 trộm ảnh 》 tạo nên bao nhiêu lợi tức! Kia là gần mười mấy lần lợi nhuận, cùng với hình thức marketing độc đáo, đã trở thành thần thoại không thể chế phục.

Hơn nữa, bộ phim này đã tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hàng phim kịnh dị trong nước, thậm chí cả điện ảnh nội địa.

Đến nay ở các diễn đàn điện ảnh cùng với các danh sách tìm kiếm hot, 《 trộm ảnh 》 vẫn đang duy trì nhân khí cao không giảm.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là Vương Trung Đỉnh cũng muốn xem.

Một năm này, chưa có một bộ phim nào khiến cho y cao hứng. Tựa như ở trên giường tìm không thấy người thứ hai có thể cho y High như vậy, độc tính Hàn Đông đã khuếch tán đến tinh thần, sự nghiệp, thậm chí mọi mặt cuộc sống của y.

Hàn Đông nghe nói hủy bỏ vai diễn "Tiện nam", di chứng bệnh chó dại nháy mắt đỡ hơn phân nửa.

"Em đây có phải là có thể hảo hảo thư giãn một chút rồi không?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Chỉ cần hoàn thành kịch bản, em muốn chơi thế nào thì chơi."

Hàn Đông kinh ngạc, "Vì cái gì còn muốn em viết kịch bản?"

"Chẳng lẽ không phải em viết sao?" Vương Trung Đỉnh chưa bao giờ nghĩ tới chọn người khác.

"Nhưng khi chúng ta thương lượng, anh nói nếu em có thể bảo chứng người khác viết kịch bản có thể giúp em thoát khỏi hình tượng tiện nam, em có thể không viết. Hiện tại nhân vật tiện nam cũng không có, em còn có cần phải tự mình viết sao?"

Vương Trung Đỉnh không trả lời thẳng, chỉ nói: "Lần này của thù lao của em lấy phương thức nhập cổ mà trả."

Cái gọi là nhập cổ chính là Hàn Đông cũng trở thành một trong những người đầu tư của phim nhựa, thù lao tùy doanh thu bán vé mà định ra. Phòng vé đại bán hắn sẽ có lời, phòng vé ăn hành hắn cũng đi theo uống gió Tây Bắc.

Bởi vậy, Hàn Đông phải hảo hảo tính một chút.

Đến tột cùng là tự mình viết kiếm ăn, hay là nhờ người viết kiếm hơn đây?

Chỉ thấy Hàn Đại Tiên Nhi đôi mắt khẽ khép lại, kháp ngón tay tính toán, lúc này bả vai sập xuống.

"Bỏ đi, vẫn là em tự viết đi."

...

Nhưng là việc này nói thì dễ dàng, bắt đầu làm lại khó khăn.

Hơn nữa bây giờ đang là kì nghỉ hè, học sinh đều được giải phóng, phố lớn ngõ nhỏ dị thường náo nhiệt. Hàn Đông người ngồi ở cạnh bàn viết kịch bản, tâm đã sớm theo Tây Tây bay đến DisneyLand Hồng Kông rồi.

"Em không có tuổi thơ." Hàn Đông cố ý dùgn giọng điệu yếu ớt ám chỉ Vương Trung Đỉnh.

Không ngờ chỉ đổi lấy một câu: "May mắn em không có, bằng không như thế nào người nhà em cũng cả đời ác mộng."

Hàn Đông đem đầu rụt trở về, "... Được rồi." Ta vẫn là thành thành thật thật viết kịch bản đi.

Kết quả gõ không đến một hàng chữ, thiếu cảm hứng, hắn lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Vương Trung Đỉnh."Anh còn nói sẽ dẫn em đến tiểu đảo thư giãn một chút đó."

Vương Trung Đỉnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lừa gạt nói: "Hiện tại đi cũng không phải thời điểm tốt, chờ em viết xong kịch bản, phim điện ảnh quay xong, giữa lúc phản ứng sôi trào chưa từng có, lại ngồi máy bay đến đảo tư nhân. Khiến cho đám phóng viên truy đuổi không ra hơi, kia mới gọi là phong cảnh!"

Hàn Đông ngẫm lại, lấy độ nổi tiếng hiện tại của hắn, thế nào cần phải đến đảo tư nhân nghỉ ngơi a? Trực tiếp tìm địa điểm du lịch nào đó là xong.

Vì thế lại bắt đầu vắt hết óc soạn.

Vương Trung Đỉnh sợ quấy rầy hắn, cố ý đi ra ngoài làm việc. Kết quả một giờ sau lại tiến vào, màn hình máy tính đã đen rồi, Hàn Đông còn đang ngồi đằng kia thất thần.

"Lại suy nghĩ lung tung cái gì đây?" Vương Trung Đỉnh lớn tiếng mắng.

Hàn Đông mạnh giật mình một cái, vội giải thích nói: "Không nghĩ lung tung gì, đang nghĩ phim điện ảnh... nghĩ đến phim..."

Vương Trung Đỉnh vì muốn một bộ phim điện ảnh hay, ngay cả bộ mặt thật của tư bản cũng bộc lộ ra rồi.

"Vậy thành thành thật thật làm việc cho tôi!"

Hàn tiểu công nhân rụt rè chìa một ngón tay, "Em còn có một quấy nhiễu cuối cùng."

"Nói!"

"Lần này có thể cho em làm diễn viên chính chứ?"

Vương Trung Đỉnh không nghĩ ngợi gì trả lời: "Nam thứ."

"Vì cái gì lại là nam thứ?" Hàn Đông bất bình.

Vương Trung Đỉnh nói: "Sau 《 Phong Mang 》, tôi tuyệt sẽ không tiếp tục cho em làm phối hợp diễn."

"Anh tại sao lại đem tất cả bảo đặt cược ở trên đó? Vạn nhất lỗ thì sao?"

(bảo: ở đây là một loại đồ để đánh bạc thời xưa)

Vương Trung Đỉnh đầy kiên nghị nói: "Tôi không phải đem bảo đặt cược trên bộ phim, mà là đặt ở trên người em. Trong mắt của tôi, em diễn cái gì cũng có thể hỏa, mấu chốt là khi nào thì hỏa."

Hàn Đông e thẹn cười, "Sao lại nói trắng ra như vậy? Khoe khoang ánh mắt anh tốt a?"

Sắc mặt Vương tư bản thoáng trầm xuống, "... Mau viết! Tiếp tục chậm chạp tôi khấu trừ pháo!"

(pháo hình như là một lần "bắn" -__-)

"Cái gì gọi là khấu trừ pháo?"

"Chậm trễ một giờ khấu trừ của em một pháo!"

"Không nói sớm!"

Hàn Đông nháy mắt giống như ma nhập, ánh mắt lóe lên lục quang, đầu ngón tay gõ ra tầng tầng hàn khí. Những ký tự kinh dị đã cực kỳ nhanh chóng hiện lên trên màn ảnh, một hàng, một đoạn, một chương, viết được như si như say, khó có thể kiềm chế.

Rốt cục, sau vô số tiếng linh vang, Hàn Đông một pháo cũng không thiếu hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay.

Lúc tắm rửa, Vương Trung Đỉnh biết rõ còn cố hỏi: "Ngày hôm nay đã viết được gì chưa?"

Hàn Đông nói: "Khung sườn cơ bản, ý tưởng bao quát, các nhân vật đều đã ra rồi."

Vương Trung Đỉnh một biểu tình nghi ngờ, "Nhanh như vậy? Chất lượng có đảm bảo không?"

"Tự anh đi xem a!" Hàn Đông tự tin.

Vương Trung Đỉnh rõ ràng tâm ngứa rồi, lại ra vẻ một biểu tình bất vi sở động, "Bỏ đi, chờ em viết xong rồi nói sau."

Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, bên trong có một nhân vật tiểu hài tử, ta có thể cho Tây Tây vào đùa một chút không?"

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Chỉ cần em không sợ nó đoạt nổi bật của em là được."

Phải rồi... Hàn Đông bắt đầu sợ.

Mỗi lần cùng nhau tắm, phía dưới Vương Trung Đỉnh đều cũng giơ lên, nhưng ngày hôm nay thái độ tựa hồ hơi khác thường.

Hàn Đông mới vừa thoa sữa tắm, Vương Trung Đỉnh đã túm lại nâng lên bồn rửa tay, mở ra một chân khoát lên trên.

"Anh làm gì gấp gáp như vậy?" Hàn Đông kinh ngạc.

Vương Trung Đỉnh không trả lời, chỉ nói: "Nhấc cái chân kia cao chút."

"Hết cỡ." Hàn Đông cố hết sức.

Vương Trung Đỉnh vẫn chưa thỏa mãn, "Tôi còn muốn nhìn rõ một chút."

"..."

Mãnh liệt ở phòng tắm qua đi, lửa nóng trong phòng tiếp tục.

Vương Trung Đỉnh quá mức phấn khích, không hề cho Hàn Đông thời gian nghỉ ngơi, liền mấy lần liên tiếp đem hắn chơi đến nhắm mắt rồi.

Sau đó, Vương Trung Đỉnh lặng lẽ xuống giường, đến trước máy vi tính từng câu từng chữ thưởng thức đại tác phẩm của vợ.

Cả quá trình, Vương Trung Đỉnh luôn luôn cau chặt mày, nhìn không ra là vừa lòng hay không vừa lòng.

Cuối cùng khép lại máy tính lại thì trên mặt cũng không có diễn cảm gì đặc biệt.

Chỉ khi nằm lại trên giường, đối diện với khuôn mặt đang ngủ say kia, lại là nhịn không được hôn một cái lên môi của hắn.

Vợ a, kỳ thật vi phu cũng là fan của ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui