Đường phèn và nước được đổ vào nồi với tỉ lệ bằng nhau, bật lửa lớn đun sôi, sau đó vặn lửa vừa, nấu thêm mười phút rồi để nguội.
Người đàn ông đang chọn túi trà trong tủ đựng đồ bếp chợt cảm thấy một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại vòng qua eo mình từ phía sau.
Anh không quay đầu, cứ thế kéo theo cái đuôi nhỏ của mình quay lại trước bếp lò, cười nhẹ: “Không ở lại trò chuyện với bạn cùng phòng à?”
“Lộ Lộ đang chơi với cậu ấy.” Lộc Nhung ngả vào lưng anh, cọ cọ má mình lên đó đầy thân thiết.
Trong phòng khách, Triệu Tinh Tinh cầm quả bóng cao su, nhìn chú mèo nhỏ trắng muốt đang kêu meo meo với vẻ bối rối.
Nhà ai lại nuôi mèo mà thích chơi ném bóng thế này cơ chứ!
“Bé con giúp anh lấy ít đá nhé.” Tần Bắc Phong đã pha xong trà đỏ.
Cánh tay đang ôm chặt lấy eo anh tạm thời buông ra.
Tiếng đá viên lạo xạo rơi xuống thùng trà, ngay sau đó cánh tay lại nhanh chóng dính chặt vào.
“Mèo lớn, trước kia em sợ anh lắm hả?” Lộc Nhung nghiêng đầu nhìn anh đang cắt hoa quả: “Tinh Tinh nói em nhìn thấy anh giống như chuột thấy mèo vậy.”
“Không đâu.” Tần Bắc Phong lắc đầu, không đợi Lộc Nhung nói thêm, anh tiếp tục: “Chuột gan dạ hơn em nhiều.”
“…”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ gãi gãi lên cơ bụng của anh.
Tần Bắc Phong bị hành động đó của cô làm cho ngứa ngáy, đành xoay người lại, hai người mặt đối mặt ôm nhau.
“Có phải cô ấy nói anh không xứng với em, muốn chia rẽ bọn mình không?”
“Không phải.”
“Vậy là nói chúng ta không hợp, muốn chia rẽ chúng ta?”
“…”
Nghe qua thì tưởng câu sau tốt hơn câu trước, ít ra địa vị của cả hai gần như ngang nhau.
Nhưng ngẫm kỹ thì vẫn có chút cảm giác tự ti.
Tự ti và anh, khoảng cách ấy xa lắm, như mây bay và đất liền vậy.
Lộc Nhung suýt nữa thì cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Mèo lớn không thể nghĩ đến điều gì tốt đẹp hơn sao.”
Cánh tay cô ôm eo anh siết chặt hơn chút nữa, sự ỷ lại vô hình làm Tần Bắc Phong cúi đầu, dịu dàng hôn lên cô.
Nụ hôn bất ngờ làm Lộc Nhung mất đi dưỡng khí, cơ thể tự nhiên mềm nhũn, ngã vào lồng ngực người đàn ông, hai tay yếu ớt đỡ lấy ngực đối phương.
“Mèo lớn, đừng…”
Cô sợ người đàn ông lại tùy tiện phát tình, cũng sợ chính mình không thể kiểm soát, chỉ mới được anh hôn hờ vài cái mà đã đầu hàng vô điều kiện.
“Ngoan, chỉ hôn thôi mà.” Tần Bắc Phong khẽ buông cô ra, nhẹ nhàng liếm mút hết nước bọt đang kết nối giữa hai người.
Nụ hôn ngừng lại, nhưng việc nhấm nháp cắn mút thì vẫn tiếp tục, răng nanh cọ nhẹ lên đôi môi hơi sưng của cô, hơi thở nóng ấm phả vào gò má, Lộc Nhung cảm nhận được cảm xúc trầm lắng của người đàn ông, liền nhớ lại cảnh anh ngăn cản không cho cô công khai mối quan hệ của hai người.
Thay vì nói rằng những định kiến xung quanh không vượt qua được, thà rằng nói là chính anh không vượt qua nổi chúng.
“Mèo lớn cảm thấy chúng ta không xứng đôi sao?” Lộc Nhung cẩn trọng thăm dò, cô không hiểu vì sao người đàn ông lại có suy nghĩ này.
Lần này, ngay cả việc cắn mút cũng dừng lại.
“Thật ra thì bề ngoài, tính cách, khẩu vị của chúng ta… không có điểm nào tương đồng cả.” Tần Bắc Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu cô, không cho cô dễ dàng nhìn thấy.
Ngay sau đó, má anh bị đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô mạnh mẽ kéo lại.
“Ai nói là hai người phải giống nhau thì mới có thể ở bên nhau?” Lộc Nhung nâng niu gương mặt anh: “Ví dụ như anh thích ăn đào mềm, em lại thích ăn đào cứng, vậy mới không tranh nhau, có gì mà không xứng đôi chứ.”
Giọng nói của cô vô thức cao hơn, y như lúc cô bảo vệ anh trước mặt người ngoài ban nãy.
“Mèo lớn đúng là, tại sao lại như thế chứ.”
Không thích giải thích, cũng không muốn nói ra, dù là hiểu lầm hay bị bôi nhọ, chỉ im lặng mà nhận lấy, chưa từng phản bác.
Lộc Nhung thở dài hai lần liên tục, nói một hồi lại thấy tủi thân.
Nhìn dáng vẻ buồn bã bất lực của cô, sự tự khinh ghét bản thân xuất phát từ quá khứ bắt đầu nóng lên, dần trở nên bỏng rát, cuối cùng đối diện với sự thẳng thắn và nhiệt tình của cô mà sôi trào, rồi hóa thành hư vô.
Mình lại bị cô nhóc này dỗ dành nữa rồi.
“Bảo bối.” Người đàn ông nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cô.
Tiếng thì thầm khẽ rung trong lòng bàn tay khiến Lộc Nhung có chút nhột nhạt, cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận những lời yêu thương dịu dàng của anh.
“Dạ?”
“Anh không thích ăn đào.”
“…” Lộc Nhung hít sâu một hơi: “Mèo lớn.”
“Hửm?”
“Tay.”
“Thôi đi, bạn cùng phòng của em đang ở đây, để cô ấy thấy thì không hay đâu.”
“Không quan tâm!”
Khi Triệu Tinh Tinh bế Lộ Lộ đi đến cửa bếp, cô nhìn thấy Lộc Nhung đang toàn thân treo lên người Tần Bắc Phong, cố sức kéo cánh tay đang giơ cao của anh xuống.
“Hai người…”
“Gì cơ?!” Đến lượt Lộc Nhung cứng người, cô quay đầu lại một cách máy móc.
“Chào cô.” Tần Bắc Phong mặt không đổi sắc.
“Chào anh.” Triệu Tinh Tinh dần chấp nhận thực tế, chào hỏi xong, cô ấy tự nhiên nói: “Quả bóng lăn xuống gầm giường rồi, muốn hỏi xem còn món đồ chơi nào khác không?”
“Có chứ, căn phòng phía Đông ấy, là phòng của Lộ Lộ.” Tần Bắc Phong giơ tay chỉ hướng.
Trước khi rời đi, ánh mắt của Triệu Tinh Tinh lướt qua hai người bọn họ, so sánh thân hình chênh lệch rồi nghiêm nghị nói: “Tiểu Lộc, cậu thật lợi hại, chắc vất vả lắm nhỉ.”
Lộc Nhung: “…”.