Phong Ngự

Một mình đối chiến năm người giấy
Bức xúc nghe giảng luật sống còn

"Đáng chết! Tên Mạc Ngôn khốn khiếp! Không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!" Phong Nhược thầm oán hận trong lòng, mặc dù đang phải đối đầu với người giấy nhưng trực giác mách bảo chúng cực kỳ khó đối phó.

Không kịp giải thích với Lão già kia, Phong Nhược lập tức chuẩn bị phóng xuất ra pháp thuật Thuẫn Tường, vì nếu không có lực phòng ngự thì không khéo hắn sẽ bị năm người giấy này xử lý trong nháy mắt.

"Cẩn thận đấy, năm người giấy này vốn không biết đau đớn, không sợ hãi hay do dự, toàn thân không có bất kỳ điểm yếu nào. Mặt khác, trừ phi ngươi có thể chém rơi đầu bọn chúng ra, nếu không chúng sẽ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!" Lúc này, Lão già kia không biết lấy từ chỗ nào ra một cái chuông nho nhỏ, vừa chầm chậm giải thích vừa gõ chuông "keng keng".

Tiếng chuông này tuy không vang dội, nhưng rất quỷ dị, cùng với tiếng chuông vang lên, năm người giấy dần dần cử động, lúc đầu động tác của chúng còn hơi cứng nhắc nhưng sau đó nhanh chóng trở nên vô cùng linh hoạt.

Phong Nhược vừa thi triển xong pháp thuật Thuẫn Tường thì cũng là lúc tiếng chuông chấm dứt. Sau đó, năm người giấy đột nhiên rít lên một tiếng, dồn dập rút kiếm ở sau lưng ra hướng về phía Phong Nhược bổ nhào tới, tốc độ bọn chúng cực nhanh gần như vượt qua tốc độ tối đa của Phong Nhược vậy!

Chỉ trong chớp mắt toàn thân Phong Nhược đã bị đánh trúng hai ba chỗ, may mà pháp thuật Thuẫn Tường đã được phóng xuất triệt để. Lá chắn ba mặt xoay nhanh một vòng, liền hóa giải hết những luồng công kích này!

Lúc này, chân hỏa của Phong Nhược cũng bị kích thích, hắn liền rút thanh kiếm cấp ba ra rồi lao lên cùng đấu với năm người giấy. Nhưng điều khiến hắn kinh hãi chính là năm người giấy này không hề ngăn cản chiêu thức công kích của hắn, bọn chúng gần như chỉ dùng toàn lực để tấn công. Cho dù thanh kiếm của hắn có đâm rách mấy lỗ thủng trên thân thì cũng không ảnh hưởng đến động tác của chúng.

Nhưng bản thân Phong Nhược lại nuốt không trôi những lần công kích như bão táp của năm người giấy, cho dù hắn có pháp thuật Thuẫn Tường đi nữa, nhưng nếu bị công kích liên tục với cường độ cao như vậy thì cũng không cầm cự được bao lâu, đến lúc đó chỉ cần một kiếm thôi cũng lấy được cái mạng nhỏ của hắn!

Trong lòng khẽ hoảng hốt, Phong Nhược liền bất chấp tất cả bắt đầu phản kích, hai chân hắn nhún trên mặt đất một cái, sau đó mượn lực dốc sức đánh về phía một người giấy bên trái. Mặc dù khi đang sử dụng pháp thuật Thuẫn Tường thì tốc độ của hắn sẽ bị giảm đi một nửa, nhưng trong khoảng cách gần như vậy cộng với việc hắn đột nhiên phát lực nên người giấy này không kịp phản ứng, thoáng cái liền bị đánh bay ra ngoài!

Gần như đồng thời với lúc đó, Phong Nhược thuận thế nhào về phía trước một vòng để né tránh đòn công kích của bốn người giấy ở phía sau. Kế tiếp, hắn liền nhanh chóng phóng ra hai sợi Thanh Ti Triền, trói hai người giấy ở gần hắn nhất!

Tuy những người giấy này không e ngại bị tổn thương, hơn nữa rất linh hoạt, nhưng vẫn không kịp phản ứng với tình huống bất ngờ vừa rồi, vì vậy chỉ trong nháy mắt đã bị Thanh Ti Triền trói cứng tại chỗ, đồng thời cũng góp phần ngăn cản hai người giấy phía sau!

Tranh thủ được chút thời gian quý giá, Phong Nhược không dám chậm trễ, bật mạnh người nhảy lên khỏi mặt đất!

"Băng Sương Kiếm Khí!"

Phong Nhược quát to một tiếng. Thanh kiếm cấp ba trong tay hắn bộc phát ra quầng ánh sáng màu lam, bắn thẳng về phía người giấy lúc nãy bị đánh bay ra ngoài. Có điều, ngay trước khi Băng Sương Kiếm Khí phóng ra thì đã có hai luồng ánh sáng lạnh lẽo nhắm về hướng cổ người giấy!

Vừa rồi, Phong Nhược đã thử qua, mặc dù năm người giấy không có trang bị phòng hộ trên người nhưng lại không thèm để ý đến thương tổn nên chẳng khác nào có được một cái khiên phòng ngự mạnh mẽ rồi. Chính vì thế hắn mới thử uy lực của Mộc Sát Kiếm Khí, nhưng để che đậy cho nó hắn lại phóng ra một đạo Băng Sương Kiếm Khí!

"Víu víu!" Cự ly công kích của Băng Sương Kiếm Khí là gần năm trượng, tốc độ công kích cũng rất nhanh, cho nên ngay lúc tiếng xé gió vừa vang lên đã đánh lên thân thể người giấy!

"Ken két!" Hai tiếng động rất nhỏ bị tiếng rít xé gió át đi, ngay sau đó, đầu của người giấy chợt bay lên, đứng từ xa nhìn lại, như thể nó đã bị Băng Sương Kiếm Khí cắt đứt!

Mà ngay khi đầu của người giấy này bị cắt rời, cả người nó liền biến thành một luồng sáng màu trắng rồi biến mất.

"Ồ?" Lúc này Lão già vẫn ngồi trong góc khuất kia nghi hoặc phát ra một tiếng kinh ngạc, ngẩng đầu liếc nhìn Phong Nhược một cái, nhưng lập tức lão lại khôi phục lại bộ dáng vốn có trước kia.

Mặc dù xử đẹp người giấy chỉ trong chốc lát nhưng Phong Nhược không hề vui mừng. Bởi vì, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, hai người giấy bị Thanh Ti Triền trói buộc đã giãy thoát, sức lực của bọn chúng khiến hắn thật sự sợ hãi!

Phong Nhược bất đắc dĩ, đành phải quay đầu bỏ chạy. Bởi vì nếu bị bốn người giấy vây công thì cho dù pháp thuật Thuẫn Tường có lực phòng ngự mạnh mẽ cũng gánh không nổi công kích như mưa sa bão táp đó! Một khi chúng nó thi triển ra thêm thần thông gì thì hắn thật sự xong đời.

Đương nhiên việc chạy trốn này là ý nói Phong Nhược tìm cách tránh né bốn người giấy kia. Lúc này hắn nắm được cơ hội phóng xuất ra sợi dây pháp thuật Thanh Ti Triền trói chặt hai người giấy ở phía trước, rồi sau đó gọi ra Ngân Giáp Thiên Thù và con Kên Kên cấp ba, thật sự không còn cách nào khác nữa, giờ hắn phải tìm cách ngăn cản hai người giấy trước rồi mới có thể nghĩ biện pháp xử lí hai người giấy còn lại!

Đối với mệnh lệnh của Phong Nhược, cho tới bây giờ Ngân Giáp Thiên Thù đều thực hiện vô điều kiện. Nó há rộng miệng phun ra một chùm tơ nhện trói chặt hai người giấy lại, chùm tơ nhiện này nếu so với sợi dây leo màu xanh của pháp thuật Thanh Ti Triền đang trói buộc hai người giấy này thì dẻo dai hơn nhiều. Lúc trước ngay cả Ô Xà cấp bốn mà còn bị chế trụ thì xá gì hai người giấy này!

So sánh với biểu hiện xuất sắc của Ngân Giáp Thiên Thù thì Kên Kên cấp ba lại quá kém cỏi, nó chỉ biết bay vòng vòng trên không rồi vươn cái mỏ ra mà quạc quạc, căn bản không dám công kích!

Nhưng Phong Nhược đã sớm nghĩ đến tình huống này. Sở dĩ, hắn thả Kền Kền cấp ba cũng chỉ muốn tung hỏa mù, nếu như có thể thu hút sự chú ý của những người giấy này thì càng tốt, cho dù không thì hắn sẽ lợi dụng cơ hội hỗn loạn mà thi triển Mộc Sát Kiếm Khí.

Thừa dịp hai người giấy bị Ngân Giáp Thiên Thù ngăn cản, Phong Nhược xoay người đối mặt với hai người giấy còn lại. Nhờ có lá chắn ba mặt bảo vệ nên tạm thời hắn không lo lắng về phòng ngự, chỉ cần dốc sức tấn công thôi.

Nhưng điều khiến hắn buồn thối cả ruột chính là việc không ngờ trong lúc đánh nhau thế này, mà hai người giấy đó có thể phối hợp, vừa công kích vừa phòng thủ chỗ hiểm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn không thể đánh bại được chúng nó!

Nghiến răng một cái, Phong Nhược tiếp tục phóng ra thêm hai sợi Thanh Ti Triền rồi lần nữa trói chặt hai người giấy trước mặt. Thanh kiếm trong tay cũng không dừng lại, nhanh chóng chém thẳng vào đầu hai người giấy này.

Nhưng bởi vì làm như vậy cho nên pháp lực trong cơ thể hắn đều tiêu hao hết, trong thời gian ngắn hắn không có cách nào hành động được. Cũng trong lúc này, hai người giấy còn lại sắp giãy thoát khỏi sự trói buộc của Ngân Giáp Thiên Thù, đáng tiếc hắn đã không còn một chút lực để phản kháng!

Tất nhiên Phong Nhược không muốn chết lãng nhách như vậy! Ngay lúc hắn chuẩn bị gọi Thanh Điểu ra để liều mạng thì Lão già kia bỗng dưng gõ chuông đồng một cái, hai người giấy còn lại lập tức hóa thành bạch quang biến mất.

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Lưu đày Khô Mộc Hải mười năm! Ngươi có dị nghị gì không?" Lúc này Lão già kia chậm rãi mở miệng nói.

"Lưu vong mười năm? Rốt cuộc cái quy củ chó má này là thế nào? Lại không cần hỏi đúng sai, không cần biết chân tướng sự việc ư!" Phong Nhược nhịn không được đổ quạu: "Nếu cứ như ông nói, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh thì có thể tùy ý giết người, giết xong thì cứ đánh bại một người giấy là xong đúng không!"

Nghe qua lời Phong Nhược, Lão già kia lại có một cử chỉ hiếm thấy, lão nhướng mi mắt lên liếc nhìn hắn một cái rồi lãnh đạm nói: "Cái này không phải là quy củ chó má gì cả. Mà đây là quy luật sinh tồn! Ngươi nghĩ rằng ngươi tu đạo là vì cái gì? Không sai, người tu đạo muốn trường sinh bất lão, thậm chí muốn thực lực của mình mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa còn muốn vận mệnh của mình không bị ai khác khống chế! Nhưng ngươi có từng bao giờ nghĩ tới không, ngươi dựa vào cái gì để đạt được tư cách trường sinh bất lão đó? Ngươi dựa vào cái gì để khống chế vận mệnh của chính mình? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?"

"Dưới Thiên Đạo, ngươi chỉ là một con kiến hôi! Nếu muốn đạt được tư cách cỡ đó thì phải tranh đoạt với vạn vật! Chủ động mà tranh đoạt...! Cho nên ngươi mới đặt chân vào Tu Tiên giới! Từ một người tu đạo bình thường mà tiến lên. Cái gọi là quy tắc công bằng thật ra không hề tồn tại bao giờ! Mà nếu muốn đạt được tư cách thì trước hết ngươi phải cam đoan rằng mình có thể sống sót được, sau đó mới nghĩ đến những thứ khác! Đây chính là quy luật sinh tồn!"

"Bổn tông không cần thứ phế vật! Tu Tiên giới cũng không cần đám phế vật! Thiên hạ này cho tới bây giờ cũng không hề công bằng. Mỗi ngày ngươi hấp thu linh khí chính là đã cướp đoạt đi thiên địa nguyên khí rồi, khi ngươi cần các loại tài liệu tất nhiên phải săn giết các loại linh thú mới có được. Muốn kiếm chút đỉnh Ngũ Hành Thạch ngươi cũng phải trải qua quá trình cướp đoạt chết sống từ Yêu Ma giới kia! Hết thảy mọi việc đâu có công bình chút nào? Đem chuyện nhân nghĩa đi nói với kẻ khác đó chính là cổ hủ, lúc đó có bị người khác giết chết cũng là chuyện bình thường mà thôi!"

Lão già nói đến đây râu tóc hoa râm đã sớm dựng đứng. Trong đôi mắt ánh lên những cái nhìn sắc bén vô cùng! Cả tòa đại điện lúc này đã ngập chìm trong một tầng sát ý lạnh thấu xương!

Đối mặt với sát khí, với tử vong treo trên đầu, Phong Nhược cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Còn Ngân Giáp Thiên Thù và Kên kên đứng bên cạnh đã sớm bị mềm nhũn toàn thân rồi, cả cơ thể chúng không ngừng run rẩy!

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối xin lắng nghe! Nhưng mà quy củ này có chỗ hổng! Nếu như chỉ giết có một người thì chẳng phải vĩnh viễn sẽ không bị trừng phạt sao?" Phong Nhược không phục mà nói. Lúc này đây, hắn mới bị tên khốn Mạc Ngôn kia ám toán, nếu như chỉ đối mặt với một người giấy thì bất kể thế nào hắn cũng thắng.

"Hừ! Ngươi cho rằng Hình Luật Điện của bổn tông chỉ để trang trí chắc!" Khuôn mặt Lão già kia bây giờ lại hòa hoãn hơn rất nhiều. Lão tiếp tục nói: "Không sai! Bản điện chắc chắn không rảnh để đi điều tra nguyên nhân sự tình ra sao. Nhưng cái quy củ này há có thể để lại lỗ hổng! Lần đầu giết người thì chỉ phải vượt qua người giấy cao hơn một cảnh giới, nhưng lần thứ hai thì thì bị trừng phạt gấp trăm lần, chính là phải đánh bại người giấy cao hơn một trăm cảnh giới. Quy củ này của bổn tông từ lúc có đến nay còn chưa ai phá được! Cho dù lần đầu tiên giết người cũng rất hiếm rồi! Ngươi chính là người đầu tiên của bổn tông ngang nhiên sát hại đồng môn đấy!"

"Thì ra là thế!" Nghe Lão già kia giải thích xong, Phong Nhược tức thì hiểu ra. Cái quy củ này tuy rằng bá đạo, nhưng chính vì cái gọi là 'thời loạn dùng luật thép' trong trường hợp môn nhân đệ tử đông đảo tranh cãi không ngừng thế này thì có tác dụng rất lớn, chỉ có như thế mới chấn nhiếp được hầu hết đám môn nhân!

Thế nhưng chính Mạc Ngôn đã lợi dụng vào lỗ hổng này, thiếu chút nữa đã hại chết hắn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui