Dịch giả: nguyenminhnhut1491900
Tử Nguyệt Hoang Nguyên, cái tên này cũng không chính xác lắm. Ngoại trừ việc ánh sáng mặt trời ít khi lọt vào, cả thảy nơi đây đều bừng bừng sinh khí.
Thế nhưng, đây cũng là khu vực nguy hiểm tột độ. Mặc dù không thể bắt gặp đàn thi quỷ thú đáng ghét kia, nhưng các loại linh thú, thậm chí thi vương, thi yêu cũng đều tồn tại.
Đám Hắc Bào Quái Nhân tuy được coi là chủ nhân của Tử Nguyệt Hoang Nguyên, lại còn thu lộ phí hết sức đắt đỏ, nhưng đối với sự sống chết của tu đạo giả bên trong, bọn chúng chả mảy may quan tâm đến.
Nguy hiểm thì nguy hiểm, vẫn không đủ sức ngăn cản bước chân của người tu đạo, thậm chí là Ma Nhân. Vì mặc dù bọn hắn đã đặt chân lên Ngũ Hành Giới từ rất lâu, thế nhưng đối với bí ẩn bên trong nó cũng chả biết được bao nhiêu. Ngay cả chỗ giấu thiên kỳ vật, thậm chí là ma linh thú cường đại lại càng không nắm rõ, nhưng không vì vậy mà sức dụ hoặc của nó trong mắt mọi người bị suy giảm.
Giờ phút này, trong bầu trời đêm rực rỡ ánh trăng sao, một đạo ngân quang lướt nhanh với tốc độ khó hình dung nhanh chóng đến gần, một bóng đen cao chừng ba bốn trượng, rất rõ ràng là một đầu dị thú Tri Chu cực kì đồ sộ.
Trên lưng nó, hai bóng người ngồi khoanh chân, cách đó không xa là một con dơi lớn, bộ dáng cực kì cổ quái!
Không cần đoán cũng biết, hai người này chính là Phong Nhược và Khuynh Lan Hiên.
“Này! Chúng ta cũng đã tiến nhập nội địa Tử Nguyệt Hoang Nguyên, ngươi có kế hoạch gì mau nói nhanh đi a! Ta không muốn cứ ngu muội mà chết đi như vậy.”
Phong Nhược bắt đầu phàn nàn lần thứ hai mươi,... Hắn không có cách nào kìm chế cơn oán hận, Khuynh Lan Hiên thật sự không đáng tin, mấy ngày nay bọn hắn đã chạy một hơi hơn hai vạn dặm, trên đường không chỉ đụng phải đủ loại ma linh thú, mà ngay cả Thiết Dực Ma Điểu cũng chạm trán năm sáu bầy... Ngay cả tìm kiếm cái gì hắn còn không rõ, đầu óc thì cứ rối tung rối mù. Nếu không phải vì cầm trong tay Phi Long Thuẫn, nếu không phải vì nắm giữ hơn 5000 viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm kia, hắn cam đoan thật sự hắn sẽ nổi điên.
“Yên tâm đi, không phải ta đã nói sao, thời cơ chưa đến, cứ kiên nhẫn chờ đợi...” Khuynh Lan Hiên ung dung, nhàn nhã trả lời. Ai không biết còn tưởng rằng nàng đang du sơn ngoạn thủy(1)
(1)Du sơn ngoạn thủy: Đi chơi núi xanh, ngắm nhìn nước biếc.
“Thời cơ? Được! Coi như ngươi lợi hại!” Phong Nhược bất đắc dĩ xoa xoa đầu, hắn thật sự không biết đến bao giờ thì cái gọi là thời cơ của Khuynh Lan Hiên mới đến.
“Này! Ngươi không nên cứ suốt ngày mặt ủ mày chau như vậy, người ngoài không biết nhìn vào lại tưởng ta khi dễ người! Nếu lần này vận khí tốt, ta tặng ngươi một tọa kị chiến đấu, thấy thế nào?” Khuynh Lan Hiên cười mỉm, mấy ngày nay ở gần, nàng đã quen dần với tính khí của hắn.
“Không thèm, ta có Bạch Mao rồi!”
Phong Nhược bĩu môi. Từ sau vụ “Vô Lương Tâm Thảo”, hắn bắt đầu rút kinh nghiệm, càng tiếp xúc với Khuynh Lan Hiên, càng nên cẩn thận, nếu không tiền trong túi bay đi lúc nào không biết.
“Không phải ta đả kích ngươi, con Tri Chu của ngươi thuộc hàng dị hóa, nên tính ra cũng có chút tiền đồ, nhưng con dơi kia, may mắn lắm cũng chỉ đạt đến thất cấp, trừ khi ngươi chịu tổn hao cực lớn, trợ giúp nó một tay, bằng không căn bản là vô vọng.”
Nói đến đây... Khuynh Lan Hiên bỗng trầm mặc, như nghĩ tới điều gì đó, phút chốc lại lộ nét thương cảm. Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Phong Nhược, thật ra trước đây ta cũng từng có một con tọa kỵ chiến đấu, là một con Thanh Ngọc Điêu, ta tự mình thu phục nó năm ta mười lăm tuổi. Tư chất của nó cũng không tốt lắm, nhưng ta không đành tâm vứt bỏ nó đi, nên nghĩ đủ mọi cách, tìm đủ linh đan diệu dược giúp nó tiến giai đến lục cấp!”
“Ta không quan tâm thực lực của nó mạnh yếu bao nhiêu, ta chỉ muốn nó làm bạn với ta, cùng ta trò chuyện mà thôi. Nhưng cách đây ba năm, dù ta có dùng trăm phương ngàn cách, cũng vô phương khiến nó đột phá thất cấp, đành đau lòng nhìn nó ra đi (*)! Lúc ấy, ta đã khóc không biết bao nhiêu là nước mắt!”
(*)Giải thích cho bạn nào không hiểu: Yêu thú mỗi khi tiến cấp liền tăng một lượng tuổi thọ nhất định, nếu đến kì hạn cuối của cuộc đời vẫn không cách nào tiến giai, thì coi như sinh cơ cạn kiệt, tuổi thọ đã tận, cơ thể nó sẽ dần chết đi.
“Nhưng về sau, thời gian dần trôi khiến ta hiểu thông nhiều chuyện, Thanh Ngọc Điêu có lẽ cũng không sung sướng. Cực hạn tiến giai của nó vốn chỉ đạt đến ngũ cấp, lại bị ta cưỡng ép tăng lên lục cấp, hẳn phải chịu rất nhiều đau đớn. Phong Nhược, chúng ta bước đi trên con đường tu tiên, mưu cầu trường sinh, thật sự rất tàn khốc. Ngay cả những thứ tốt đẹp bên cạnh chúng ta, những thứ mà chúng ta yêu quý, theo thời gian cũng sẽ vĩnh viễn chết đi, hóa thành tro bụi. Cho dù là ý niệm kiên trì nhất cũng trở thành hư vô, không còn ý nghĩa. Điều đó, so với cái chết, còn đáng sợ hơn vạn phần. ”
“Cho nên, nhất định phải trở nên vô tình, không yêu không thích, bởi vì thứ tình cảm chân thành kia sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Cách tốt để không đau khổ là đừng tìm đến nó, hiểu không?”
“Không”
Phong Nhược cười cười, bỗng dùng tay phải nâng chiếc cằm thon thả trắng tinh của Khuynh Lan Hiên, thừa lúc nàng đang thừ người vì ngạc nhiên, nói nhanh: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không như cơn gió biến mất trước mặt ngươi đâu.”
Vừa dứt câu, Khuynh Lan Hiên một cước xung thiên đá hạ Ngân Giáp Thiên Chu. Nàng thẹn quá hóa giận: “Nằm mơ giữa ban ngày à! Ngươi có cho không ta cũng không thèm đâu. Ta chỉ nói cho ngươi biết mà tránh khỏi mê lộ, tốt nhất ngươi nên dẹp cái ý định đê tiện đó qua một bên đi.” Sau gần một chốc trừng mắt nhìn Phong Nhược, Khuynh Lan Hiên liền khôi phục nguyên trạng.
“Hắc! Đùa chút thôi! Chỉ là ta thấy ngươi đau buồn đến vậy, nên muốn dời sự chú ý của ngươi mà thôi. À đúng rồi! Ngươi mới vừa nói cái gì, cho ta một con tọa kỵ chiến đấu à? Hey ya, theo sự lý giải hết sức tài tình của ta, có phải cô nương ngươi lòng tham không đáy, muốn bắt một lúc hai con Kim Dực Ma Điểu không?”
Cười xuề, Phong Nhược nhảy lên lưng Ngân Giáp, nói.
“Phí! Ngươi mới lòng tham không đáy! Ta chỉ nói là cho ngươi một con tọa kỵ chiến đấu, chứ có nói đó là con gì đâu! Nhìn ngươi là biết muốn bắt Kim Dực Ma Điểu làm tọa kỵ chứ gì! Bổn cô nương nói cho ngươi biết, cho dù là cao thủ Linh Anh kỳ cũng đừng mơ làm được. Bọn chúng tu luyện đến cảnh giới càng cao, càng thích tự do tự tại, không có cách nào khuất phục được chúng đâu, dù có giết chúng cũng vậy thôi!”
“Nói hay lắm! Ta cũng thích tự do tự tại, hay để ta thử đoán mục đích chuyến đi này của ngươi xem sao?” Phong Nhược cười cười nhìn Khuynh Lan Hiên. Nếu như đến lúc này mà hắn còn đoán không ra thì tự đập đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.
“Tốt! Tên đầu gỗ nhà ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi, ta cũng nhẹ nhàng hơn được chút! Nói đi, ta nghe đây!” Khuynh Lan Hiên cười như không cười, nhưng trong ánh mắt lại toát lên một nét dịu dàng khó thấy được.
“Rất đơn giản, mục tiêu của ngươi là trứng của Kim Dực Ma Điểu, bởi vì so với việc thuần hóa một con đã trưởng thành thì nuôi dưỡng nó từ nhỏ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không thể không nói, gan ngươi cũng lớn quá chứ, chuyện lấy cắp trứng còn muốn khủng bố hơn việc săn giết nó nữa. Chẳng lẽ ngươi không biết cơn giận của nó đáng sợ đến mức nào sao? Đến lúc đó hai người chúng ta bị nguyên bầy vây công, có mọc cánh cũng khó mà bay được.”
“Phú quý hiểm trung cầu, không có nguy hiểm lấy đâu ra thù lao phong phú? Yên tâm đi, vẫn quy tắc cũ, có thu hoạch mỗi người một nửa!” Vẫn giữ thái độ nhàn hạ, Khuynh Lan Hiên lơ đễnh nói: “Theo như ta biết, Kim Dực Ma Điểu chỉ khi tiến vào cửu cấp mới có thể đẻ trứng, hơn nữa muốn ấp trứng cũng tốn năm trăm năm, tiểu Kim Dực Ma Điểu vừa phá vỏ chui ra đã mang thực lực ngũ cấp linh thú, mặc dù không bằng linh thú trong truyền thuyết, nhưng đối với tu tiên giới hôm nay cũng đã là tồn tại đỉnh cấp. Nghĩ xem, chỉ cần có một con Kim Dực Ma Điểu bên cạnh, thực lực hơn ngươi vài phần, thì đố tên tu đạo giả nào dám chọc tới ngươi! Uy! Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì đây? Ta nói gì sai sao?”
Phong Nhược hừ một tiếng, đau đầu nói: “Ta đang nhìn coi có phải ngươi đang ấm đầu không, ngươi biết thực lực cửu cấp lợi hại đến thế nào không? Nói nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa, muốn ấp trứng của nó phải tốn năm trăm năm, ngươi chờ nổi sao?”
“Đã nói ngươi đừng có nóng vội mà! Nếu không tuyệt đối nắm chắc, ta sẽ không đi! Bộ nhìn ta giống kẻ chán sống lắm hay sao?” Khuynh Lan Hiên chớp chớp mắt, vui vẻ nói: “Còn về cửu cấp Kim Dực Ma Điểu, đương nhiên ta biết thực lực của nó tương đương Kim Đan trung kỳ, hơn nữa chung quanh còn vô vàn thủ hạ, bất quá, chúng ta dùng mưu mẹo là được. Chẳng lẽ trí thông minh của ta nó hay sao? Còn một điểm quan trọng nữa là, cha ta năm trăm năm trước đã phát hiện ra trứng của Kim Dực Ma Điểu, chúng ta chỉ cần đi lấy về là được, vừa đúng thời điểm. Phong Nhược, ngươi nên nhớ rằng, ngươi cũng được coi là đệ tử kí danh của cha ta, lại là tân chủ nhân của Tru Ma Kiếm, chuyện này ngươi trốn không thoát đâu!”
Nghe Khuynh Lan Hiên nói, Phong Nhược đầu óc quay cuồng, chảy đầy mồ hôi, hiện tại hắn còn nói được cái gì nữa giờ? Chụp một lúc nhiều cái mũ như vậy, hắn có chạy đằng trời cũng khó tránh.
Vòng vo thêm ba ngày chẳng biết đích đến, một khe núi khổng lồ xuất hiện trước mặt Phong Nhược.
“Này! Có thật đây là hang ổ của Kim Dực Ma Điểu không? Lỡ như cha của ngươi, à không, lão tiền bối có chút sai sót gì đó, chắc hai chúng ta chết chung chỗ này luôn quá!”
“Câm miệng! Phong Nhược chết tiệt, ai muốn chết chung chỗ với ngươi? Chính là chỗ này, theo ta xuống!” Dứt câu, Khuynh Lan Hiên nhẹ nhàng lướt xuống dưới.
“Số ta hôm nay xui rồi!” Sau khi than thở một tiếng, Phong Nhược cũng theo sát phía sau. Bạch Mao Quỷ Bức đã bị hắn phong ấn, còn Ngân Giáp Thiên Chu vì cái đầu bự quá, lo sợ bị phát hiện nên hắn đã để nó ở ngoài mấy trăm dặm, vì hôm này bọn hắn làm trộm, chứ không phải làm cướp.
Lại nói tiếp, Phong Nhược khó mà tin được, nhìn Khuynh Lan Hiên mười phần thanh tú, theo đúng lý thuyết phải điềm đạm nho nhã, ai có ngờ lại gan lớn, điên cuồng đến vậy, thật là muốn lấy mạng người ta..!
“Nữ nhân, quả nhiên chính là thứ nguy hiểm nhất!.!”
Nhủ thầm trong lòng một tiếng, Phong Nhược cũng không quên quan sát hoàn cảnh chung quanh. Mặc dù bị bắt buộc đi theo, nhưng đã đến nơi thì phải dốc toàn lực ứng phó, với lại, một đầu tọa kỵ Kim Dực Ma Điểu, uy phong thật khó cưỡng a!