Phong Ngự

“Hả! Thật chứ?”

Nghe được mấy lời của Phong Nhược, Lý Đán lại vô cùng vui mừng, bởi vì hắn có thể nhận thấy con nhện của Phong Nhược chỉ có cấp năm mà thôi, vì thế nó không có khả năng lôi được cái xác của con Thạch Tâm Trùng Vương biến dị đã đạt cấp sáu đỉnh phong chạy đi đâu được!

Mà kể cả nó có tham lam ăn hết xác của con Thạch Tâm Trùng Vương này đi nữa thì cũng làm sao gặm được cả xương chứ.

“Tất nhiên là thật!”

Phong Nhược lại cười cười rồi chui vào hang của đám Thạch Tâm Trùng.

“Đa tạ Phong đạo hữu!”

Lý Đán sung sướng muốn ngất, tuy hắn không am hiểu nhiều về luyện khí nhưng cũng biết qua đôi chút. Xác của con Thạch Tâm Trùng Vương này vô cùng có giá trị, có thể nói để giết chết được một con Thạch Tâm Trùng Vương đều phải có cơ duyên rất lớn! Nếu hắn có thể dùng xương con linh thú này để chế tạo ra một thanh kiếm cấp năm thì lực công kích Ngự kiếm thuật của hắn ít nhất sẽ mạnh lên ba đến bốn thành! Thậm chí còn hơn nữa…!

Nhìn con nhện to đùng đang đứng ngô nghê cách đó bảy tám mươi trượng Lý Đán cười gian xảo, hắn thầm nghĩ tuy Phong Nhược có thực lực rất mạnh nhưng kinh nghiệm lịch lãm rèn luyện vẫn còn kém quá, lại đem bảo vật như vậy đi nuôi dưỡng linh thú, thật là hoang phí. Mà cũng may hình như con nhện béo kia không có hứng thú gì với xác con Thạch Tâm Trùng Vương này thì phải! Chủ nào tớ nấy, ngốc như nhau mà…Hắc hắc…

Nghĩ đến đó Lý Đán vội vàng cúi người nhặt xác con linh thú lên, nhưng ngay lúc này chợt mấy chục sợi tơ nhện nhanh như chớp lao đến rồi cấp tốc cuốn lấy xác của Thạch Tâm Trùng Vương, đang lúc Lý Đán đang há mồm trợn mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cái xác đã bị lôi văng ra ngoài hơn mười trượng rồi!

Đợi đến lúc hắn hết ngơ ngác thì cái xác của Thạch Tâm Trùng Vương đã hóa thành một cái kén màu trắng nằm chình ình trên lưng con nhện to béo núc ních kia!

Thấy Lý Đán nhìn sang nó còn xấc xược múa chân kêu lên mấy tiếng thách thức rồi sau đó mới rủ con dơi quay mông chui vào động!

“Hả….Thằng này…!”

Lý Đán bị con nhện xỏ mũi như vậy bực bội muốn chết nhưng không ý kiến được gì nữa cả!

“Ha ha! Lão đại, ta thấy con nhện béo kia không phải thích ăn mà thích dự trữ đồ ăn đó!” Lúc này một tên hộ vệ thương hội đứng ở bên cười cười trêu chọc nói.

“Im đi, còn ngây ra đấy làm cái gì hả, vào động nhanh!” Lý Đán hổn hển tức giận thở dốc, thật không ngờ một tu sỹ Trúc Cơ trung kỳ như hắn mà lại bị một con nhện cấp năm trêu chọc!

Mà bên trong sào huyện của đám Thạch Tâm Trùng, Phong Nhược đang nhíu mày suy nghĩ về điều gì đó, lại chợt thấy Ngân Giáp khệ nệ vác cái kén cả đi cả tíu tít với dơi quỷ đang mò vào làm hắn không thể không buồn cười, tính của Ngân Giáp thế nào sao hắn lại không biết chứ? Ngoài những thứ đáng ghét như thi quỷ ra còn lại thằng béo này gặp cái gì là gặm cái nấy, cha mẹ sinh con trời sinh tính, tham ăn từ bé rồi!

Trong xác của Thạch Tâm Trung Vương có lực lượng rất lớn, trừ khi hắn không cho phép còn không thì đời nào nó lại buông tha!

“Phong đạo hữu, chúng ta cắm trại ngay chỗ này sao?”

Lúc này Lý Đán mới mang bộ mặt buồn bã đi vào cùng mọi người, nhưng khi nhìn thấy huyệt động thông về bốn phía thì lại tỏ ra vô cùng lo lắng, vừa rồi vất vả lắm mới đánh chết một bầy Thạch Tâm Trùng cùng một con Thạch Tâm Trùng Vương khủng bố, nhưng nhìn tình hình này lỡ may có thêm vài đám nữa chạy ra thì làm sao? Cũng không thể cử người đi xem xét tất cả các đường ngầm được…có trời mới biết những hầm ngầm này dài đến đâu nữa!

Nghe Lý Đán hỏi xong Phong Nhược mỉm cười nhìn hắn một cái rồi mặt không đổi lấy ra một cái ngọc giản còn trống nói mấy câu sau đó tránh ánh mắt soi mói của Ngô Kiếm ở đằng xa im lặng ném cho Lý Đán.

Đối với những hành động của Phong Nhược, Lý Đán vốn vô cùng ngạc nhiên nhưng chợt hai mắt sáng lên, mọi buồn phiền cũng tiêu tán.

“Khụ khụ!” Ho khan một tiếng hắn làm ra vẻ rất nghiêm trọng đạo mạo nói:”Các vị! Trong trận chiến vừa qua chúng ta tổn thất rất lớn! Chẳng những có một người ngã xuống mà ngay cả bản thân Phong đạo hữu cũng bị trọng thương, cho nên bắt buộc phải ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian, ta quyết định sẽ dừng lại ở đây trong vòng ba ngày! Sau đó mới đi tiếp!”

Nghe Lý Đán phân phó tuy các hộ vệ thương hội đều cảm thấy có chút khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, bời vì hiện tại hai người có thực lực mạnh nhất trong đoàn hộ tống là Lý Đán cùng với Phong Nhược, nếu không có hai người bọn họ thì gần như tất cả mọi người đi qua Điệp Vụ Sơn Mạch là đi vào con đường chết, mà bây giờ Phong Nhược đã bị trọng thương không nghỉ cũng không được, về phần thương thế của Ngô Kiếm bị kéo dài chưa được chữa trị tất nhiên chả liên quan gì đến bọn hắn, điều này chỉ riêng Ngô Kiếm tự lo lấy thôi!

“Tạ Hâm, ngươi đi bố trí trận pháp, những người còn lại cảnh giới!”

Giao nhiệm vụ cho mọi người xong Lý Đán có chút hưng phấn chạy đến gần Phong Nhược thấp giọng nói:”Phong đạo hữu, ngươi chắc chắn dưới kia có mỏ Kim Thạch chứ?”

“Ít cũng phải bảy thành, nếu không ngươi nói ta xem tại sao lại xuất hiện con Thạch Tâm Trùng Vương hoàn toàn biến dị như vậy chứ? Mà chuyện này ngươi đi hỏi Ngô Kiếm hắn còn rõ hơn đấy!”

Phong Nhược lạnh nhạt trả lời, mà chuyện hắn biết được việc này thật ra cũng là do trùng hợp, bởi vì đã có quyết định học tập thuật luyện khí nên trong khoảng thời gian này cứ rảnh là hắn lấy mấy khối ngọc giản trợ giúp luyện đan ra đọc qua để hoàn thiện, mặc dù nội dung bên trong toàn là chuyện luyện chế đan dược nhưng đồng thời cũng ghi lại rất nhiều điều cổ quái, thậm chí còn có các tư liệu liên quan đến luyện khí!

Đối với những tài liệu này hắn cố gắng nhớ kỹ bởi vì hắn không giống như những tên đần độn u mê kia, được chăng hay chớ giống như Đường Thanh, một khi xác định đã làm điều gì thì phải cố gắng hết sức, để ý mọi chuyện!

Cho nên vừa mới nhìn thấy Thạch Tâm Trùng Vương hoàn toàn dị hóa Phong Nhược đã nghĩ ở dưới này chắc phải có mỏ Kim Thạch!

Phải biết rằng linh thú muốn trở thành linh thú biến dị đều rất khó khăn, chỉ dựa vào nỗ lực tu luyện của bản thân thì đừng có mơ, chắc chắn phải nhờ đến lực lượng bên ngoài tác động, mà con Thạch Tâm Trùng Vương lại biến dị rất hoàn mỹ, Phong Nhược thật sự không nghĩ ra được ngoài mỏ Kim Thạch ra thì còn có thứ gì có thể giúp con linh thú này biến hóa được như vậy nữa!

Kim Thạch là một loại tài liệu luyện khí không thể thiếu cũng giống như Hoàng Thiết, thậm chí nó còn có giá trị và có vai trò quan trọng hơn cả Hoàng Thiết, bởi vì nếu Hoàng Thiết chỉ có thể làm tài liệu luyện khí căn bản thì Kim Thạch lại có những tác dụng khác tốt hơn nhiều!

Thế nhưng có rất ít mỏ Kim Thạch tại Thương Ngô Giới, bình thường các Đại thương hội cũng không có nhiều, mỗi ngày chỉ có thể bán ra một số lượng rất ít, từ đó cũng có thể thấy được nó trân quý như thế nào.

Cho nên Lý Đán sau khi nghe Phong Nhược nói ở dưới sào huyệt của Thạch Thâm Trùng có mỏ Kim Thạch thì không cần nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà tuyên bố ở lại chỗ này nghỉ ba ngày.

“Hừ! Hỏi hắn sao? Chắc bây giờ hắn chỉ ước chúng ta mong chóng chạy tới Tuyết Nhạn Thành!” Lý Đán liếc nhìn Ngô Kiếm ở phía xa rồi có chút khinh thường nói:”Phong đạo hữu cũng biết tên này thật sự đã là đồ bỏ đi, lần này chúng ta hộ tống hắn đi hoàn toàn là do nể mặt đại sư Tiếu Nguyệt, nếu không phải vậy thì có điên mới đi làm cái nhiệm vụ chết tiệt này, chỉ vì hắn thôi mà ta đã mất đi ba tên thủ hạ rồi, hơn nữa đường xá xa xôi còn bao nhiêu nguy hiểm! Kiểu này nếu chúng ta không kiếm thêm chút gì thì thật là phụ lòng những người đã chết mà!”

Nghe Lý Đán càu nhàu Phong Nhược chỉ gật nhẹ đầu rồi hỏi:”Lý đạo hữu, ta thật ra cũng không biết nhiều về luyện khí nhưng có lẽ trong quá trình tu luyện cũng gặp khá nhiều nguy hiểm, nếu không tại sao Ngô đạo hữu lại bị hỏa độc xâm lấn như vậy được chứ?”

“Ai mà biết được!”

Có lẽ thấy nói chuyện với Phong Nhược rất thoải mái hoặc có thể bời vì mỏ Kim Thạch trước mắt kia, Lý Đán liền ghé sát Phong Nhược nhỏ giọng thần bí nói:”Luyện khí tất nhiên có nguy hiểm, nhưng cũng không đến nỗi bị hỏa độc xâm lấn, chuyện của Ngô Kiếm nghe nói rất quỷ dị, tên tiểu tử này trước giờ chỉ một mực ở Ngũ Hành Giới, nửa năm trước mới quay về. Sau đó cao ngạo tuyên bố bế quan, ngươi không biết lúc đó hắn vênh váo thế nào đâu! Chỉ thiếu nước vểnh đuôi lên trời nữa thôi! Rồi chợt một tháng trước lại truyền ra tin tức là hắn trong quá trình luyện khí bị hỏa độc xâm lấn, mất hết pháp lực, thương hội Thương Nguyệt đã nhờ rất nhiều cao thủ luyện đan nghiên cứu chữa trị nhưng đều thúc thủ vô sách!”

“Mãi cho đến sau này có một cao nhân thần bí xuất hiện nói là phải tìm được Tuyết Linh Trì trong truyền thuyết nằm ớ khu vực Hàn Sơn rồi ngâm mình vào đó mới có thể trị thương đươc! Nhưng khu vực Hàn Sơn là chỗ nào chứ? Ngay cả năm Đại tông môn còn cố gắng tránh xa nữa là, thương hội Thương Nguyệt sao có thể vì một tên nhãi ranh mà chịu nguy hiểm như vậy, cho nên hắn đã bị đào thải, cuối cùng sư phụ hắn là đại sư Tiếu Nguyệt chỉ còn cách vớt vát cuối cùng là để chúng ta hộ tống hắn đi Tuyết Nhạn Thành ở khu vực Nhạn Bắc, xem cứu được chừng nào hay chừng ấy thôi!”

“À! Thì ra là như vậy! Hỏa độc?” Phong Nhược dường như suy nghĩ điều gì trầm ngâm gật gật đầu, hắn đang nhớ đến con mắt màu đỏ mà lúc trước xuất hiện trong đầu, mà ngay lúc đó Ngô Kiếm lại nhìn chằm chằm rất cổ quái, Phong Nhược có cảm giác rằng con mắt quỷ dị này chắc chắn có quan hệ gì đó với Ngô Kiếm!

Khẽ thở dài hắn cũng không nói gì với Lý Đán, bởi vì bây giờ thật sự không có một chút đầu mối nào, cẩn thận nghĩ ngợi một chút hắn mới nói:”Hai người chúng ta thay phiên nhau canh gác nhé! Để những người khác nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta đi sâu xuống xem xét!”

“Ha ha! Phong đạo hữu không cần phải vất vả như thế, bọn hắn mấy ngày nay có phải làm gì đâu, hơn nữa ta cũng đã ra lệnh bịt kín cửa động lại rồi, còn bố trí thêm trận pháp nữa, cứ để bọn họ canh gác đi! Ngay cả việc đó mà còn không làm được thì nên về nhà mà trồng Hương Linh Đạo đi là vừa!”

Lý Đán thờ ơ nói.

“Được rồi! Vậy cứ như thế đi!” Phong Nhược cũng không quản nhiều nữa, bởi vì pháp lực trong cơ thể hắn cũng đã gần cạn rồi, cũng cần phải điều tức một chút, dù sao bây giờ cũng có Ngân Giáp béo ú và dơi quỷ lông trắng bên cạnh, chắc sẽ không có chuyện gì nguy hiểm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui