Phong Mang

"Mở chân ra tôi sờ chút..." Vương Trung Đỉnh thì thầm yêu cầu bên tai Hàn Đông.

Hàn Đông đem một chân tách ra đặc biệt lớn, một chân trực tiếp đưa đến trước mặt Vương Trung Đỉnh trêu đùa.

Đổi lại bình thường, cái chân thối kia của Hàn Đông nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày hôm nay lại được Vương Trung Đỉnh nắm chặt, ngậm vào trong miệng ôn nhu chiều chuộng.

Huyết áp Hàn Đông bão vọt lên một đường, lập tức ôm Vương Trung Đỉnh làm tới.

Trận triền miên này không biết kéo dài bao lâu, đến cuối cùng tiến vào cảnh giới cực đoan quên mình, Vương Trung Đỉnh nói rất nhiều lời hạ lưu khó có thể lọt tai, đem mấy ngày áp lực, thống khổ, đau lòng này đổi lấy một trận phát tiết đáng nhớ cùng Hàn Đông thân ái.

Hàn Đông sau khi sướng xong liền nặng nề ngủ.

Nửa đêm, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là hai ánh mắt thương tiếc.

Hàn Đông đưa tay xoa lên mặt Vương Trung Đỉnh, miễn cưỡng hỏi: "Làm sao anh còn chưa ngủ?"

Vương Trung Đỉnh nắm tay hắn lại, thản nhiên trả lời: "Nhìn em."

Hàn Đông nhếch môi một cái, vừa định tiếp tục ngủ, lại cảm giác có một vật nặng ép lên.

"Em nói anh nhìn thì nhìn đi, làm gì còn dùng tay a..." Hàn Đông cười híp mắt.

Vương Trung Đỉnh không giải thích, lại một lần nữa hôn lên.

Sáng hôm sau Hàn Đông tỉnh lại, vừa soi gương lập tức trợn tròn mắt.

Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào, không có một bộ phận nào không có dấu hôn.

"Ta phi... Cái này làm sao che a..."

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh ở bên cạnh nói, "Che làm gì?"

"Anh không sợ người ta nói xấu?"

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Muốn nói mặc cho bọn họ nói đi."

Nhìn thấy bộ dáng không chút để ý của Vương Trung Đỉnh, trong lòng Hàn Đông khó hiểu, sao đột nhiên biến thành cuồng như vậy đây?

...

Bởi vì Hàn Đông không chụp ảnh đúng hạn, hãng quảng cáo bên kia phi thường khó chịu, Thẩm Sơ Hoa chạy vạy rất nhiều lần, thái độ của bọn họ vẫn là cứng rắn.

"Chúng tôi đem lựa chọn này dành cho nghệ sĩ có thành ý hợp tác hơn, phiền cô trở về đi."

Thẩm Sơ Hoa chưa từ bỏ ý định, "Ngài không thể chỉ cần thành ý, cũng phải suy xét đến hiệu quả a, dù sao sản phẩm này về sau mở rộng."

Nhà quảng cáo giễu cợt một tiếng, "Hiệu quả? Hiệu quả của các người ở chỗ nào? Tôi đến hiện tại ngay cả một ảnh chụp đen trắng cũng không thấy."

"Cho chúng tôi chút thời gian, nhất định sẽ dâng lên thành phẩm hoàn mỹ nhất."

"Ha ha... Chờ các chụp xong rồi nói lời này đi."

Thẩm Sơ Hoa tiếp tục liên hệ với đoàn thể chụp ảnh bên kia lại là một thái độ quyết đoán hơn.

"Tôi đã nói với cô, chưa bao giờ có một tai to mặt lớn nào dám thả bồ câu nhóm chúng tôi, ảnh đế nhà các người là vị đầu tiên. Trở về đi, chúng tôi hầu hạ không nổi hắn."Thẩm Sơ Hoa vội giải thích, "Ngày hôm đó thật sự là có việc gấp."

"Có việc gấp không thể thông báo trước sao? Biết chúng tôi những người này, những máy móc đó một phút đồng hồ phí tổn bao nhiêu không? Hơn vạn đó!"

"Chúng tôi có thể bồi thường tổn thất."

"Tổn thất tiền bạc của tôi các người bồi được, tổn thất mặt mũi các người bù được sao?"

"Chúng tôi chịu nhận lỗi với ngài được không?"

"Đừng, chúng tôi nhận không nổi. Ảnh đế nhà các người không phải hậu trường rất vững sao? Trực tiếp bảo người kia đưa ra một cái đồng hồ vàng, cái đoàn thể nào mà mở không đến a?"

Thẩm Sơ Hoa nóng nảy, "Nhưng hãng quảng cáo chỉ đích danh công ty của các người đến chụp."

"Ôi, vậy cũng thật vinh hạnh, nhưng chúng tôi không có thời gian."

Thẩm Sơ Hoa vừa muốn nói, cửa studio liền truyền đến một thanh âm quen thuộc.

"Trương lão sư, bận sao?"

Thẩm Sơ Hoa nghiêng đầu sang, chứng kiến Phùng Mục Chi vẻ mặt tươi cười đi đến, theo sát phía sau là Lý Thượng.

Vị họ Trương kia lập tức thay đổi một thái độ khác, khách khí hỏi: "Phùng tỷ, làm sao lại rảnh đến đây?"

"Tôi có một nghệ sĩ cần chụp ảnh quảng cáo, muốn hỏi một chút các người gần đây có thời gian không."

Trương người phụ trách nhíu mày suy tư một trận, "Tôi co dãn một chút đi."

Thẩm Sơ Hoa vừa nghe lời này liền nổ, "Ngài vì cái gì không thể co dãn cho chúng tôi đây?"

"Các người cũng muốn chụp? Chụp cái gì?" Phùng Mục Chi hỏi.

Thẩm Sơ Hoa nói xong, Phùng Mục Chi nháy mắt lộ ra một biểu tình khó có thể lý giải.

"Lầm chứ? Bộ quảng cáo đó không phải giao do Lý Thiên Bang đón rồi sao? Hãng quảng cáo chẳng lẽ không nói cho các người biết sao?"

Thẩm Sơ Hoa vừa muốn nói, Trương phụ trách liền nổi bão.

"Thay người còn theo tôi lãng phí thời gian gì nữa? Đùa giỡn người ta chơi có phải không?"

"Không phải, tôi..."

"Phiền cô đi ra ngoài."

...

Thẩm Sơ Hoa cuối cùng phải bất đắc dĩ xoay người.

Trương người phụ trách ở phía sau lải nhải, "Phái một tiểu trợ lý tới quấy rối còn chưa tính, còn phái người khó coi như vậy, quá coi thường chúng tôi. Đừng nói tư chất tốt như Lý Thiên Bang, dù là so với hắn kém mấy cấp bậc, chúng tôi cũng có thể chụp thành tiêu chuẩn như vậy."

"Được rồi được rồi, đừng nóng giận nữa." Phùng Mục Chi khuyên.

Trương phụ trách lúc này mới câm miệng.

Tiểu Lương thấy Thẩm Sơ Hoa lắc lắc mặt đi ra, liền biết việc này bị hẫng rồi.

"Nếu không... Nói với Vương tổng chút?"Thẩm Sơ Hoa chần chờ, "Việc này vốn là Hàn Đông có lỗi trước, Lý Thượng thay hắn đã là hợp tình lý, Vương tổng công chính nghiêm minh như vậy, chắc chắn sẽ không hỗ trợ. Ngài ấy nếu thật làm như vậy, những người khác trong công ty sẽ thấy thế nào? Chỉ riêng nước miếng của Phùng Mục Chi cũng đủ đè chết ngài ấy rồi, anh phải biết rằng, Vương tổng coi trọng nhất danh tiếng."

Tiểu Lương ngẫm lại cũng có đạo lý, "Nói không chừng cuối cùng Hàn Đông còn bị mắng."

Mới vừa nói xong, điện thoại Vương Trung Đỉnh liền đánh tới rồi.

Bàn tay Thẩm Sơ Hoa run rẩy một trận.

"Xong rồi, Vương tổng nhất định biết việc này rồi, ngài ấy trước khi đi còn dặn đi dặn lại bắt tôi trông coi Hàn Đông..."

Tiểu Lương thúc giục, "Cô mau nhận đi, chậm thêm một giây đồng hồ Vương tổng càng thêm đòi mạng cô."

Thẩm Sơ Hoa vội vàng nhận điện thoại.

"Uy... Vương tổng."

Vương Trung Đỉnh ngắn gọn xúc tích một câu, "Tới phòng làm việc của tôi một chuyến." Nói xong cũng ngắt điện thoại.

Thẩm Sơ Hoa biểu cảm bi thống quẳng di động xuống.

Tiểu Lương vỗ vỗ nàng, "Chúc cô bình an."

Thẩm Sơ Hoa trước tiên gọi cho Hàn Đông một cú điện thoại, nói chuyện này cho hắn, cũng cầu xin nói: "Lão Đại, anh phải đến đây cứu cứu em a."

Hàn Đông khí định thần nhàn nói: "Yên tâm, tôi sẽ thu phục."

Quẳng điện thoại xuống mặt liền tím, làm sao đây? Đến lúc đó giải thích thế nào? Dẫn nhi tử của chúng ta tham gia đại hội thể dục thể thao đi? Nhưng lại chạy về gần chót? Vương Trung Đỉnh không tức chết mới là lạ.

Nhưng mà lời mạnh miệng đều đã thả ra rồi, lúc này lại đổi ý chẳng phải quá túng sao?

Cuối cùng Hàn Đông vẫn là kiên trì đi qua.

Chẳng qua tới cửa phòng làm việc Vương Trung Đỉnh, phát hiện Phùng Mục Chi vừa hay cũng ở đây, vì thế lại chần chờ chốc lát, tính toán xem trước tình thế rồi nói sau.

Thẩm Sơ Hoa lúc này đang tìm mọi cách giải thích cùng Vương Trung Đỉnh.

"Vương tổng, tôi lúc đó thật sự khuyên anh ấy rồi, nhưng là anh ấy khăng khăng phải đi, tôi ngăn cản cũng ngăn cản không..."

"Ngừng lại." Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi, "Bên công ty chụp ảnh kia nói như thế nào?"

"Nói gì bọn họ cũng không chịu chụp nữa." Thẩm Sơ Hoa nhìn cũng không dám nhìn Vương Trung Đỉnh một cái.

Lúc này Phùng Mục Chi lại đẩy cửa vào.

Tâm Thẩm Sơ Hoa lặng lẽ hô một tiếng xong rồi.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi cho người phụ trách căn cứ studio Trung Đỉnh.

"Lý chủ nhiệm sao? Studio 8 tiến hành đến đâu rồi?"

Nghe được studio 8, Phùng Mục Chi nháy mắt biến sắc, nàng sớm đã nghe, Studio 8 sẽ được xây dựng thành trường quay xa hoa nhất trên toàn Á Châu, một cái nhà kho đã cao mấy tầng lầu! Chỉ là các loại đèn cũng mấy ngàn vạn, một chuôi đèn bình thường phải bốn năm vạn, không có kỹ thuật cao nhất căn bản không thể điều khiển.

Chẳng lẽ y muốn ưu tiên cho Hàn Đông đến chỗ đó chụp? Hẳn là sẽ không làm như vậy đi? Phùng Mục Chi nghĩ.

"Trang bị bên trong cơ bản đã hoàn công, thiết bị chụp ảnh cũng đã đến toàn bộ, qua một thời gian ngắn nữa là có thể mở cửa làm ăn." Người phụ trách bên kia nói.

Vương Trung Đỉnh trả lời: "Không cần."

"A?"

"Không cần làm ăn, trực tiếp xây thành studio chụp ảnh riêng của Hàn Đông."

Mặt Phùng Mục Chi nháy mắt trắng bệch.

Vương Trung Đỉnh tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói: "Mặt khác lúc chụp, cần đèn cỡ lớn liên tục chiếu sáng, dùng loại máy quay phim điện ảnh chân chính. Đạo diễn, phó đạo diễn, tràng vụ, nhân viên chỉnh đèn, ghi âm, nhiếp ảnh gia một người cũng không thể thiếu. Toàn bộ cần tiêu chuẩn hàng đầu quốc tế, chuyên cơ đưa đón."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Tới khi Vương Trung Đỉnh quẳng di động xuống, Thẩm Sơ Hoa đã nghe đến choáng váng.

Biểu tình của Phùng Mục Chi lại càng kinh ngạc.

"Vương tổng..."

Vương Trung Đỉnh quét mắt qua nàng một cái, "Có việc gì?"

Phùng Mục Chi miễn cưỡng ổn định cảm xúc, đem sơ đồ phác thảo kế hoạch chụp ảnh của Lý Thượng đưa cho Vương Trung Đỉnh.

"Tôi cảm thấy ngài hẳn nên có trách nhiệm đối với thành quả lao động của tôi và Lý Thượng."

Vương Trung Đỉnh mở rộng hai tay, "Không thành vấn đề, chúng ta để hãng quảng cáo tự đưa ra lựa chọn."

Phùng Mục Chi hoàn toàn nói không ra lời.

Thẩm Sơ Hoa so với Phùng Mục Chi còn bị kích thích lớn hơn, lúc ra cửa bước chân đi đường đều lơ mơ rồi.

Hàn Đông ở bên ngoài nghe không rõ, thấy Thẩm Sơ Hoa đi ra, vội hỏi: "Anh ta nói như thế nào?"

Thẩm Sơ Hoa dắt lấy tay Hàn Đông lệ nóng doanh tròng.

"Anh có lẽ thật sự sắp thành thần rồi."

Hàn Đông, "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui