Trong lòng Lộc Nhung, Tần Bắc Phong vẫn luôn là một người mạnh mẽ, đầy uy nghiêm, không gì có thể lay chuyển.
Ngoại trừ lần bị bệnh một cách tình cờ kia, anh chưa bao giờ để lộ bất kỳ yếu đuối nào.
Ngay cả khi bị bao vây bởi những lời đồn đại ác ý, anh vẫn bình thản đứng đó, không hề lay động.
Đó là sự thờ ơ mang tính thói quen, im lặng đến mức không buồn giải thích, chán ghét việc phải tranh luận.
Nhưng cô thì không thích điều đó.
Cô không đồng ý.
“Vui lòng xin lỗi giúp tôi đi.” Lộc Nhung lặp lại lời nói.
Cô biết dáng vẻ mình chắn trước thân hình cao lớn của người đàn ông có lẽ trông vừa buồn cười vừa nực cười, cô cũng không chắc Tần Bắc Phong sẽ phản ứng ra sao khi thấy cô tự nhiên xông ra làm việc này, liệu anh có không vui không, liệu anh có cảm thấy rằng cô đang khiến anh mất mặt, làm tổn thương lòng tự tôn đàn ông của mình không.
Nhưng cô không quan tâm đến những điều đó, dù có thế nào đi chăng nữa, không ai được phép làm tổn thương đến người đàn ông của cô.
“Xin lỗi vì chuyện gì chứ.” Một trong số những người phụ nữ sững sờ, không hiểu ý của cô.
“Vì đã nói anh ấy ngồi tù, vì đã nói anh ấy cứu người chỉ là cái cớ.”
“Hừ, việc gì phải xin lỗi.” Mọi người hờ hững, bật cười mấy tiếng rồi định rời đi.
“Chẳng phải là sự thật sao.”
“Mọi người nói đó là sự thật, vậy có bằng chứng không?” Lộc Nhung vốn dĩ tính tình ôn hòa, hiếm khi nổi giận, nay lại kích động đến mức giọng nói run rẩy.
“Cái gì cơ…”
“Nói anh ấy ngồi tù, có bằng chứng không?”
“Đã nói là nói chơi thôi, sao cần bằng chứng, nói chơi thôi mà.” Mọi người bắt đầu nhận ra không ổn, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của cô, đành nói giảm nói tránh.
“Không có bằng chứng thì đừng nói bậy.” Lộc Nhung cương quyết không nhượng bộ dù chỉ một bước.
Triệu Tinh Tinh đi theo cô, từ những việc trước đây đã dần thay đổi cách nhìn về Tần Bắc Phong, bây giờ đứng về phía Lộc Nhung, hậu thuẫn cho cô: “Người ta khổ cực cứu người, giúp đỡ dập lửa, nếu không có anh ấy thì đợi đến lúc lửa bốc cao, chưa biết chừng cả dãy nhà sẽ bị ảnh hưởng.”
Vừa nói, cô vừa chỉ thẳng vào người hàng xóm của bà lão, cũng chính là người đã nói với con trai bà lão rằng Tần Bắc Phong cầm theo đồ vật ra khỏi đám cháy.
“Chính là anh đã nhìn thấy anh ấy quay vào lấy đồ đúng không, này, nếu đã nghĩ là ăn cắp thì sao không ngăn lại, chỉ đứng đó mà nhìn hả?”
“Tôi…”
“Anh gì mà anh, tôi thấy là trong lòng anh có ý xấu, nên mới nghĩ ai cũng giống như kẻ trộm.” Triệu Tinh Tinh mạnh miệng đáp trả, giọng điệu như bắn súng liên thanh, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cô còn giơ ngón tay cái lên với Tần Bắc Phong: “Anh trai đừng sợ, chúng tôi bảo vệ anh.”
“Đừng sợ, chúng tôi bảo vệ anh.” Lộc Nhung gắng gượng cuộn cuộn mấy lần cánh tay, ra vẻ dữ dằn như sẵn sàng đánh nhau.
“…” Tần Bắc Phong, người đang ôm mèo đứng phía sau hai cô gái.
Anh vô thức mím môi, cố gắng kiềm chế nụ cười.
Cảm giác được bảo vệ đối với anh mà nói vừa mới mẻ lại vừa xa lạ, giống như cảm giác bồi hồi trong lồng ngực vậy.
Mỗi lần anh nghĩ tình cảm mình dành cho cô gái nhỏ đã đạt đến cực hạn, thì đối phương lại đem đến cho anh những điều bất ngờ mới mẻ.
Tình cảm ấy tràn trề, từng ngày một lớn dần lên, chẳng thấy hồi kết.
Tần Bắc Phong đang vô cùng vui vẻ, nhưng những người khác thì hoàn toàn ngược lại.
Bên này bị Triệu Tinh Tinh dồn ép không nói nên lời, bên kia bị Lộc Nhung buộc phải xin lỗi mà chột dạ.
“Rốt cuộc mấy người là quan hệ gì đây, hai cô bé lại đi bênh vực cho anh ta như thế?” Một người chịu không nổi nữa, lớn tiếng hét lên.
“Thanh niên bây giờ thật đúng là loạn hết rồi, chẳng giữ gìn phép tắc.”
Thấy không, sự ác ý dễ dàng được tuôn ra như thế đấy, kẻ nói chẳng màng đến kết quả, dường như không hiểu thế nào là lời đồn đáng sợ, là bát nước đã đổ đi thì không hốt lại được.
“Quan hệ hàng xóm đối diện.” Triệu Tinh Tinh ngay thẳng, cây ngay không sợ chết đứng, khí thế hiên ngang ôm lấy vai bạn cùng phòng, ra vẻ như đang thực hiện một nghĩa vụ chính đáng: “Bọn tôi đều là hàng xóm đối diện cả.”
“Không chỉ thế, tôi là bạn gái của anh ấy.” Lộc Nhung bổ sung thêm.
“Đúng, cậu ấy là bạn gá…” Triệu Tinh Tinh gật đầu lia lịa, đồng ý được nửa câu thì bỗng khựng lại, ngơ ngác quay cổ lại phía bạn mình: “Hả——?!”.