Phong Ngự

Cũng không biết đã qua thời gian bao lâu, Phong Nhược vẫn vận chuyển Hắc Thủy Linh Quyết từng chút một để sinh ra pháp lực mong bù đắp lại số lượng đã tiêu hao, cứ như thế tạo ra một trạng cái duy trì cân bằng, mỗi khi pháp lực trong cơ thể hắn sinh ra thì áp lực nóng bức bên ngoài cũng giảm xuống một chút.

Mà lúc này hắn đã mất cảm giác về bầu không khí nóng bỏng ở xung quanh, cả người dường như đã bị hòa tan ra, chính xác hắn cảm thấy thân thể đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại duy nhất pháp lực trong cơ thể mà thôi.

Trạng thái này duy trì được một khoảng thời gian, hắn bỗng thấy một cảm giác mát lạnh như băng đột nhiên từ trong tim lan ra, cảm giác này tuyệt đối không phải từ pháp lực, giống như sinh ra từ trong hư không, nơi nào nó đi qua liền mát lạnh vô cùng thoải mái, phảng phất như ở trên mây trời vậy!

Nhưng khi cảm giác mát lạnh xuất hiện, thì đồng thời không hiểu vì sao Tiên Thiên Mộc Sát vốn dĩ miễn cưỡng dung hợp trong pháp lực của hắn bỗng nhiên cháy lên hừng hực!

Thật là tệ hại ! Tựa như đang bị thiêu đốt vậy ! Cái cảm giác cháy bỏng này làm cho hắn cảm thấy đau đớn như muốn gục ngã ngay lập tức, nếu không phải từ xưa đến nay tính hắn vốn kiên trì thì đã không còn chống cự nổi nữa rồi, cơn đau kịch liệt này đã làm gián đoạn quá trình vận chuyển của Hắc Thủy Linh Quyết!

"Tức thật ! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra chứ?"

Phong Nhược cắn răng gắng sức, hắn muốn dùng pháp lực đẩy Tiên Thiên Mộc Sát đang hành hạ từ bên trong cơ thể ra ngoài, nhưng điều làm cho hắn không ngờ được chính là pháp lực trong cơ thể đối với chuyện này lại hoàn toàn không có phản ứng gì, tựa như coi việc này là điều đương nhiên vậy!

Trong thoáng chốc hắn giống như đang phải hứng chịu cùng lúc sự thống khổ của sức nóng và lạnh đồng thời hành hạ, một bên là cảm giác mát lạnh khắp người làm cho hắn cực kì dễ chịu, phía còn lại là Tiên Thiên Mộc Sát không ngừng hừng hực thiêu đốt, nơi nào nó đi qua là làm cho hắn đau đớn nơi đó đến tận xương tủy, điều đáng sợ hơn là hắn không có cách nào giảm bớt nỗi đau mà chỉ có thể đối mặt chịu trận mà thôi.

Mà Tiên Thiên Mộc Sát hình như ảnh hưởng lẫn nhau. Ban đầu chỉ có một ít bốc cháy nhưng càng về sau thì hầu như toàn bộ Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể đều điên cuồng cháy theo, giống như có vô số lưỡi đao đang giày xéo cơ thể hắn vậy, nếu không nhờ có cảm giác mát lạnh lưu chuyển trong cơ thể ắt hẳn hắn khó lòng duy trì được đến bây giờ.

Nhưng trước khi cảm giác đau đớn giảm xuống thì Hắc Thủy Linh Quyết hắn đang vận chuyển bắt buộc cũng phải dừng lại, nhưng không ngờ chính vào lúc này cảm giác mát lạnh kia cũng biến mất, theo đó những tia Tiên Thiên Mộc Sát đang hừng hực thiêu đốt cũng bình thường trở lại!

"Kỳ quái ?!?!"

Phong Nhược mở hai mắt ra lập tức nhảy thật mạnh lên khỏi hố cát, bởi vì cảm giác đau đớn đó dường như vẫn còn đọng lại trong tâm khảm của hắn nên trong vô thức hắn muốn lao bổ tới trước để hy vọng làm giảm chút cơn đau kia.

"Ồ, thời gian sao qua nhanh thế, đã về đêm rồi sao?"...

Phong Nhược nhìn xung quanh thấy bầu trời đã tối hẳn, ánh mặt trời chói mắt và độ nóng khủng bố lúc trước đã sớm không còn nữa.

Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn bỗng nhiên thấy quanh người lạnh lẽo, tức khắc cúi xuống nhìn thì lập tức buộc phải nhảy dựng lên, quả thật trên người hắn hiện tại ngoài thắt lưng trữ vật và cặp giày chiến ra thì hoàn toàn không còn mảnh vải nào!

"Ôi trời, bộ trang phục Lăng Vân của ta!"...

Phong Nhược nhịn không được hét lên, hiện tại trong hành trang hắn không mang theo quần áo phù hợp để thay thế, cũng may quanh đây hoang vắng nên không sợ người khác thấy mà kinh ngạc!

Nghĩ đến đây Phong Nhược vội vàng lục tung thắt lưng trữ vật, nhưng hắn càng tìm kiếm thì sắc mặt càng khó coi, hắn sực nhớ lại lúc chưa đến Trấn Thiên Tông hắn đã đem bộ trang phục Tuyết Tằm bán đi rồi, bởi vì lúc đó hắn đang rất cần Ngũ Hành thạch.

Hơn nữa hắn cũng vô cùng băn khoăn thắc mắc, với khả năng phòng ngự của bộ trang phục Lăng Vân làm sao có thể hư hỏng được chứ!

Chẳng thể ngờ được những chuyện tưởng như không có trên đời lại xảy ra trước mắt, hơn nữa một mảnh tí ti trên người hắn cũng không còn!

Không do dự chút nào hắn liền thả Ngân Giáp Thiên Thù ra.

"Ngân Giáp, nhả tơ ra ngay !"

Đêm đã về khuya, toàn bộ Khô Mộc Hải đều được bao phủ trong bóng tối quỷ dị giống như đã trải qua hàng vạn năm cấm chú, làm cho người ta không biết làm thế nào đâm ra phảng phất sợ hãi.

"Trung tâm Khô Mộc Hải này quả là vùng đất kỳ lạ, thảo nào có rất ít kẻ lưu đày dám mò vào đây!"

Phong Nhược xếp bằng ngồi trên một cồn cát, trên người hắn hiện tại có tấm tạp dề do Ngân Giáp Thiên Thù phun ra trước đó, cho dù chỉ đủ để che khuất chổ nhạy cảm đi nữa nhưng cũng khiến hắn an tâm thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng hắn cũng không hơi đâu suy nghĩ về điều đó, bởi vì còn đang băn khoăn do dự không biết nên tiếp tục tiến sâu vào Khô Mộc Hải hay dừng lại ở đây?

Hắn vốn dự tính khi đêm xuống sẽ cưỡi con dơi cấp năm kia đi tìm Pháo đài cổ Khô Mộc, chính là nơi chứa đám người bị lưu đày của ngũ đại Tông môn, nhưng do hôm nay đột ngột phát sinh tình huống kỳ lạ ngoài dự kiến nên làm cho hắn do dự!

Bởi vì Phong Nhược chợt phát hiện, Tiên Thiên Mộc Sát sau khi thiêu đốt kịch liệt như vậy dường như có biến hóa làm cho độ dung hợp giữa Tiên Thiên Mộc Sát và pháp lực hắn tăng lên rất nhiều!

Điều này khiến hắn rất bất ngờ và chưa từng nghĩ tới bao giờ, mà mức độ dung hợp gia tăng như vậy lại làm cho hắn giảm bớt đi ít nhất ba tháng khổ tu!

Phải biết rằng lúc trước hắn dựa vào Mộc Linh Thạch mới giúp cho hắn có thể dung hợp được Tiên Thiên Mộc Sát trong một mức độ chừng mực nào đó, rồi sau này mới luyện ra thần thông Mộc Sát Kiếm Khí, không có khoa trương chút nào khi nói hắn chỉ cần dung hợp càng nhiều Tiên Thiên Mộc Sát thì uy lực Mộc Sát Kiếm Khí cũng theo đó ngày càng tăng lên!

Nhưng vấn đề là kiểu dung hợp này có giới hạn, ví dụ như lúc trước hắn chỉ dung hợp được một chút Tiên Thiên Mộc Sát thì đã là cực hạn của hắn rồi, sở dĩ hắn muốn sớm quay trở về Pháo đài cổ Khô Mộc chính là muốn tĩnh tâm tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết, sau đó tìm cách tăng trưởng khả năng dung hợp Tiên Thiên Mộc Sát!

Nếu như hắn không làm như vậy thì chẳng khác nào lưu lại một mầm họa lớn trong cơ thể, lúc đó thế nào cũng phải tránh xa Tiên Thiên Mộc Sát ra, nếu không sẽ xuất hiện nguy hiểm giống như thời gian đầu!

Nhưng bây giờ dưới sóng nhiệt khủng bố của Khô Mộc Hải, không biết trời đất đưa đẩy thế nào lại tìm ra được phương pháp có thể tăng cường mức độ dung hợp của Tiên Thiên Mộc Sát, cho dù phương pháp này phải chịu vô cùng đau khổ nhưng tốc độ dung hợp lại nhanh đến khó tin!

Ngoài ra khi đó hắn cũng phát hiện trong tình huống gian khổ như vậy, tốc độ vận chuyển công pháp và gia tăng pháp lực của hắn cũng tiến triển rất nhanh! Nếu như hắn có thể kiên trì tu luyện ở đây thì hoàn toàn có khả năng tiến cấp lên Trúc Cơ!

Nhưng vấn đề chính là nếu như hắn muốn ở lại trung tâm Khô Mộc Hải này, không chỉ mỗi ngày hắn phải đối diện với nhiệt độ kinh khủng kia mà còn phải chịu sự thống khổ do Tiên Thiên Mộc Sát thiêu đốt gây ra! Nói thật nếu không sợ nỗi đau này mới là lạ, bởi vì sự đau khổ đó đã vượt qua sức chịu đựng của người bình thường rồi!

"Thật không còn cách nào khác nữa!"...

Sau khi trầm mặc suy nghĩ một hồi, Phong Nhược thở dài, như lời lão già trong Sinh Tử Điện ở Trấn Thiên Tông kia đã nói, nếu muốn đạt mục đích thì cần thiết phải liều lĩnh, khi đã bước trên con đường tu tiên thì không hề thiếu những nguy hiểm và thống khổ, chỉ cần chần chờ lùi bước một chút thì những công sức đã bỏ ra có thể sẽ trôi sông đổ biển, căn bản đã bước lên con đường tu tiên thì không có thể quay đầu lại được nữa!

Thở dài một hơi, Phong Nhược lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra sáu chiếc bình ngọc hình dạng khác nhau, lúc trước hắn lấy được tổng cộng ba mươi sáu bình linh đan, trong đó có mười một bình đều đã hóa thành bột nhão bốc mùi tanh tưởi, rõ ràng đã bị hỏng rồi.

Còn mười chín bình linh đan kia thì không có biểu hiện gì, hắn không có kinh nghiệm luyện đan nên nhất thời không thể phân biệt được, chỉ có sáu cái bình này thì bên ngoài có ghi tên, cho nên hắn muốn tìm hiểu một phen xem có sử dụng được hay không?

Dĩ nhiên là tên trên các bình linh đan đó hắn cũng chưa từng nghe qua cho nên hắn phải mày mò đọc qua một lần những tin tức trên năm khối ngọc giản kia, hắn hy vọng miễn cưỡng có thể tìm ra tài liệu luyện chế và tác dụng của chúng.

"Huyền Âm Đan? Dùng Huyền Âm Hoa năm trăm tuổi làm nguyên liệu chính, thêm vào kim giác, ngân mảnh, tam sinh ngọc lộ, lấy Cửu Chi Thảo làm thuốc dẫn, thu lấy khí Cửu Âm Chi Địa, luyện trong dược đỉnh bảy bảy bốn chín canh giờ, trong lúc luyện chế dùng bí quyết đan hỏa tầng thứ bảy, thứ mười chín và thứ ba mươi mốt, khi đan dược được luyện thành sẽ có ánh sáng ba màu biểu hiện cho thượng phẩm, ánh sáng hai màu là trung phẩm, còn chỉ có một màu là hạ phẩm, công dụng trị nội thương âm hàn, trị âm độc của quỷ yêu, dùng sớm trong bảy hai canh giờ có thể tránh được các loại khí âm độc."

"Ây da, tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng !"

Thấy thế hắn liền ném chiếc bình Huyền Âm Đan này vào lại trong thắt lưng trữ vật, loại này có thể dùng ở những nơi xảy ra âm khí dày đặc, xác chết ngổn ngang, còn trong Khô Mộc Hải này không có chướng khí, ngay cả sương mù cũng không thấy.

Tiếp theo hắn lại tra ra được ba loại công dụng của ba bình linh đan khác nữa, đáng tiếc cũng chẳng phải thứ hắn đang cần.

"Ồ, Thanh Phong Hóa Nguyên Đan, sao cái tên này nghe quen quen..."

Tiện tay cầm chiếc bình linh đan thứ năm lên hắn thì thào một cách hưng phấn, nhưng sau đó sắc mặt hắn lại trở nên khó coi, bởi lẽ loại linh đan này dùng để tán công.

“Xem ra năm đó vị nhân huynh kia cũng không phải người tốt lành gì! Lại nghiên cứu ra loại đan dược ác độc làm cho người tu đạo bị tán đi toàn bộ tu vi trong vòng một đêm. Thôi cũng tốt, may là Thanh Phong Hóa Nguyên Đan này rơi vào tay ta, nếu không có lẽ sẽ hại biết bao nhiêu người thê thảm lắm đây, nhưng nếu dùng linh đan này đi đối phó bọn người lão Cửu sẽ hết sức phù hợp!”

Vừa nghĩ tới đó, tay hắn lại cầm lên một lọ linh đan khác.

"Đại Bồi Nguyên Đan ! Dùng để ổn định căn cơ người tu đạo, tẩy tủy dịch kinh, thay đổi căn cốt, củng cố bồi dưỡng nguyên khí, trị liệu nội thương, thậm chí tu luyện sai lầm ảnh hưởng kinh mạch cũng có thể trị khỏi, có điều sau đó phải tĩnh tu ba tháng, hiệu quả rất tốt! Ha ha... đây mới là thứ tốt!"

Theo tư liệu hắn tìm hiểu được bên trong ngọc giản có nói về Đại Bồi Nguyên Đan, hắn vô cùng mừng rỡ, quả thật trước mắt đây chính là loại linh đan hắn rất cần! Vấn đề bây giờ là làm sao xác định Đại Bồi Nguyên Đan này có còn tác dụng hay không?

Ánh mắt khẽ động, nhất thời rơi lên thân hình Ngân Giáp Thiên Thù đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui