Rốt cuộc là từ khi nào mà cuộc sống trở nên bận rộn như vậy?
Lộc Nhung không tìm ra câu trả lời.
Cô vừa kết thúc buổi tham dự phiên tòa công khai, đang sốt sắng tìm một chỗ ngồi để có thể sắp xếp lại những kiến thức mới tiếp thu được.
“Trừ các vụ án hình sự có liên quan đến người chưa thành niên, các vụ án liên quan đến quyền riêng tư cá nhân và bí mật quốc gia… chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân đến tòa trước khi phiên tòa bắt đầu, nhưng cũng có ngoại lệ, những đối tượng dưới đây sẽ không được…”
Ngoài quán cà phê, dưới chiếc ô lớn, ánh hoàng hôn cam vàng phủ lên một lớp hào quang mỏng manh.
Cô gái vừa đối chiếu tài liệu vừa lẩm bẩm, cây bút trong tay liên tục vẽ lên những nét chữ mềm mại và thanh tú.
Bao lâu rồi mình không nghiêm túc ngồi xuống viết chữ thế này nhỉ?
Với câu hỏi đó, Lộc Nhung cũng không tìm ra câu trả lời.
Cô chỉ biết rằng, chưa khi nào cảm thấy cuộc sống lại tràn đầy như hiện tại.
Kể từ khi bắt đầu làm livestream, cô đã quen co mình trong màn hình nhỏ, thế giới ảo sau ánh sáng lấp lánh ấy chính là tất cả của cô gái.
Ngày qua ngày nói chuyện với người hâm mộ, tán gẫu không ngừng, yêu thích, đam mê không sai, nhưng cũng là—
Trốn tránh.
Bề ngoài, Lộc Nhung ân cần trả lời từng lời cầu cứu của mọi người, nhưng thực chất ra sao, chỉ có bản thân cô hiểu rõ.
Sợ hãi đám đông, nhưng lại không thể rời xa đám đông, ngưỡng mộ sự vui vẻ náo nhiệt, nhưng lại sợ hãi sự vui vẻ náo nhiệt ấy.
Tòa thành do bóng ma của bố cô xây nên vững chãi không gì phá vỡ được, cho đến khi một con mèo lớn xuất hiện, kéo cô gái rụt rè đang nhặt nhạnh những mảnh ánh sáng một cách thô bạo ra khỏi nơi đó bằng thái độ không cho phép từ chối.
Hình ảnh cô cưỡi hổ phi ngựa trên đồng cỏ bất chợt hiện lên trong đầu, Lộc Nhung khẽ cong khóe môi, đóng cuốn sổ đầy chữ lại.
Hì hì, xe buýt mèo lớn.
Tự nhiên liên tưởng đến bộ phim hoạt hình đã xem, nụ cười của cô càng trở nên rạng rỡ.
Tiếc là, hôm nay xe buýt mèo lớn ngừng hoạt động.
Buổi sáng, Tần Bắc Phong nhận được một cuộc điện thoại, lúc đang nghịch ngợm giúp cô mặc quần áo, động tác của anh đột nhiên khựng lại.
Sau đó, anh buông dây áo lót đang móc hờ trên ngón tay, đi thẳng ra ban công.
Có cửa kính chắn lại, Lộc Nhung không nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Dù gì cũng sẽ không phải chuyện xấu… nhỉ, cô gái vừa khó khăn cài lại khóa áo lót, vừa lẩm bẩm, đồng thời ánh mắt không kìm được mà liếc về phía màn hình điện thoại sáng đột ngột.
Một tin nhắn chuyển khoản mới, đối tượng vẫn là người trước đó.
Rốt cuộc là ai nhỉ, Lộc Nhung chần chừ đưa chân bước tới.
Hai thiên thần nhỏ, một ác một thiện, đột ngột hiện ra trên vai cô, một bên bảo nghe lén là không tốt, một bên bảo tò mò là bản tính con người mà.
Khi cuộc chiến trong đầu sắp sửa bùng nổ, Tần Bắc Phong đã kết thúc cuộc gọi trước.
“Bảo bối, anh có chút việc đột xuất nên không thể đưa em đi được.
Xe taxi đã hẹn trước rồi, lát nữa sẽ đợi ở cổng khu chung cư, anh đã dặn tài xế đi vòng qua chợ để mua đồ ăn sáng.
Nhớ mua thêm một phần cho người ta, đừng có mà ăn một mình đấy.”
Anh tựa vào đầu giường, nụ cười nở trên môi, nhưng cô gái vẫn nhạy bén phát hiện ra điều khác lạ.
Từ khi quen biết đến nay, Tần Bắc Phong chưa từng nói một tràng dài đến vậy.
Anh luôn làm chủ mọi tình huống, hành động và lời nói đều hết sức gãy gọn, rõ ràng.
Làm gì giống như bây giờ, nói câu nào nối liền câu đó, không để người khác có cơ hội chen vào.
Mèo lớn đang có tâm sự.
Lộc Nhung kết luận, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Với tính cách kiêu ngạo, cứng đầu của anh, làm gì có chuyện chịu mở lòng bày tỏ tâm tư với cô.
“Mèo lớn, anh có tâm sự sao?”
“Không.”
Cô nhanh chóng hình dung ra cuộc đối thoại có khả năng cao sẽ xảy ra.
Chủ nghĩa đại nam tử gì chứ, thật là phiền phức!
Trong lúc gào thét không ra tiếng, Tần Bắc Phong lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Bảo bối, nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?”
“Mèo lớn.” Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Lộc Nhung không vạch trần sự che giấu vụng về của anh, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, lẩm bẩm: “Em là người lớn rồi mà.”
Vậy nên, để em san sẻ chút với anh đi.
Cô tự thấy lời mình nói vừa nũng nịu vừa dịu dàng, nhưng điểm mà người đàn ông này để tâm luôn rất kỳ quặc.
“Ừm, người lớn.” Tần Bắc Phong lặp lại một cách mơ hồ: “Chỗ nào người lớn rồi, để bố sờ thử xem?”
Không đợi anh nói dứt lời, bàn tay đã thành thục luồn vào trong áo cô qua cổ áo, chiếc khóa ngực mà cô vất vả cài vào đã bị mở bung ra trong nháy mắt.
Bàn tay thấm hơi lạnh từ bên ngoài chạm vào làn da cô, khiến một trận ớn lạnh nổi lên khắp lưng, mọi cảm xúc dịu dàng trong lòng cô ngay lập tức tan biến thành mây khói.
“Á, lạnh quá!” Lộc Nhung hét lên nhảy bật dậy, vừa chụp lấy gối trên giường đập anh, vừa mắng: “Tần Bắc Phong, anh phiền phức quá, ghét chết đi được, anh có biết là mùa đông mặc áo lót rất phiền không hả!”
Phiền này với phiền kia, so sánh một cái đã thấy không là gì.
Có lo lắng thế nào đi nữa, bản thân cũng chẳng phải là mèo con, mà là một con cún nhỏ!.