Bữa tối kết thúc, Triệu Tinh Tinh ăn đến mức mặt mũi bóng nhẫy vì dầu mỡ, còn Lộc Nhung thì ăn trong nơm nớp lo sợ, chỉ mong sao bạn cùng phòng có thể ăn lâu hơn một chút, kéo dài thời gian thêm chút nữa.
Cuối cùng, khi Tinh Tinh chuẩn bị ra về, Lộc Nhung lưu luyến không muốn rời, từng câu từng chữ đều ngầm ám chỉ rằng cô muốn cùng Tinh Tinh về lại căn hộ đối diện.
Đang xỏ giày, nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, Triệu Tinh Tinh không nhịn được nữa, hùng hồn tuyên bố: “Được rồi, tớ sẽ đưa cậu đi trốn.
Nếu hắn dám cản trở, tớ sẽ đấu với hắn vài chiêu.
Chưa đến mười giây, đảm bảo hắn sẽ quỳ xuống cầu xin tớ…”
“Ba giây.
” Tần Bắc Phong thản nhiên dựa vào khung cửa, giơ tay lên lật qua lật lại, chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương phát ra âm thanh răng rắc.
“Cầu xin tớ đừng ngất.
” Triệu Tinh Tinh nhìn thoáng qua nắm đấm to như cái nồi đang ở ngay trước mặt, hướng về phía Lộc Nhung cúi người một cách dứt khoát, khoanh tay trước ngực: “Bảo trọng.
”
Nói xong, cô ấy lập tức quay lưng bỏ chạy, không ngoái đầu lại.
Tần Bắc Phong đóng cửa lại, quay về bàn ăn, thuận miệng hỏi: “Bảo bối tối nay ăn không được nhiều, không hợp khẩu vị sao?”
Lộc Nhung không đáp lời, cách anh một đoạn, cô cứ rụt rè, ngập ngừng, không chịu tiến lại gần.
“Chỉ đùa thôi mà.
” Tần Bắc Phong giơ cao hai tay làm bộ đầu hàng, dịu giọng nói: “Bảo bối thật sự tin là anh sẽ hành hạ em mấy ngày mấy đêm như thế sao?”
Tất nhiên là tin, anh hoàn toàn làm ra được điều đó mà, Lộc Nhung trợn to mắt nhìn anh.
“Cảm ơn bảo bối đã tin tưởng vào năng lực của anh.
” Tần Bắc Phong đọc hiểu được ánh mắt của cô, khẽ cười.
Còn cười được à? Lộc Nhung càng bực mình hơn, cô cầm chiếc dép lên ném về phía anh.
Chiếc dép bay thẳng tới nhưng không trúng người, lại bị chú mèo trắng nhỏ ngậm về.
“Meo meo~” Chú mèo nhỏ ngồi xổm, chờ đợi được khen ngợi.
Người lớn cãi nhau, không nên liên lụy đến trẻ con.
Lộc Nhung cúi người xoa đầu chú mèo với vẻ mặt uể oải: “Ngoan lắm, giỏi lắm, lại vừa dễ thương lại vừa biết nghe lời, không giống như một con mèo lớn nào đó…”
Chỉ thiếu chút nữa là gọi đích danh mắng mình rồi, Tần Bắc Phong câm nín, không biết ai lại nghĩ rằng anh đã làm chuyện gì tội lỗi kinh khủng lắm.
“Lấy cái lọ dầu đang treo trên miệng ra được không?” Anh bước tới.
Lộc Nhung liếc nhìn bắp chân rắn chắc của anh, sau đó quay đầu sang hướng khác, ôm chú mèo nhỏ vào lòng, lưng quay về phía anh.
Chỉ giây sau, cả người cô đã bị nhấc bổng lên, là tư thế bị Tần Bắc Phong bế ngang người đầy xấu hổ.
“Anh làm gì vậy, thả em xuống!”
“Rồi, rồi, rồi.
” Tần Bắc Phong bế cô lắc lắc, lại cố gắng cúi thấp đầu, âu yếm cọ vào tai cô: “Trừ khi bảo bối chủ động, papa sẽ không bắt nạt con đâu.
”
Liên tiếp mấy câu “Rồi”, mỗi câu lại càng ngọt ngào hơn, Lộc Nhung lập tức mềm lòng hơn phân nửa, tai nóng bừng bừng, cả người lơ lửng, không có điểm tựa, đành vùi mặt vào lòng anh như chú mèo con, nằm rạp trong vòng tay anh: “Em sẽ không chủ động đâu.
”
“Mong là vậy, nếu không bảo bối muốn cưỡng ép anh, anh cũng không chống cự nổi.
” Tần Bắc Phong làm ra vẻ suy tư, nói, rồi bế cô đi thẳng tới khu vực đã được sắp xếp sẵn cho buổi livestream, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ.
Nguy cơ tạm thời được hóa giải, Lộc Nhung khẽ hừ hai tiếng rồi chuẩn bị bắt đầu buổi livestream.
Cô phải nghiêm túc làm việc, Tần Bắc Phong không muốn quấy rầy, sợ tay mình lại phải chịu thêm vài vết răng nữa, càng sợ bị trêu chọc đến mức dục hỏa đốt người, biến buổi phát sóng thành cảnh 18+.
Nhớ ra rằng cô chưa ăn được bao nhiêu vào bữa tối, anh cắt nốt số hoa quả còn lại cho cô làm đồ ăn vặt, rồi mới vận động cơ thể, chuyển sang góc khác tập thể hình.
Lộc Nhung lần lượt điều chỉnh phần mềm, ống kính vô tình lia đến bóng dáng của Tần Bắc Phong.
Chưa thấy người đã thấy ngực trước.
Hóa ra là người đàn ông đã cởi áo, để lộ thân trên rắn chắc khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét cơ thể sắc bén với từng khối cơ chạy dọc, chuyển động nhịp nhàng theo từng động tác của anh, nổi lên như những con cá bơi lội.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, cổ họng Lộc Nhung đã khô khốc, cơ thể vô thức nhớ lại cảm giác những múi cơ mạnh mẽ đó từng áp chặt vào người mình lúc anh làm bậy.
“Mèo lớn, mèo lớn… anh mặc áo vào đi.
” Cô đỏ mặt nói.
“Chật lắm.
” Tần Bắc Phong đặt tạ xuống, nhíu mày không vui.
Đừng có tùy tiện than phiền như thiếu nữ dậy thì vậy chứ, Lộc Nhung âm thầm phàn nàn trong lòng, miệng thì lẩm bẩm: “Người khác sẽ nhìn thấy đấy.
”
Tần Bắc Phong nheo mắt, đó là biểu cảm quen thuộc của anh, đại khái ý là “người khác liên quan cái khỉ gì đến ông đây”.
Lộc Nhung bất lực, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
“Mèo lớn~”
“Hửm?” Tần Bắc Phong nghe giọng nói ngọt ngào của cô thì biết ngay là cô lại có ý đồ gì đó không hay ho, đang âm mưu chuyện xấu rồi.
“Em không muốn người khác nhìn thấy, sẽ ghen tỵ đấy.
” Để chứng minh mình chân thành, Lộc Nhung mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh.
Bị ánh sao vô hình trong mắt cô làm lóa mắt, Tần Bắc Phong đổi ý: “Được, anh đi mặc áo đây.
”
“Mèo lớn là tuyệt nhất.
” Cảm thấy mình đã thuần phục được mèo lớn, Lộc Nhung hài lòng gật gù, tiếp tục điều chỉnh máy móc.
Nào ngờ, trong lúc mặc áo, Tần Bắc Phong vừa lấy điện thoại ra, mở khung chat với bạn cùng phòng của cô gái nhỏ, gửi tin nhắn đầu tiên.
“Lộ Lộ tối nay ở bên cậu, lát nữa mang khay cát, ổ và thức ăn mèo sang.
”
Bố và chị gái có việc phải làm, không thích hợp cho mèo con có mặt.
.