Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Lộc Nhung mơ màng nghĩ thầm.
Cơ thể cô yếu ớt đến mức ngay cả việc đầu ngón tay khẽ run lên cũng trở thành một điều không tưởng.
Nghỉ ngơi một lúc, gã đàn ông vẫn còn dư vị chưa tan, từ từ rút ra dương v*t đã mềm đi đôi chút, trên đó vẫn dính đầy dịch trắng và nước dâm trộn lẫn vào nhau.
Hắn điều chỉnh hơi thở rối loạn, dùng một tay cởi áo, tay kia tách mở hai bên mông đã bị đâm đỏ của cô gái, tỉ mỉ lau chùi từng chút nơi tư mật.
“Sẽ hơi đau đấy.”
Lộc Nhung nghe thấy giọng trầm thấp của hắn vang lên, khẽ gật đầu một chút.
Cô lưỡng lự không biết nên nói điều gì, và nếu nói thì phải mở lời thế nào, thì gã đàn ông lại lên tiếng.
“Muốn báo cảnh sát hay gì thì tùy em.” Hắn để trần nửa người trên rắn chắc, lau sạch sẽ cho cô, rồi thả váy cô xuống, che đi phần thân thể dơ bẩn vừa bị chơi đùa đến không còn hình dạng ban đầu.
“Nhân tiện tìm một chỗ ăn trộm bánh trung thu luôn.”
Đôi mắt đen ló ra ngoài lớp khẩu trang vẫn nhìn cô chăm chú, hàng mi rậm rạp hắt ra một vùng bóng tối mờ mờ.
Mặc dù cách hắn chiếm đoạt cô có phần quá đáng, nhưng vẫn luôn để ý không làm bẩn váy cô.
Hiện tại chiếc váy đã được chỉnh sửa lại, trông không hề có chút dấu vết nào nhơ nhuốc.
Rõ ràng khi hành hạ cô, hắn rất mạnh mẽ và đáng sợ, nhưng khi kết thúc rồi, hắn lại trở nên kỳ lạ mà dịu dàng, thậm chí còn có chút đáng thương mơ hồ.
“Chú không có chỗ nào để trốn à?” Lộc Nhung khẽ khàng hỏi, giọng cô yếu ớt, dịu dàng như cơn gió thoảng qua.
Hắn im lặng, tần suất lên xuống của chiếc khẩu trang cũng dần chậm lại.
“Ừ, mèo hoang mà.”
Mèo hoang sao? Lộc Nhung lẩm nhẩm trong lòng, đồng thời chậm rãi quan sát kỹ gương mặt người đàn ông.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.
Lòng trắng mắt của hắn rất nhiều, theo như tướng số thì là kiểu người bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa, đồng tử không giống người bình thường có chút sắc nâu đen, mà đen nhánh, sâu thẳm như xoáy nước, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng dễ dàng bị mê hoặc.
Nếu không bị mê hoặc, thì sao cô lại đưa ra yêu cầu như thế này chứ?
“Chú về nhà cùng em đi.”
Thời gian im lặng của hắn kéo dài thêm chút nữa.
Hắn giơ tay lên che miệng, không rõ là đang cố nín cười hay làm gì khác.
“Mang chú về nhà, không sợ đánh nhau với bố của nhóc con à?”
“Không sợ, nhà bọn em do em làm chủ.” Lộc Nhung kéo tay hắn đặt lên eo mình ôm lấy, cô thích tiếp xúc cơ thể với hắn, dù không phải trong lúc làm tình cũng thích như thế.
“Khi nào thì nhà chúng ta do em làm chủ?” Tần Bắc Phong không thể tiếp tục giả vờ được nữa, tháo khẩu trang xuống, cúi người hôn cô.
Bị kìm nén đã lâu, nửa dưới gương mặt hắn ướt đẫm mồ hôi, Lộc Nhung cũng chẳng bận tâm, đón nhận từng nụ hôn nhẹ nhàng của hắn, híp mắt khe khẽ rên rỉ, giọng nói pha chút lười biếng và đắc ý: “Từ trước đến giờ đều thế mà.”
“Được được, đều theo ý em.” Cảm nhận được chút hờn dỗi trong lời nói của cô, Tần Bắc Phong mỉm cười đồng ý, đầu mũi khẽ cọ vào cằm nhỏ xinh của cô.
“Làm ra vẻ.” Không chấp nhận thái độ làm lành của anh, mọi chuyện đều phải tính toán rõ ràng, Lộc Nhung giơ tay đập một cái lên ngực anh.
“Mèo lớn quá đáng lắm!”
“Em không sướng sao?” Tần Bắc Phong hỏi ngược lại.
Lộc Nhung mím môi, chẳng thể cãi lại.
“Lần sau cũng chơi như thế này.” Nụ cười nhếch mép của anh mang theo vẻ hiểu ý rõ ràng, khóe mắt ánh lên khi liếc về phía đôi giày nhỏ của cô ở cách đó không xa.
Đó là vì anh đâm quá mạnh, cô cố gắng chạm chân xuống đất mà trượt ra khi cơ thể mất thăng bằng.
“Bị chú chơi đến bay cả giày.” Anh đưa chân dài khẽ móc lấy đôi giày, khụy gối xuống trước mặt cô, giữ cho cô gái đứng vững, đôi bàn tay to lớn nâng niu bàn chân nhỏ nhắn, mang giày lại cho cô.
“Chú còn dám nói.” Lộc Nhung giận đến mức không muốn mang giày nữa, giơ một chân đá thẳng vào mặt anh.
Để xem cái gã suốt ngày bày ra bộ mặt đẹp trai này còn định hại cô tới đâu.
Bàn chân trắng nõn thẳng tắp đá về phía mặt anh, Tần Bắc Phong chẳng có ý định tránh né, vui vẻ đón nhận, còn muốn hôn lên mu bàn chân.
Móng vuốt nhỏ của mèo con, anh chỉ cần một miếng là cắn được bốn cái.
Người này thật sự không có chút liêm sỉ nào, Lộc Nhung hết cách rồi, mặt không biểu cảm thò tay vào túi váy, bây giờ báo cảnh sát vẫn còn kịp, hôm nay cô phải quyết tâm diệt trừ mối họa này.
Tiếc thay, chiếc điện thoại màu hồng vừa lôi ra đã thấy báo hết pin.
“Tha cho chú lần này.” Cô cố tỏ ra dữ tợn, làm vẻ mặt mà bản thân cho rằng thật đáng sợ.
“Dùng của chú nè.” Tần Bắc Phong cười khẽ, đưa chiếc điện thoại đen vẫn còn ướt sũng cho cô, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không biết còn mở được không, mỗi lần em lên đỉnh là điện thoại tốn năm chữ số, đúng là đắt giá mà.”
“Mèo lớn.” Cô khẽ gọi.
“Ừ?”
“Đưa tay đây.”
“Thực ra em thích cắn thì có thể cắn vào dương… Á!”
Cô gái chẳng đợi hắn nói hết câu đã cắn mạnh vào bàn tay chìa ra của hắn.
Tần Bắc Phong bị cắn đau, vẫn không nỡ tránh ra, chỉ đành đứng đó chịu trận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy cưng chiều..