Phong Mang

Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ

* * *

Hàn Đông vừa quay đầu lại, lập tức đối diện với khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của Phùng Tuấn.

Lái xe nôn nóng lại bấm còi inh ỏi.

Hàn Đông vốn đang khó chịu, lại còn nhìn thấy một tên mặt người dạ thú tự cho là cao cao tại thượng trắng trợn kỳ thị loại tiểu dân chúng như hắn, ngọn lửa trong lòng càng cháy ngùn ngụt.

“Bấm cái gì mà bấm! Ông không có điếc!”

Vương Trung Đỉnh ngồi phía sau đột nhiên bấm mở cửa sổ, “Chuyện gì vậy?”

Hàn Đông vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh, khí thế còn đang hừng hực lập tức xì hơi bay vào không khí.


“Một thằng ăn xin chặn trên đường.” Tài xế mặt không chút thay đổi trần thuật lại.

Hàn Đông vốn đã chuẩn bị tốt chiến dịch rút lui, kết quả nghe như thế lại vọt tới trước cửa xe khiêu khich, “Ông kêu ai là ăn xin hả? Có giỏi thì lăn ra đây!”

Vương Trung Đỉnh còn chưa lên tiếng, tài xế không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn Đông vốn định tới tiếp hai bước, kết quả phát hiện Vương Trung Đỉnh đang theo dõi hắn, tâm lập tức íu đúi.

Loại chột dạ này không phải vì hắn đang xấu xí, mà bởi vì hắn sợ mình không đủ xấu xí. Vì để chắc ăn, hắn trực tiếp hướng mũi dùi về phía phu quân tương lai, “Có gì hay mà nhìn? Muốn đánh nhau hả?”

Câu này vừa phun ra, vệ sĩ phía sau lập tức đứng lên, nhưng lại bị Vương Trung Đỉnh bắt ngồi trở lại.

“Chúng ta đi, cẩn thận một chút, đừng đụng trúng cậu ta.”

Vương Trung Đỉnh lạnh nhạt nhưng săn sóc dặn dò khiến mấy sợi lông dính trên nốt ruồi của Hàn Đông lập tức dựng đứng, trong lòng càng nghĩ càng sợ: Má nó, đừng nói loại đức hạnh này cũng khiến tên đó động tâm nha!

Mà ngồi trong chiếc xe đang dừng cách đó không xa, thanh âm còn bình thản vừa rồi đột nhiên lạnh tới cực điểm.

“Về sau loại người không giống người thế này đừng để tôi nhìn thấy nữa.”

Phùng Tuấn gật đầu: “Được, Vương tổng, tôi sẽ dặn bộ phận hành chính – hậu cần quản lý chặt chẽ cửa trước.”



Hàn Đông vừa trở lại chỗ ở đã nhận được một tin nhắn báo rằng có người đã chuyển vào thẻ của hắn ba vạn đồng, còn kèm theo tin nhắn, Đã từng hứa với cậu, không cần trả đâu.


Phắc, tôi không quan tâm!

Vì thế, tài khoản của Hàn Đông trở về nguyên thủy.

Diệp Thành Lâm đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Hàn Đông trợn mắt giật mình ngồi dưới đất, quần áo cũng chưa thay, “trang điểm” chưa tẩy, hoàn toàn hòa làm một với đống rác xung quanh.

“Chết tiệt, cậu làm anh sợ muốn chết!”

Hàn Đông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Tới, ngồi đây nè.”

“Thôi anh cứ đứng đi.” Diệp Thành Lâm ghét bỏ, “Sao lại dơ thế này

Hàn Đông chậm chạp nói: “Lý Thượng đi rồi, không ai dọn cho em nữa.”

“Đúng rồi, không phải hôm nay cậu đi tìm nó sao?”

“Tìm, nó không để ý tới em.”


Diệp Thành Lâm không thể không nói một câu thật lòng, “Hai đứa mới biết nhau có mấy ngày, người ta dựa vào cái gì mà thật lòng đưa tim gan phèo phổi cho cậu? Hơn nữa không phải cậu đã thấy nó vốn là Bạch Nhãn Lang rồi mà?”

“Không nói tới nó nữa.” Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Diệp Thành Lâm, “Anh phải về quê kết hôn hả?”

“Hỏi nhảm, ở đây phòng còn không có, làm sao mà kết?”

Hàn Đông nghĩ tới Diệp Thành Lâm quê ở Quý Châu, cảm thấy rất không thoải mái, “Vậy mai mốt anh còn lên Bắc Kinh nữa không?”

“Có chứ! Dù chỉ tới dòm cậu cũng phải lên!” Diệp Thành Lâm cười cười.

Hàn Đông trong lòng lại thoải mái hơn một chút, “Vậy anh sao còn chưa dọn nhà? Còn vài ngày nữa là phải đi rồi, tới lúc đó kịp không?”

“Một đống rách nát mang cũng mang không nổi, dọn đại một chút là được rồi. Trước khi đi anh còn phải tổ chức một buổi tiệc rượu, mời anh em bạn hữu Bắc Kinh nữa. Tới lúc đó dọn cũng chưa muộn.”

“Đi, tới lúc đó em phụ anh dọn đồ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận