Phong Ngự

Dùng võ miệng an bày náo loạn
Nhận hung tin cả bọn quyết tâm
Phong Nhược vừa dứt lời thì đám thủ hạ ở sau lưng Ninh Viễn lập tức nổi giận. Nhất là tên Vi Đà kia, trước đó hắn đã từng bị Phong Nhược đánh bại nên bây giờ lại càng phẫn nộ quát lớn: "Họ Phong kia, ngươi khua môi múa mép thì có gì hay! Ngươi có giỏi thì bước ra khỏi chợ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống mà không bằng chết".

"Ngươi có tư cách sao?" Phong Nhược hờ hững liếc mắt nhìn Vi Đà, rồi ngó chăm chú vào cặp giày chiến của gã. Hừ, xem ra tên này cũng tự biết nhược điểm nên mới chuẩn bị sẳn đôi giày chiến Lăng Vân này, nhưng dù thế nào đi nữa, tốc độ của gã vẫn không cách nào bắt kịp được Phong Nhược.

Thế nhưng Ninh Viễn lại vượt ngoài dự đoán của mọi người, hắn lập tức phất tay ngăn bọn người Vi Đà lại rồi nhìn Phong Nhược mà cười lạnh một tiếng thốt ra: "Bất kể thế nào đi nữa, do nể mặt Lam sư muội đang ở đây, nên ta sẽ không so đo nhiều với thứ tạp dịch như ngươi. Nhưng mà ta có lòng tốt nên khuyên ngươi một câu, sau này có gặp lại ta tốt hơn hết nên cong đuôi lại rồi cút đi thật xa. Mặt khác, ta cũng báo cho ngươi một tin tức miễn phí đây, bởi vì lúc này Sở Thiên đang toàn lực đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ, cho nên những người bọn họ không đến đây được, nếu không ngươi còn cơ hội kiêu ngạo như vậy sao?"

Nói xong câu đó, Ninh Viễn lại nhìn Lam Lăng một chập rồi mới xoay người đi về phía trước. Lúc đi ngang qua trước mặt thiếu nữ Diệu Âm Môn, đột nhiên hắn mở miệng nói: "Ngươi lấy tất cả trang phục Lăng Vân ra đây đi, ta mua hết toàn bộ! Bất kể ngươi ra giá bao nhiêu cũng được!"

"Hi hi...! Thật thế sao?" Cô gái kia nở nụ cười vô cùng sáng lạn, khẽ liếc mắt nhìn sang Phong Nhược vốn đang đứng thản nhiên bên cạnh. Lúc này nàng mới khách khí nói với Ninh Viễn: "Xin lỗi, ta không bán!"


"Ngươi nói cái gì!" Không ngờ lại bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy, khiến cho Ninh Viễn thiếu chút nữa đã nổi hung lên. Sở dĩ hắn muốn một hơi mua hết tất cả các bộ trang phục Lăng Vân đó, cốt yếu ngoại trừ muốn tranh thủ chút lòng trung thành của đám thủ hạ, thì hơn thế nữa hắn còn muốn ra oai trước mặt Lam Lăng, rồi thuận tiện đả kích luôn Phong Nhược nữa, nhưng lại không nghĩ đến thiếu nữ Diệu Âm môn đó lại không nể tình như thế.

Miễn cưỡng nén lại lửa giận trong lòng, Ninh Viễn không cam lòng bảo: "Nói đi! Ngươi muốn bao nhiêu Ngũ Hành thạch! Hoặc ta có thể dùng Chỉ Huyết đan trao đổi với ngươi, chỉ cần ngươi có thể nói ra điều kiện là được!"

"Ta đã nói rất rõ ràng rồi! Không bán!" Cô gái kia mỉm cười nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Viễn, "À, đúng rồi, ta là đệ tử của Diệu Âm Môn, nếu các ngươi muốn đi tìm ta trả thù cũng không nên nhầm đường đấy!"

"Hừ !" Ninh Viễn tiếp tục miễn cưỡng nhẫn nhịn nỗi bực tức trong lòng, dù sao thì thực lực của Diệu Âm Môn đang xếp ở vị trí thứ sáu trong liên minh Nhạn Bắc Tu Tiên, nếu so với Thanh Vân Tông vốn đang xếp ở vị trí cuối cùng thì rõ ràng mạnh hơn nhiều, nên hắn cũng không dám nói thêm lời uy hiếp nào nữa. Tuy vậy hắn lại liếc nhìn Phong Nhược với dáng vẽ vô cùng ác độc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà dẫn theo đám thủ hạ quay người rời đi.

Cho đến khi đám người Ninh Viễn đã đi xa thì cục diện vẫn chưa thể bình thường trở lại, nguyên nhân chính là do câu nói lúc nãy của Ninh Viễn nói rằng Sở Thiên đang đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ. Phải biết rằng, nếu đổi lại là Luyện Khí hậu kỳ thôi thì đám người Phong Nhược cũng sẽ không để trong lòng làm gì, dù sao ở giai đoạn này tu giả đánh nhau vẫn còn mang âm hưởng giống với phàm nhân chính là chiến đấu giáp lá cà, nhưng nếu tiến cấp lên Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn khác rồi, bởi vì Trúc Cơ kỳ đã có thể thi triển Ngự kiếm thuật.


Mặc dù Phong Nhược rất tự tin với tốc độ của mình, nhưng dù tốc độ của hắn có nhanh cỡ nào đi nữa, cũng không cách nào tranh được với công kích ngự không bằng kiếm khí, có thể nói đây là hai cảnh giới hoàn toàn không giống nhau.

Vốn dựa vào tư chất của Lam Lăng, lúc này cũng có thể mau chóng tiến giai lên Trúc Cơ kỳ rồi, nhưng đối với tình huống hôm nay, nàng căn bản không thể chuyên tâm được. Bởi vì không có nàng, thì cho dù đám người Phong Nhược có ra ngoài săn bắn đi nữa, cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng!

"Này..! Tên Phong Nhược kia, giao dịch của chúng ta có tiếp tục hay không đấy?" Lúc này cô gái kia nháy mắt nhìn sang.

Phong Nhược mới vừa liếc qua nhìn nàng thì thấy vẻ mặt nàng đang hết sức rạng rỡ, trông bộ dáng tựa như vừa mới lập được công lao to lớn vậy, hắn không khỏi than thầm trong lòng, cô nàng này thật đúng là gian thương thứ thiệt mà, đã ra ngoài làm ăn buôn bán bấy lâu nay, lại còn giở thủ đoạn lung lạc mấy người bọn mình nữa chứ.

"Được rồi! Cứ theo như lời ngươi vừa nói đi, tuy vậy số lượng không thể quá nhiều, tốt hơn hết ngươi đừng nên ôm hy vọng vào ta quá lớn!"


"Không sao, ngươi chỉ cần đem toàn bộ tơ nhện do Ngân Giáp Thiên Thù nhả ra bán hết cho ta là được rồi!" Cô gái kia hoan hô một tiếng rồi nói tiếp, "Quên nữa, để tự giới thiệu qua một chút, tên ta là Diệp Tiểu Bồng đang là nội môn đệ tử của Diệu Âm Môn, sau này ta xem các ngươi là người một nhà rồi, có khó khăn gì có thể đến tìm ta!".

"Ai là người một nhà với ngươi?" Phong Nhược nhủ thầm một câu trong lòng, rồi tiện tay đưa cho Lam Lăng năm chùm tơ nhện ngân giáp đã thu thập được trước đây. Cái vụ mặc cả mua bán này nên giao cho nàng thì tốt hơn, hắn cũng không muốn trực tiếp bị tên gian thương này lừa gạt thêm nữa.

Rất nhanh, Lam Lăng cùng với Diệp Tiểu Bồng đã hoàn thành giao dịch, dùng năm chùm tơ nhện ngân giáp này với một ít tài liệu còn lại, cùng với sáu trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp để đổi lấy ba món Lăng Vân chiến giáp và hai món Lăng Vân hộ oản, xem ra chuyến đi này cuối cùng cũng không quá tệ.

Bởi vì tâm trạng đang bị ám ảnh bởi đám người Ninh Viễn, hơn nữa toàn bộ tài liệu cũng đã đem bán xong hết, cho nên đám người Phong Nhược không tiếp tục ở lại nữa mà lập tức cáo biệt Diệp Tiểu Bồng để quay trở về Thiên Đãng Sơn tuyệt cốc.

Tuy nhiên, tâm trạng của Lam Lăng trên suốt con đường trở về không được thoải mái cho lắm, còn hai người Đường Thanh và Bành Việt cũng hơi lo buồn, hiển nhiên tin tức Sở Thiên đang đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ đã làm cho bọn họ rất lo lắng. Đương nhiên, bản thân Phong Nhược cũng lo ngại không kém, kỳ thật lý do quan trọng nhất để hắn đồng ý giao dịch với Diệp Tiểu Bồng chính là vì nghĩ đến tình hình sắp tới đây, hắn sẽ dành phần lớn thời gian để ra ngoài săn bắn nhờ đó cũng tiến hành tu luyện luôn. Cũng chỉ bằng cách đó, bọn họ mới có thực lực để đối kháng với đám người Sở Thiên.

Mới về đến sân viện, không đợi đám người Phong Nhược lên tiếng thì Lam Lăng đã trầm giọng nói trước: "Sự tình hôm nay các ngươi đã nghe thấy rồi đó, không cần ta phải nói nhiều lời nữa. Từ giờ trở đi, ta quyết định hủy bỏ hết tất cả các đợt săn bắn mà toàn lực tu luyện, nhất là tu vi của Đường Thanh và Bành Việt, trong vòng ba năm hai người các ngươi cần phải tiến cấp lên Luyện Khí hậu kỳ. Về phần Phong Nhược, tu vi của ngươi bây giờ mới đạt tới Luyện Khí sơ kỳ mà thôi, cho dù có được hỗ trợ thêm cặp giày chiến kia đi nữa thì trên thực tế ngươi vẫn là người yếu nhất, dù sao thì từ lúc ngươi nhập môn tới giờ chỉ mới hơn một năm, ta cũng không yêu cầu quá xa vời với ngươi, chỉ cần trong ba năm ngươi có thể tiến cấp lên Luyện Khí trung kỳ là được. Nhưng mà ngươi cũng nên lợi dụng ưu thế tốc độ của mình, chỉ cần phát huy được ưu thế tốc độ càng ngày càng nhanh lên thì ít ra ngươi cũng có thể chạy thoát thân được!"

Vừa nghe qua lời dặn dò của Lam Lăng, Phong Nhược chỉ có thể cười khổ mà sờ lên mũi, hắn lại không có cách giải thích nào khác.


Kế tiếp Lam Lăng lại phân phát ba món Lăng Vân chiến giáp cho ba người đám Phong Nhược, về phần hai món Lăng Vân hộ oản này thì phân cho Đường Thanh và Bành Việt, dù sao bây giờ hai người bọn họ cũng là lực lượng chủ lực mà.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, ba người Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt liền mang vẻ mặt ngưng trọng mà trở về phòng để bắt đầu bế quan tu luyện. Cũng may hiện tại gốc linh mộc sống lại đã có thể phát huy được tác dụng hấp thu linh khí, cho nên thật ra mà nói bọn họ bế quan tu luyện cũng không quá gian nan.

Riêng phần Phong Nhược do hắn không phải thuộc lực lượng chủ lực, nên chẳng những phải chịu trách nhiệm trông coi an toàn cho toàn bộ tiểu viện, mà còn phải đảm bảo thời gian hợp lý để duy trì Như Sơn Trận Pháp được vận chuyển liên tục. Đương nhiên, đám người Lam Lăng đành phải nhờ hắn lo toan mọi thứ, bởi vì bọn họ phải bế quan rất vất vả, hơn nữa nếu chỉ vẻn vẹn dùng mấy cái bánh gạo thôi cũng không được, mà phải bổ sung thêm thức ăn tươi như Hương Linh đạo nữa, chỉ có điều công việc này cũng cần phải đi mua sắm ở tiểu trấn của tuyệt cốc mới có.

Trừ những thứ đó ra, tốt hơn hết còn phải mua thêm linh quả để bồi bổ nữa, chỉ là những thứ này đều cần phải mua bằng Ngũ Hành thạch cả.

"Ôi trời ! Còn hơn trăm viên Ngũ Hành thạch này sợ là không đủ rồi!" Phong Nhược vỗ vỗ thắt lưng trữ vật, quả nhiên vừa rồi Lam Lăng đã trao hết toàn bộ Ngũ Hành thạch cho hắn, vì vậy trước mắt có thể nói thế này, hiện tại hắn là người chỉ huy cao nhất của Thiên Cơ viện, dù rằng hắn chỉ có thể tự chỉ huy được chính mình mà thôi.

"Trước hết nên đi mua một ít Hương Linh đạo cái đã, rồi tìm xem có linh quả gì không, mặc kệ gian nan cách mấy hắn cũng phải ưu tiên cung ứng trước cho Lam Lăng!" Phong Nhược nghĩ như vậy, lập tức báo cho Minh Khê một tiếng, rồi sau đó rời sân đi thẳng đến tiểu trấn ở tuyệt cốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận