Phong Mang

Thời gian giống như ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, Hàn Đông rốt cục một đầu đâm vào khuỷu tay Vương Trung Đỉnh, cố thế nào cũng không dậy nổi rồi. Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cộng với hai ba ngày không hề chợp mắt, ngay cả khí lực mộng du cũng không còn.

Kỳ thật sau đó, Vương Trung Đỉnh hoàn toàn có thể gọi bảo tiêu bên ngoài khiêng Hàn Đông về ký túc xá, nhưng lại sợ Hàn Đông đang ngủ lại "Ngàn dặm không xa" lao tới đây, để bớt việc vẫn chấp nhận tạm để hắn ở lại.

Hàn Đông lần này ngủ liền không tái tỉnh lại, văn phòng khó mới được thanh tĩnh lại.

Đột nhiên một trận chuông cửa vang lên.

"Vương tổng, đây là vạn tiểu thư bảo cho tôi giao cho ngài."

Vương Trung Đỉnh thấy bị gửi về chính là hộp chocolate, trong lòng có vài phần khó hiểu, Vạn Lý Tình không phải người lòng dạ hẹp hòi, sao chỉ bởi vì một chút việc nhỏ này lại không tiếp nhận nhân tình của mình?

"Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi đi."

Sau khi nhân viên chuyển phát đi rồi, Vương Trung Đỉnh mở hộp chocolate ra, thấy "Cảnh tượng thê thảm" bên trong không khỏi sửng sốt.

Nói là chó gặm một chút cũng không khoa trương, nếu như là muốn tạo sự lãng mạn, ít nhất cũng nên cắn chỉnh tề chút a, đằng này này đông thiếu một miếng tây thiếu một miếng, mấy ai có thể "Tiêu thụ" được nổi?

Hàn Đông chạng vạng mới tỉnh lại, lập tức đi ra bên ngoài, vừa vặn thấy hộp chocolate kia.

"Ăn đi, đều là để dành cho anh." Hàn Đông cười híp mắt.

Quả nhiên... Không đoán sai...Cơ thịt toàn thân Vương Trung Đỉnh đều cứng rồi.

"Ai cho cậu ăn?" Vương Trung Đỉnh chất vấn.


Hàn Đông như cũ bộ dạng không đứng đắn cười, "Ăn chút đồ của anh làm sao vậy? Bao nhiêu người còn hộ thực? Hơn nữa, tôi cũng không ăn hết, không phải để lại cho anh rồi sao?" nhướn mi ra xa ý bảo Vương Trung Đỉnh nhìn vào trong hộp xem.

Nhìn lại? Nhìn nữa Vương Trung Đỉnh đều muốn đem từng viên có dấu răng cẩu Hàn Đông này hất xuống đất.

Không khí đang căng thẳng, Phùng Tuấn đột nhiên đẩy cửa vào.

"Vạn Lý Tình sao gọi điện thoại cho tôi nói cô ấy..." Phùng Tuấn đột nhiên phát hiện còn có một người khác, tạm dừng một chút xong lại chuyển đối tượng câu hỏi đến Hàn Đông, "Sao cậu tại đây?"

Hàn Đông còn chưa nói, Phùng Tuấn lại đã phát hiện điều gì, lập tức đi nhanh tới, nhìn thấy chocolate trong hộp biểu cảm không thể tin nổi.

"Ai làm đây?" Ngữ khí rõ ràng nhằm vào Hàn Đông.

Hàn Đông ra vẻ dám làm dám chịu, "Tôi, làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Cậu có biết đây là lễ vật Vương tổng tặng cho Vạn tiểu thư không?"

Hàn Đông nghe nói như thế mới dừng lại, lễ... lễ vật a?

Phùng Tuấn còn muốn nói tiếp gì đó, Vương Trung Đỉnh phất phất tay ý bảo đi ra ngoài trước.

Văn phòng chỉ còn lại Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông.

Hàn Đông không hề có ý áy náy, còn ưỡn mặt chất vấn Vương Trung Đỉnh: "Vì sao lại tặng quà cô ta?"

Vương Trung Đỉnh không khoan nhượng trả lời: "Tôi tặng quà ai liên quan gì đến cậu?"

Có quan hệ gì với tôi? Hàn Đông bày ra biểu cảm không thể nhịn được nữa vốn hẳn là nên hiện ra trên mặt Vương Trung Đỉnh, "Có phải anh theo đuổi cô ta không? Có phải đã muốn chấp nhận cô ta hay không? Có phải đã quyết định cầu cô ta làm bạn gái anh không?"


Ở vị trí Vương Trung Đỉnh mà nhìn, loại hành vi này của Hàn Đông tựa như một người bị kẻ bắt cóc dùng súng chỉ vào đầu, hắn không lại không nghĩ cách cầu kẻ bắt cóc tha mạng, lại trái lại liên tục ép hỏi kẻ bắt cóc bữa trưa ăn món gì, đây không phải muốn chết thì là gì?

Vương Trung Đỉnh vừa muốn nổi bão, lại bị một tiếng chất vấn của Hàn Đông bức lui.

"Không phải anh thích tôi sao?"

Vương Trung Đỉnh liền giống bị người gõ một côn, lúc ấy liền mơ hồ.

"Tôi thích cậu????"

Hàn Đông tỏ vẻ đương nhiên, chẳng lẽ không phải sao?

Vương Trung Đỉnh chất vấn ngược lại Hàn Đông: "Ai nói tôi thích cậu?"

Lúc này đến phiên Hàn Đông mơ hồ.

"Cậu... Cậu không thích tôi a?"

Vương Trung Đỉnh bày ra biểu cảm 'nói thừa', "Tôi vì sao phải thích cậu? Tôi thích gì cậu thiếu cái đó, tôi không thích cái gì bản thân cậu đều mang đủ, cậu ngược lại có thể cho tôi biết lý do tôi thích cậu không?"

Sét đánh giữa trời quang!

Hàn Đông khó có thể tiếp nhận, "Anh không thích tôi cậu sao lại trăm phương ngàn kế giữ tôi lại? Không thích tôi sao lại bắt tôi dùng đồ dùng hơi? Không thích tôi sao lại mở hộp thịt cho tôi? Không thích tôi sao lại cho tôi mười vạn tệ?"

Vương Trung Đỉnh gần như không hề nghĩ ngợi lập tức mở miệng: "Tôi giữ cậu lại là bởi vì ái tài, cho cậu dùng đồ hơi là để đảm bảo an toàn của nghệ sĩ, mở hộp là muốn mau đem cậu đuổi đi, còn về mười vạn tệ, tôi căn bản không biết chuyện này."

Hàn Đông lúc ấy còn có loại cảm giác bị lừa gạt tình cảm, anh sớm nói a! Sớm nói tôi sẽ không cần suốt ngày sốt ruột thừa, tôi hiện tại cái gì cho cũng cho hết rồi, tình cảm cũng bắt đầu nảy sinh rồi, anh thật muốn giữa đường bỏ gánh sao? Cửa nhỏ cũng không có a!


"Anh từ trước đến giờ chưa từng thích tôi sao? Một chút cũng không có sao?" Hàn Đông ra vẻ khẩu khí tôi sẽ không tin tà này.

Giọng điệu Vương Trung Đỉnh thể hiện cậu không tin cũng phải tin, "Không có!"

"Được, Vương Trung Đỉnh, anh được, anh chờ..." Hàn Đông mạnh mẽ đạp cửa đi ra, tôi mẹ nó không khiến anh yêu tôi, Hàn lão tử đây lăn lộn nhiều năm như vậy đều vô nghĩa!

...

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Du Minh, Hàn Đông thâm tình chân thành rời đi, lại đã hung thần ác sát trở lại.

Mở cửa tủ lạnh, lôi ra hai chai bia rầm rầm một hơi uống cạn, sau đó ném vỏ chai xuống đất đi về phòng. Du Minh vốn không muốn quản chuyện vô vị của Hàn Đông, kết quả thấy hắn lại ôm lấy đàn ghi-ta đi đến, vội vàng diễn một màn quan tâm.

"Cậu không sao chứ?"

Hàn gia đặc biệt gia môn nhi (các ông, đại trượng phu) đáp lại một câu "Không việc gì", tiếp đó lại gảy dây đàn cất tiếng hát, "Người yêu anh nhất là tôi, sao anh nỡ bỏ lại tôi khổ sở? Chính thời điểm tôi cần sự có mặt của anh nhất, một câu không nói liền rời đi..."

Du Minh đè lại bàn tay Hàn Đông, biết rõ còn cố hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Mặt Hàn Đông chợt chuyển âm, giống như ai đó cướp của hắn mấy trăm vạn tiền, "Cậu nói làm sao vậy? Còn không phải Vương Trung Đỉnh tôn tử kia. Rất con mẹ nó dối trá, vừa thấy tôi mắc câu thái độ bật người liền thay đổi."

"Thay đổi như thế nào?"

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, "Ngày hôm nay tôi hỏi anh ta có từng thích tôi hay không, cậu đoán anh ta nói gì? Anh ta nói cho tới bây giờ không hề thích tôi! Cậu nghe mấy lời này có bao nhiêu buồn cười?"

Du Minh không có một chút biểu cảm biến hóa, "Có cái gì buồn cười?"

Hàn Đông cương sửng sốt.

"Anh ta vốn không thích cậu." Du Minh lại bổ một đao.

Hàn Đông lúc này phát hỏa, ập xuống một câu chất vấn, "Làm sao cậu biết anh ta không thích tôi?"


Du Minh vừa cắn dưa chuột, vừa dùng giọng điệu chợ búa nói: "Toàn bộ người của công ty đều biết a, người Vương tổng không thích nhất chính là cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Tay Hàn Đông nắm đàn ghi-ta lại thật chặt, không được, không nên vọng động, không được dùng đàn ghi-ta đập cậu ta... Hàn Đông liều mạng tự dỗ mình: một động vật máu lạnh như cậu ta thì biết cái gì? Cậu ta chỉ là ở chủ quan suy đoán ý nghĩ của người khác...

"Coi như dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết a, Vương tổng thích cái gì cậu thiếu cái đó, Vương tổng không thích cái gì bản thân cậu đều mang đủ, anh ta làm sao có thể thích cậu?" Du Minh trực tiếp đem lời của Vương Trung Đỉnh đổi lại nhân xưng thuật lại.

Răng Hàn Đông đều đến bên ngoài miệng, "Cậu ─ đủ ─!"

"Tôi chỉ là trần thuật khách quan mà thôi."

Phanh! Trong phòng truyền đến tiếng đàn ghi-ta đập xuống đất.

"Cậu mẹ nó có thôi hay không? Bình thường bắt cậu nói cậu không nói, hiện tại không muốn cậu nói cậu lại bắt đầu thối bần! Khoe khoang đầu óc cậu thông minh? Khoe khoang cậu cũng bẻm mép lắm? Tôi cho cậu biết, coi như hắn không thích tôi, cũng là bái gia ban tặng! Biết cái gì gọi là bái gia ban tặng không? Chính là hắn ngay từ đầu là thích tôi, là ông đây không cho hắn thích hắn mới không dám thích."

Du Minh đặc biệt tò mò, rốt cuộc là cái dạng nghịch cảnh gì mới có thể ma luyện ra tâm hồn lạc quan như thế?

"Là kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, là chính những biểu hiện tự bôi xấu đó của tôi chinh phục hắn, cậu hiểu chưa?"

Du Minh như trước không chừa lại mặt mũi, "Cậu chừng nào thì tự bôi xấu vậy? Cậu rõ ràng là bản chất thể hiện."

Hàn Đông đàn ghi-ta cũng đã giơ lên rồi, kết quả lại không có đủ khí thế mà nện vào người Du Minh, ngược lại tự khoá tới bên hông mình, vẻ mặt đoạn tuyệt, "Là cậu bức tôi hát một đêm."

Quả nhiên chiêu này hữu hiệu, Du Minh bật người sửa miệng.

"Cậu không phải lúc trước vẫn luôn hi vọng anh ta không thích cậu sao? Hiện tại anh ta không có ý này rồi, cậu cũng không cần khó xử nữa, cũng không cần cảm thấy thua thiệt. Hai người còn có thể làm bằng hữu, đây không phải vẹn toàn đôi bên sao?"

"Tốt cái trứng!" Hàn Đông hoàn toàn ra bộ dạng hỗn đản không nói lý lẽ, "Hắn có thể có ý đối với tôi, coi như quấn quít chặt lấy tôi tôi vẫn có thể chấp nhận. Nhưng tôi không thể chấp nhận sau khi tôi hy sinh lớn như vậy, hắn thế nhưng không có ý này với tôi! Biến tôi trở thành cái gì? Hàn gia tôi là ngươi muốn đùa giỡn có thể đùa giỡn sao?"

Ai đùa giỡn cậu... Du Minh oán thầm: rõ ràng là tự cậu ở đùa giỡn chính mình!

"Hàn Đông tôi nếu có thể sửdụng tự bôi xấu để khiến hắn nản chí ngã lòng, có thể dùng bản chất để khiến cho hắn đốt lại tình cũ, không tin chúng ta cứ tiếp tục xem xem!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận