Phong Mang

Bởi vì đậu đỏ là thực vật quý hiểm nhất nước ta, chính phủ lệnh cấm nhổ hoặc là đốn củi, cho nên chuyện tình đánh mất cây đậu đỏ không có cách nào khai báo, chỉ có thể điều tra dựa vào nhân lực trong công ty.

"3 giờ đêm hôm đó, hệ thống theo dõi hoàn toàn mất tín hiệu, thẳng đến sáng ngày thứ hai mới khôi phục bình thường, chúng tôi đoán tên trộm gây án trong khoảng thời gian này." Nhị Lôi nói.

Vương Trung Đỉnh hỏi: "Các cậu thu thập vân tay chưa?"

"Thử qua máy phân tích, trên cửa sắt chưa phát hiện vân tay, không chỉ không có vân tay, ngay cả dấu chân khả nghi đều không có. Tôi cảm thấy kẻ gây án hẳn là ngấp nghé đã lâu, hơn nữa có kế hoạch chặt chẽ."

Phùng Tuấn nhịn không được chen lời: "Nếu hắn trộm thân cây đi, nhất định là cần vận chuyển ra ngoài. Cổng kia đâu? Tình huống này cậu đã điều tra chưa?"

"Đoạn theo dõi ở cổng, lúc ấy đang đêm khuya, rất ít xe ra vào. Chúng tôi điều tra qua mấy chiếc xe, không hề phát hiện dấu vết vận chuyển thân cây."

Phùng Tuấn nghi hoặc, "Chẳng lẽ ngoài cổng chính còn có mật đạo? Công ty chúng ta mỗi đoạn tường đều lắp còi báo động, đừng nói khiêng một cây thân cây, dù là tay không cũng rất khó khăn."

"Tôi hoài nghi, thân cây đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài." Nhị Lôi một câu trúng trọng tâm.

Đáng tiếc nháy mắt đã bị Phùng Tuấn phủ định, "Nếu trù hoạch được chu đáo chặt chẽ như thế, nhất định sẽ tính đến vấn đề vận chuyển. Cá nhân tôi không nghi ngờ thân cây còn ở lại công ty, tôi hoài nghi bên trong có người tiếp ứng."

Vừa nghe nói có "Nội tặc", trong đầu ba người không hẹn mà cùng hiện lên một người, không có cách khác, ai bảo người nào đó thích hành động ban đêm.

Vì thế Nhị Lôi nghiêm túc, "Có khi nào là Hàn Đông không?"

Không ngờ, Phùng Tuấn càng phủ định, "Một kẻ ngay cả đồ ăn vặt cũng muốn đóng gói gửi ra ngoài, trộm được một thân cây trị giá trên trời như vậy, đã sớm ôm tiền chạy, còn có thể thành thật chờ đợi ở đây?"

"Hẳn không phải là hắn..." Vương Trung Đỉnh ở bên cạnh phụ hoạ, "Hắn không có lý do trộm cây, nếu hắn thật là thiếu tiền hoặc là đùa dai, hoàn toàn có thể trộm đồng hồ."

Văn phòng lâm vào một trận yên lặng, không khí có chút áp lực.

Vương Trung Đỉnh mở miệng trước: "Quên đi, các cậu đi làm việc của mình đi, chuyện này bàn sau."

Phùng Tuấn cùng Nhị Lôi vừa ra ngoài, Vương Trung Đỉnh liền bấm gọi Hàn Đông.

"Tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

Mỗi lần đi gặp Vương Trung Đỉnh, trên đường đến Hàn Đông sẽ làm rất nhiều công tác chuẩn bị, tính xem diễn cảm gì có thể chọc y phản cảm, động tác gì khiến y cách ứng, nói gì chọc điên y... Cho nên mỗi lần gặp Vương Trung Đỉnh đều là vẻ bụi đời khôngđứng đắn, không chào hỏi cũng không liếc mắt một cái, vào cửa liền đi thẳng đến sô pha, coi như được ngồi là chuyện đương nhiên.

"Hai ngày nữa có một buổi lễ ký hợp đồng, cậu cũng phải tham gia, tự chuẩn bị y phục phù hợp..."


Vương Trung Đỉnh nói còn chưa nói xong, đã bị Hàn Đông không khoan nhượng ngắt lời.

"Không có!"

"Không có không biết mua sao?"

"Không có tiền!"

"Phí sinh hoạt công ty chia cho cậu đâu?"

Còn mặt mũi nói sinh hoạt phí... Hàn Đông oán thầm: ít tiền này còn chưa đủ cho ta mua đinh! Vốn tưởng rằng tự làm giường gỗ có thể tiết kiệm tiền, kết quả công cụ cùng linh liện đã xài ngoài trăm, sớm biết đã không chặt cây rồi.

Vương Trung Đỉnh biết Hàn Đông không có tiền, cũng không chấp nhặt, nói thẳng: "Trang phục lần này do công ty cung cấp, lần sau tham gia hoạt động phải tự chuẩn bị."

Mí mắt Hàn Đông đảo đảo, lạnh lẽo ừ một tiếng.

"Còn có, về nghệ danh của cậu quyết định dùng tên khai sinh rồi." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông khó có thể nhận tên bình thường như thế, "Vì sao không thể gọi Hàn Thiên Vương?"

"Vang dội không phải là cách hay gây chú ý với công chúng."

"Vậy tại sao không thể gọi Nicolas Như Lai? Văn hóa Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, càng cá tính a!"

"Sao cậu không gọi 'Nicolas đậu má'? Đã có văn hóa Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, lại có thấp hèn cùng tao nhã va chạm, càng cá tính." Vương Trung Đỉnh nói.

(Nicolas '.....' là câu chửi thề)

Điệu cười kỳ quái của Hàn Đông lại bắt đầu quấy phá, ở trên ghế sa lon lăn lộn ngu xuẩn cười, "Nicolas đậu má... Nicolas đậu má... Ha ha ha... Nicolas đậu má... Ha ha ha..."

Vương Trung Đỉnh lúc đầu còn trầm mặt trách mắng vài tiếng, sau lại bị "Con vịt kêu" Hàn Đông hoàn toàn đả bại, giọng điệu cưỡng chế nói: "Được rồi, còn không dứt."

Hàn Đông thật vất vả mới ngừng lại được.

Vương Trung Đỉnh trở về chủ đề chính, "Luôn muốn hỏi cậu, cậu đối với hướng đi của mình có yêu cầu gì? Loại hình phong cách có tư tưởng ra sao?"

"Tôi muốn trở thành phong cách gì là có thể trở thành sao?" Hàn Đông hỏi.


"Không nhất định, chỉ là muốn xem tính toán của cậu."

"Của tôi tuyệt đối không có vấn đề, chỉ xem các người có chịu hay không."

"Trước không cần nói mấy cái này, nói ý tưởng bước đầu của cậu."

Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: "Tôi tự xác định là hình tượng cao lãnh."

"Cao lãnh?"

"Không phải cái kiểu Lý Thượng ra vẻ tự phụ, mà là trong lòng phát ra cao ngạo lạnh lùng. Bình thường kiệm chữ như vàng, nhưng chỉ cần tôi vừa mở miệng, người phía dưới liền té xỉu một loạt." Hàn Đông trâng tráo.

Đối với sự thật quan sát được trong sinh hoạt, hắn căn bản là không thích hợp, hỏi hắn loại vấn đề cao thâm này quả thực chính là tìm tai vạ, Vương Trung Đỉnh tiếp tục đề tài tiếp theo, "Phương diện diễn xuất có sở trường hoặc là cấm kỵ gì không?"

"Không có cấm kỵ, tôi không phải người giả bộ như vậy, diễn hôn không nhận, diễn giường tìm thế thân linh tinh. Thế nào nhiều tật xấu như vậy a? Ngươi là đang làm gì? Diễn viên biết không? Nếu phạm, làm đến, phải có tinh thần hiến thân cho nghệ thuật! Chỉ cần bọn họ không thích quay, đều giao cho tôi! Diễn hôn, diễn giường chiếu chẳng hạn, càng nhiều càng tốt, không có tôi cũng không nói gì."

Vừa lật bài khẳng khái bộc bạch xong, Hàn Đông lại có chút hối hận, ta vừa rồi có phải biểu hiện quá mức lương thiện rồi không? Có phải là nên giả tạo một chút mới có thể chọc tức hắn a?

Vương Trung Đỉnh dùng một ánh mắt lạnh băng đáp lại Hàn Đông: cậu suy nghĩ nhiều.

"Còn nữa không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông cười gượng hai tiếng, "Không có, tạm thời cứ như vậy."

"Để ý đầu tóc một chút." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.

"A?"

"Cậu cắt bím tóc nhỏ đi, đổi thành tóc ngắn."

Cái này khác nào đòi mạng Hàn Đông, lúc này phản bác nói: "Không được, đây là sinh mạng của tôi, tuyệt đối không thể động."

Vương Trung Đỉnh đứng dậy hướng Hàn Đông đi tới, "Tại sao lại không thể động?"

"Tôi trời sinh tóc quăn, để tóc ngắn rất khó coi." Hàn Đông vội vàng lui về phía sau.


Vương Trung Đỉnh như cũ tiến lại gần hắn, "Từ trước đến nay tóc quăn đối với tạo hình sư mà nói căn bản không phải vấn đề, rất dễ dàng xử lý. Nhưng bím tóc nhỏ này rất chướng mắt, nhất định phải cắt."

"Nếu anh dám bắt tôi cắt, tôi sẽ tự sát!" Hàn Đông dọa dẫm.

Bởi vậy, Vương Trung Đỉnh lại càng muốn chạm thử đầu tóc quăn hiếm lạ này. Kết quả cách Hàn Đông còn có 8 trượng, chợt nghe hắn kêu gào thảm thiết, còn lấy ra một mũi khoan trong túi áo.

"Tôi không có nói đùa, nếu anh dám lại đây, tôi sẽ liều chết với anh!"

Vương Trung Đỉnh vẻ mặt sầm xuống, "Mang thứ này làm gì?"

Á? Hàn Đông mình cũng lặng đi một chút, mình mang linh kiện làm giường đến?

Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại đã phát hiện khác thường, ba ngón tay Hàn Đông đều băng kín.

"Tay cậu sao đây?"

Hàn Đông cả ngày tiếp xúc búa, máy khoan, máy bào, ngón tay khó tránh bị thương, nhưng hắn cũng không khai tình hình thực tế, chỉ là kể lại: "Còn có thể làm sao? Bị dao cắt thôi."

Vương Trung Đỉnh vừa muốn đi đến xem kĩ, chuông cửa liền vang lên.

"Vương tổng, cần ngài kí tên."

Hàn Đông vội thừa dịp này chạy ra cửa, chạy một mạch không quay đầu lại.

Trở lại ký túc xá, Hàn Đông thấy trên bàn máy tính bày đặt một đôi bao tay chuyên dụng nghề mộc. Quay đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, Trương Tinh Hồ từ khi đi diễn rất ít trở lại, phần lớn thời gian chỉ có Du Minh.

Hàn Đông nháy mắt vén khóe môi lên, giống như muốn người khắp thiên hạ biết được hắn đang cảm động.

"Ê, cậu mua cho tôi a?" Biết rõ còn cố hỏi.

Du Minh vẫn là bộ dạng lãnh đạm kia, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hàn Đông vẫn một mình điên, đặc biệt không chịu nổi kích động, có chút ngon ngọt đến mất phương hướng, tiến đến dính chặt lên người Du Minh, "Được a, Tiểu Minh Minh, cũng có chút lương tâm a, xem ra anh em bình thường yêu thương cậu không uổng rồi."

Du Minh không thể nhịn được nữa, "Cậu có thể cách tôi xa một chút không"

"Ha ha ha ha ha ha..."

Buổi tối, Vương Trung Đỉnh tăng ca, Nhị Lôi ở bên cạnh lặng yên xử lý tạp vụ không một tiếng động.

"Phòng hóa trang còn người không?" Vương Trung Đỉnh đột nhiên hỏi.

"Tầng dưới hình như còn, Dương Lỵ đang đuổi tiến độ chụp ảnh bìa, ngày mai cô ấy phải đi Đài Bắc."


"Đi xem bọn họ tiến triển đến đâu rồi, nếu nhân viên đủ dùng, mượn họ một tạo hình sư."

Nhị Lôi gật đầu, vừa định đi ra ngoài, lại bị Vương Trung Đỉnh gọi lại.

"Còn có, tìm Hàn Đông tới đây."

Nhị Lôi nhìn nhìn đồng hồ, "Hiện tại đã hơn hai giờ rồi, cậu ta phỏng chừng đang ngủ đi?"

"Chính là muốn chờ đến lúc cậu ta để ngủ hành động, ban ngày chắc chắn sẽ không phối hợp."

"Sẽ không đánh thức sao?" Nhị Lôi có chút lo lắng.

Vương Trung Đỉnh cũng rất quả quyết nói: "Lúc này cậu ta đã ngủ như chết, cho dù có phản ứng cũng là mộng du."

Nhị Lôi chốc lát cảm giác mình đang nâng là không là một siêu sao tương lai, mà là một đứa trẻ to xác.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hàn Đông cùng tạo hình sư toàn bộ vào vị trí, chỉ chờ Vương Trung Đỉnh ra lệnh một tiếng.

Vương Trung Đỉnh nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Hàn Đông kia đá một cước cũng không tỉnh, lại có chút không đành lòng, nhưng lại nhìn cái tiểu đuôi thỏ kia thật chướng mắt, mạnh mẽ hạ quyết tâm nói: "Động thủ đi."

"Vâng." Tạo hình sư bảo trợ lý gội đầu cho Hàn Đông trước.

Vương Trung Đỉnh thấy cả quá trình gội đầu Hàn Đông đều không có chút ý phản kháng, cũng yên lòng, rời khỏi phòng hóa trang đi đến phòng làm việc của mình.

Kết quả ghế còn chưa có ngồi ấm chỗ, chuông cửa liền vang lên.

"Vương tổng, cậu ta... cậu ta không cho chúng tôi cắt." Trợ lý tạo hình sư vẻ mặt khó xử.

Vương Trung Đỉnh kinh ngạc, "Tỉnh rồi?"

"Không có."

"Nếu không tỉnh, như vậy mặc cậu ta giãy dụa, tìm hai người giữ chặt là được."

"Không phải giãy dụa..." Trợ lý muốn nói lại thôi.

Vương Trung Đỉnh sắc mặt chìm xuống, "Vậy là vì gì?"

Trợ lý thật cẩn thận nói: "Cậu ấy... Cậu ấy khóc."

"Khóc?" Vương Trung Đỉnh nghiễm nhiên không ngờ đến.

Trợ lý gật đầu, "Khóc đếnđặc biệt thảm, chúng tôi cũng không nhẫn tâm xuống tay."'a$KG}$


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận