Phong Ngự

Há mồm trợn mắt nhìn lão già tóc bạc, giờ phút này Phong Nhược bối rối không biết nói gì cho phải, hình như đã qua một năm rồi mà lão già này vẫn còn nhớ đến hắn!

“Hừ! Ngươi đúng là ngu ngốc! Đấy gọi là ngự kiếm phi hành hả? Tảng đá phi hay là ngươi phi? Cục đá phi hành thì có! Đúng là ngu không ai bằng! Không muốn bay thì khỏi tập đi, còn làm cái trò hề gì thế không biết!”

Sau khi xỉ vả hắn mấy câu, lão già lại nhắm mắt, không thèm để ý gì đến hắn nữa!

Nhưng sau khi nghe được mấy lời này, Phong Nhược lại nhận ra được một điều vô cùng quan trọng, điều quan trọng nhất khi ngự kiếm phi hành là bản thân người ngự kiếm phải phối hợp với kiếm khí để thân hình cân đối, giữ thăng bằng. Phương pháp hắn đang luyện tập nghĩ qua thì có vẻ đúng nhưng thật sự vô cùng cứng nhắc và sai lầm, tảng đá tuy nặng bằng hắn thật đấy nhưng vẫn không thể thay thế chính bản thân hắn được, đó chỉ là vật chết mà thôi. Cứ luyện tập như thế này, một ngày hắn còn chưa dám nhảy lên ngự kiếm thì lại thêm một ngày hắn dậm chân tại chỗ không tiến triển thêm được chút nào!

Nhận ra được điểm mấu chốt, Phong Nhược phấn chẩn hắn lên, vội vàng quay về hướng lão già chắp tay nói:”Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối cũng nhận ra được vài điều rồi!”

Thu Bôn Lôi Kiếm lại, Phong Nhược lại bắt quyết điều khiển kiếm di chuyển như trước, cuối cùng để kiếm lơ lửng ổn định giữa không trung. Rồi một mặt hắn vẫn khống chế kiếm quyết, mặt khác dùng sức đạp mạnh hai chân xuống đât nhảy lên không rồi đáp ngay trên thân Bôn Lôi Kiếm.

Có lẽ là do xung lực quá lớn lại đột ngột nên Bôn Lôi Kiếm liền bị đạp lệch sang một bên, còn Phong Nhược thì không khá hơn mấy, ý niệm, kiếm quyết trong tay bị đánh tan, đầu óc choáng váng quay cuồng, và tất nhiên lăn đùng ngã xuống đất!

Tuy bị rơi từ độ cao ba trượng xuống đất cũng không làm tên da dày như Phong Nhược bị thương, nhưng cũng không tránh khỏi lấm lem, nhếch nhác một chút.

“Ai dà! Luyện tập cái này chẳng dễ tý nào cả!”

Nhưng Phong Nhược không nản chí, pháp lực của hắn hiện tại còn đủ để rèn luyện rất nhiều lần, điểm duy nhất không ổn chính là ý niệm liên hệ với kiếm khí, do không kịp thay đổi kiếm quyết mà bị cắt đứt mất.

Cứ như thế luyện đi luyện lài vài chục lần Phong Nhược đã miễn cưỡng khống chế được lực nhảy cho hợp lý, không đến mức nhảy mạnh quá mà cắm đầu xuống đất, hoặc nhảy nhẹ quá mà trượt qua thân kiếm!

“Chà! Thật là vất vả!”

Lúc này Phong Nhược lại xuất Bôn Lôi Kiếm ra một lần nữa, trợn tròn hai mắt, không dám thở mạnh, sau khi ngắm nghía kỹ càng, tin chắc không sai chỗ nào nữa, hắn liền dồn sức vào hai chân nhảy lên cao ba trượng, rồi phiêu phiêu đáp xuống chuẩn xác trên thân kiếm.

Khi Phong Nhược đáp xuống, Bôn Lôi Kiếm chỉ rung nhẹ một cái những vẫn giữ được trạng thái cân đối như ban đầu. Lần đầu tiên Phong Nhược đứng được trên thân kiếm. Nhưng lúc này hắn lại đang hồi hộp muốn chết, không dám lơ là một chút nào, quả thật so với lần đầu tiên giết người còn căng thẳng hơn.

Nhưng hồi hộp thì hồi hộp, gấp gáp thì gấp gáp, Phong Nhược vẫn liên tục bắt kiếm quyết không dám gián đoạn một chút nào, cứ như thế duy trì qua thời gian vài nhịp thở, hắn bắt đầu làm quen với cảm giác đứng trên Bôn Lôi Kiếm.

“Ha ha! Không dễ chút nào mà! Nhưng cuối cùng cũng có chút thành quả rồi!”

Hắn thở dài một hơi, bây giờ đã có thể đứng vững trên Bôn Lôi Kiếm, việc tiếp theo là phải thi triển kiếm quyết đi lên phía trước. Bước này vô cùng quan trọng, bởi vì nếu hắn thành thạo bước này thì hàng ngày chỉ cần không làm các động tác quá phức tạp là hắn có thể chính thức ngự kiếm phi hành dạo chơi được rồi!

Thận trọng từng tý một, đến thở cũng không dám thở mạnh, Phong Nhược cẩn thận từng li từng tí khống chế lượng pháp lực vận chuyển, mặt khác bắt quyết điều khiển ý niệm ở thanh kiếm tiến lên. Ngay lúc hai luồng ý niệm và pháp lực hợp lại làm một, Bôn Lôi Kiếm dưới chân hắn bỗng rít lên “Véo” một tiếng rồi phi thẳng ra ngoài! Khiển quân nóng vội mà mang lấy nhục!

“Á! Bịch!”

Bôn Lôi Kiếm phóng nhanh làm Phong Nhược mất thăng bằng ngã chổng vó xuống đất!

“Ha ha! Ha ha ha!”

Lúc Phong Nhược đang lăn lóc buồn thiu trên mặt đất, lão già tóc bạc ở phía đối diện lại mở mắt ra cười lên đắc chí!

“Ha ha! Thú vị! Buồn cười quá! Lão phu đã sống hai nghìn năm rồi mà đây là lần đầu tiên thấy trên đời này có chuyện thú vị như vậy, dưới gầm trời này còn có người nào ngu hơn ngươi được nữa chứ?..”

Lồm cồm bò dậy, mặt dày như Phong Nhược mà giờ này cũng đỏ hết cả lên, mất mặt quá, hắn rõ ràng đã phạm vào một sai lầm vô cùng đơn giản, lại vội vã dùng toàn bộ kiếm quyết tiến lên phóng ra quá đột ngột, làm Bôn Lôi Kiếm không kiềm chế được mà phi ra, nếu không như vậy thì hắn đã không bị ngã lăn quay ra như bây giờ!

Không thèm để ý đến lão già đang ngồi cười nắc nẻ kia, Phong Nhược vội vàng chạy tới rút thanh Bôn Lôi Kiếm đang cắm sâu vào vách đá ra, rồi đi tới quảng trường ở trung tâm tiểu cốc khoanh chân ngồi xuống, hôm nay trải qua một thời gian dài luyện tập. Pháp lực trong cơ thể hắn đã cạn sạch, cũng không còn cách nào xuất kiếm được nữa.

“Này! Nhóc con! Thích tới đây nói chuyện cùng lão phu không?” Lúc này lão già tóc bạc bỗng nhiên tỏ thái độ khác thường mà gọi Phong Nhược đến nói chuyện.

Ngẩn ngơ sửng sốt một chút, rồi hắn vẫn đi tới, đến khi còn cách lão già mười trượng mới đứng lại, nhưng trong lòng hắn bây giờ đang rất tò mò suy nghĩ, lão này hôm nay bị dở hơi à?

“Haha! Nhóc con, ngươi đang băn khoăn tại sao lão phu rất kỳ quái đúng không, thật ra ta và ngươi rất có duyên phận, bởi vì ta chính là Hỏa Công Ngự Thủ đầu tiên của Kiếm Tâm Viện trông coi Kiếm Lư, và một đời vẫn làm cái chức này. Mà nhờ có ta ở đây mà chức Hỏa Công Ngự Thủ bây giờ của ngươi mới nhẹ nhàng như vậy, cái bọn tiểu bối không biết gì toàn ngồi nói nhảm. Cái gì mà Hỏa Linh Tuyền đã ổn định? Nếu không có lão phu ở đây trấn áp, thì bọn hắn đâu có được thoải mái như vậy chứ?”

Phụ họa theo những lời lão nói, ánh mắt màu xanh kỳ quái cũng tràn ngập vẻ khinh thường. Nhưng Phong Nhược vẫn cảm thấy lạ, bởi vì nghe giọng nói của lão không có nhiều oán giận, thậm chí còn pha chút tự hào, vậy xiềng xích trên người lão từ đâu mà có? Không thể nào có chuyện tự bản thân lão khóa mình vào chỗ này được?

Phong Nhược vừa nghĩ tới đây, lão bỗng nhiên quắc mắt lên, ánh sáng màu xanh tỏa ra, nhìn chằm chắm hắn rồi nói:”Nhóc con, ta đã quan sát ngươi trong vòng một năm qua, tuy thực lực của ngươi hơi thấp, nhưng lại vô cùng thích hợp làm chức Hỏa Công Ngự Thủ này! Có hứng thú làm truyền nhân của lão phu không?”

“Hả!” Nghe được câu này xong, Phong Nhược sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn vốn chẳng có hứng thú gì với chức quan Hỏa Công Ngự Thủ này cả, quanh năm suốt tháng bị nhốt tại chỗ này ai mà chịu cho được, cho nên hắn cấp tốc lùi về phía sau vài bước, vội vàng nói:”Đa tạ tiền bối ưu ái, nhưng thật sự vãn bối không dám nhận, hơn nữa vãn bối đã bái sư rồi, tuyệt đối không thể bái sư một lần nữa, kính mong tiền bối tha thứ!”

“Nói nhảm, sư phụ kia của người chẳng lẽ hơn được lão phu sao? Đám tu sỹ bây giờ thế hệ sau không bằng thế hệ trước nhưng đều biết lo xa! Thôi được rồi, không bái sư cũng được, nhưng việc chính thức làm Hỏa Công Ngự Thủ chắc không có vấn đề gì chứ?” Lão già cười giảo hoạt nói.

“Ai! Thưa tiền bối, thực lực của vãn bối vô cùng thấp kém, chỉ sợ không thể đảm đương nổi việc này!” Phong Nhược lại vội vàng lùi về phía sau hai bước, trong lòng thầm nghĩ lão già này thật là cổ quái, nhận chức Hỏa Công Ngự Thủ chính là một cách khổ tu, hắn cũng không muốn mình bị một đống xích sắt đâm vào người một chút nào hết.

“Ha ha, thực lực thấp kém không có quan hệ gì ở đây cả, điều quan trọng nhất…Ngươi thích hợp là được rồi! Mà ngươi biết chính thức làm Hỏa Công Ngự Thủ là như thế nào chưa?” Lão già tóc bạc tất nhiên không thể dễ dàng buông tha Phong Nhược được, tiếp tục nói.

“Ai! Thưa tiền bối, vãn bối không rõ chính thức làm Hỏa Công Ngự Thủ là thế nào, mà cũng không muốn biết, xin lỗi vì đã quấy rầy tiền bối tu luyện, vãn bối xin cáo từ!”

Phong Nhược nói xong liền quay người muốn chạy trốn, nhưng ngay lập tức nghe hai tiếng “rầm, rầm” vang lên, khóa sắt đã rơi xuống chặn ngay đường đi của hắn lại.

“Hừ! Không muốn biết, nói hay đấy. Ngươi đứng lại nghe lão phu nói xong rồi hẵng quyết định cũng không muộn!” Lão già tóc trắng không còn khách khí nữa quát lên.

Thấy mọi chuyện xoay ra như vậy, Phong Nhược cũng chỉ biết im lặng đứng lại, nhưng trong đầu hắn lẩm bẩm thề, từ nay về sau nhất quyết không mò lại gần lão già cổ quái này nữa.

“Chức Hỏa Công Ngự Thủ chỉ là cách gọi của bổn tông, thật ra nó không đại biểu cho chức vị nào cả, cũng chỉ có mấy tên đần độn thiếu hiểu biết mới nghĩ như vậy, thật ra trong Tu Tiên giới, tên chính thức của nó là Tâm Luyện Giả!”

Khi lão giảng giải, hai mắt màu xanh trừng to, nhìn vô cùng kinh khủng!

“Ngươi biết Tâm Luyện Giả nghĩa là như thế nào không? Điều đầu tiên để có thể trở thành một Tâm Luyện Giả là phải biết dùng tâm niệm khắc trận pháp, điểm này ngươi phù hợp! Trong Tu Tiên giới, những tu sỹ bình thường chỉ có thể khắc một ít trận pháp cấm chế bình thường, nhưng đối với Tâm Luyện Giả lại khác, họ nắm giữ những trận pháp phức tạp có uy lực lớn. Ví dụ như tòa trận pháp đang phong ấn Hỏa Linh Tuyền đây có tên là Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận! Chỉ có Tâm Luyện Giả mới có thể bố trí pháp trận này!”

Nói đến đây, lão già tóc bạc chỉ tay về phía chín chín tám mươi mốt chuôi kiếm khổng lồ ở cách đó không xa!

“Pháp trận này là do sư phụ của ta bố trí từ năm ngàn năm trước, lão nhân gia là một Tâm Luyện Giả, tòa Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận này là tâm huyết một đời của sư phụ, cũng là kiệt tác mà người ưng ý nhất, nhưng có một điều đáng tiếc là uy lực của Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận quá lớn. Sau một thời gian, Hỏa Linh Tuyền ở phía dưới dường như hoàn toàn bị phong ấn chặt chẽ, đối với bổn tông đây là một tổn thất rất lớn, cho nên cần có một cao thủ ngày đêm trông coi, cứ cách một khoảng thời gian lại tạm ngưng Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận, có như thế Hỏa Linh Tuyền ở phía dưới mới có cơ hội ngóc đầu lên được!”

“Mà những người như thế được bổn tông gọi là Hỏa Công Ngự Thủ, vốn việc này do các đại cao thủ trong Thượng Tam Viện thay phiên nhau đảm nhiệm. Nhưng về sau tại Khô Mộc Hải trong trận chiến với Thị Huyết Yêu Long, lão phu không để ý bị trúng Khô Mộc Chi Độc, tuy dựa vào pháp lực thâm hậu mà tạm thời áp chế được nó nhưng đó không phải là phương pháp có thể sử dụng lâu dài được. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì pháp lực khổ tu ngàn năm sẽ bị cắn nuốt không còn một mảnh, sẽ trở thành người thường. May mà về sau gặp được một vị cao thủ trên đường đi du ngoạn chỉ điểm, cuối cùng quyết định lấy độc trị độc, dùng Tiên Thiên Kim Sát khắc chế Khô Mộc Chi Độc, thế nhưng Tiên Thiên Kim Sát trên thế gian là vật vô cùng khó tìm, cho nên lão phu cắn răng liều mạng vào chỗ cất giấu Tiên Thiên Thủy Sát của tổ tiên bổn tông lấy trộm, rốt cuộc chịu kết quả như thế này!”

Nghe lão già nói xong, Phong Nhược đã giải đáp được thắc mắc trong lòng lâu nay. Thì ra lão cũng không phải phạm vào tội ác tày trời gì, mà là một vị trưởng lão của Trấn Thiên Tông, mà chuyện Tiên Thiên Thủy Sát có thể trung hòa được Khô Mộc Chi Độc cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

Lúc này lão già thở dài một tiếng, lại nói tiếp:”Lão phu tuy có thể giữ lại pháp lực, nhưng cũng mang theo một hậu quả rất xấu, đó là mỗi khi tức giận, máu huyết trong người sẽ mãnh liệt vận chuyển cuồng bạo, không thể khống chế nổi. Cho nên lão phu đành tự khóa thân thể mình tại nơi đây, thường ngày trông coi Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận! Nhưng cũng chính vì vậy mà tinh hoa của sư phụ ta không có có người nào kế thừa nữa! Bây giờ ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện chưa?”

“À! Thì ra là thế, vãn bối cũng hiểu được phần nào rồi!” Phong Nhược nhẹ gật đầu, nhưng lại nghi hoặc hỏi tiếp:”Tiền bối, trong Trấn Thiên Tông có mấy vạn đệ tử, người muốn chọn lấy một tên đẻ truyền thừa y bát cũng không phải là việc khó mà?”

“Hừ! Có thật là không khó không? Ngươi nghĩ Tâm Luyện Giả đơn giản thế à? Ai cũng có thể trở thành chắc.” Lão già lại trừng mắt lên.”Tại thời điểm này trong toàn bộ Thương Ngô Giới có tư cách vỗ ngực tự xưng là Tâm Luyện Giả không đến mười người. Hơn nữa cứ không phải biết dùng tâm niệm khắc trận pháp là trở thành Tâm Luyện Giả, đây chỉ là điều kiện đơn giản nhất mà thôi. Trong tông ta hiện tại chỉ có hai người có thể dùng tâm niệm khắc trận pháp, nếu như tính cả ngươi vào là ba. Tinh hoa của lão phu chỉ có thể truyền cho một trong ba người các ngươi, nên đừng tưởng lão phu không có lựa chọn nào khác mà phải cầu ngươi, chẳng qua hữu duyên nên ta cho ngươi một cơ hội thay đổi vận mệnh của mình!”

“Còn có hai người có thể khắc trận pháp bằng tâm niệm sao?” Nghe được chuyện này hắn thầm giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chuyện này cũng là lẽ thường, dù sao có hai phương pháp khắc trận pháp, hắn có thể biết phương pháp dùng tâm niệm thì người khác cũng có thể dùng phương pháp này, chả có gì lạ cả.

“Như thế nào? Nếu như ngươi đồng ý, trước tiên lão phu sẽ nhận ngươi là đệ tử ký danh, sau đó truyền cho ngươi pháp quyết của tâm pháp cơ bản. Đồng thời lão phu cũng làm vậy với hai người còn lại, sau thời gian mười năm, người nào trong số các ngươi nắm giữ được nhiều phù văn nhất của Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận sẽ trở thành đệ tử chính thức của ta. Sau đó sẽ có cơ hội học tập Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận. Ngươi phải biết trận pháp này do sư phụ của ta bố trí xong trước khi phi thăng, uy lực của nó trong toàn bộ Tu Tiên giới không có gì có thể sánh được. Ngay bản thân lão phu cũng chỉ hiểu được hai thành ít ỏi của trận pháp này mà thôi, nếu ngươi có cơ hội nghiên cứu trận pháp này, không chừng tương lại có cơ hội phi thăng thành tiên cũng nên!”

“Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận?” Phong Nhược quay đầu nhìn tám mươi mốt chuôi kiếm khổng lồ, nhưng trong lòng thì đang quay cuồng không ngừng, một năm nay hắn đã nhìn ngắm trận pháp này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng từ đầu đến cuối không thể nhìn ra một chút manh mối nào hết. Hơn nữa hắn còn nghi ngớ không biết cái này có phải là trận pháp không nữa, bời vì chín chín tám mươi mốt chuôi kiếm kia không có biểu hiện gì khác lạ.

Nhưng hôm nay nghe được lời lão già tóc trắng này nói, hắn mới hiểu được sự cao siêu của trận pháp này. Bình tĩnh suy nghĩ, nếu nói hắn không có hứng thú thì thật là dối lòng, nhưng để được học tập Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận thì điều kiện lão già cũng đã nói rồi, hắn nhất định phải trở thành đệ tử ký danh của lão mới được!

Thầm than thở một chút, Phong Nhược có chút chản nản lắc đầu. Hắn đã chính thức bái sư rồi, cho dù không biết lão quỷ sư phụ Mộ Hàn Yên của hắn sống chết ra sao nhưng một ngày là thầy, cả đời là thầy, làm sao hắn có thể làm những việc không có đạo nghĩa như thế này được? Cho dù đến bây giờ hắn mới chỉ nhận của Mộ Hàn Yên một cái Kim Phượng Thủ Trạc mà thôi!

Nhìn thấy Phong Nhược lắc đầu từ chối, con mắt của lão già lại càng trừng lớn, lão nói khô cả cổ giảng giải cho hắn nghe lâu như vậy nghĩ chắc chắc hắn sẽ vui mừng mà chấp nhận, không ngờ tên nhóc con này lại từ chối!

“Vậy ngươi cút ngay cho ta! Tốn nước bọt lão phu nói cả buổi!”

“Đa tạ tiền bối!” Phong Nhược hướng phía lão già thi lễ một cái thật sâu, sau đó tâm tình phức tạp rời đi. Nhưng mới bước được mấy bước, hắn nhịn không nổi liền quay người lại hỏi:”Xin hỏi tiền bối, nếu như vãn bỗi không làm đệ tử ký danh của ngài, lúc rỗi rãi có thế tự mình tìm hiểu Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận một chút có được không?”

“Tự mình tìm hiểu?” Sau một giây sững sờ lão già lập tức cười lên ha hả. “Được, coi như hôm nay lão phu phục ngươi! Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Không có khẩu quyết của trận pháp mà đòi tự mình tìm hiểu, ngay cả những Tâm Luyện Giả đương thời không có mấy người dám cuồng vọng như thế! Tốt, cứ thoải mái, ngươi cứ việc tìm hiểu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui