Thật may mắn là ngôi chùa mang phong cách cổ xưa, kiến trúc rộng rãi, bóng râm dưới hành lang đủ để che giấu hai người họ.
Thực ra, cũng không cần phải trốn.
Người phụ nữ sẽ không thể nhận ra anh, Tần Bắc Phong hiểu rõ điều đó, nhưng anh không dám đánh cược.
Anh đã sớm không còn nhớ rõ gương mặt của cái gọi là bố ruột, cũng không biết khuôn mặt mình liệu có điểm nào giống với người đàn ông ấy không.
Đêm tối luôn là thời khắc nhạy cảm, bầu trời đen nặng nề như đè xuống, khiến lòng người trở nên nặng trĩu, suy nghĩ cũng từ đó mà miên man không dứt.
Ngọn lửa trong lồng đèn rung rinh bập bùng, như muốn hút cạn hết không khí mà Tần Bắc Phong cần để thở, cho đến khi anh hoàn toàn đánh mất khả năng nói chuyện.
Lộc Nhung hiểu rõ nỗi sợ hãi của người đàn ông này.
Cô chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay anh: “Anh mèo lớn.”
“Đi thôi.” Tần Bắc Phong bừng tỉnh như từ trong mộng, khẽ siết lấy tay cô, lạnh nhạt nói.
Anh muốn bước đi, nhưng có một người… có một con mèo không đồng ý.
Chuyện xảy ra quá nhanh, ngoài Phật Tổ ra, không ai kịp phản ứng.
Chú mèo trắng nhỏ bị một cuộn len thu hút, vùng thoát khỏi vòng tay buông lỏng của cô gái rồi lao thẳng về phía chiếc ghế dài như một quả cầu lông lăn tròn.
“Lộ—” Lộc Nhung vô thức kêu lên.
Người phụ nữ đang vấn sợi len ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn xuống đùi mình bỗng dưng xuất hiện một quả cầu lông trắng muốt.
“Meo meo~” Chú mèo kêu khẽ, cái đuôi uyển chuyển cuốn lấy cổ tay người phụ nữ, móng vuốt nhẹ nhàng dẫm lên đùi bà, đầu nghiêng về phía chỗ hai người đang ẩn mình, như thể thúc giục họ mau đến.
“Làm sao đây.” Lộc Nhung bối rối đến mất phương hướng.
“Đi đi.” Tần Bắc Phong khẽ cúi đầu, ngừng lại vài giây rồi nhẹ nhàng đẩy lưng cô: “Thay mặt Lộ Lộ, xin lỗi bà ấy.”
Chiếc ghế dài nghỉ ngơi bên dưới cây cổ thụ, dù là ở bất cứ danh lam thắng cảnh nào cũng đều tồn tại quy luật không đổi, chùa chiền cũng không ngoại lệ.
Nhìn từ xa, cây tùng cổ trông chẳng có gì khác biệt so với những cây thông khác trên núi, chỉ là nó cao lớn và vươn cành tán rộng hơn.
Nó kiên nhẫn chống đỡ hàng chục chiếc lồng đèn.
Khi Lộc Nhung từ góc khuất bước ra, ánh đèn bỗng bừng sáng hơn hẳn.
“Xin, xin lỗi.” Khoảng cách giữa cô và người phụ nữ chỉ còn một bước chân, vừa mở miệng, cô đã suýt bị nghẹn.
Cô lắp bắp: “Đây là mèo của cháu.”
Xin lỗi, xin lỗi.
Trong đầu không ngừng nhẩm đi nhẩm lại lời xin lỗi, cô gái không biết mình còn có thể nói gì thêm nữa.
Cô lúng túng đan chặt hai tay vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tiếng chuông vang vọng từ xa, xen lẫn với tiếng tụng kinh mơ hồ, khiến tiếng tim đập dường như càng rõ ràng hơn.
Xong rồi, bị anh Mèo truyền bệnh câm mất rồi.
Lộc Nhung thầm rủa, định bụng tóm lấy Lộ Lộ rồi chạy biến, thì người phụ nữ lên tiếng.
“Không sao, đáng yêu lắm.”
Giọng nói dịu dàng và nhã nhặn, chẳng khác gì so với những gì cô tưởng tượng.
Nghe thấy lời tha thứ của đối phương, Lộc Nhung âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Để không tỏ ra quá đột ngột, cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với khuôn mặt của người phụ nữ.
Là một vẻ đẹp thanh thoát mà năm tháng không thể che giấu, đôi lông mày mảnh khẽ nhướng lên, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự cứng cỏi kiên định.
“Con mèo tên gì?” Người phụ nữ hỏi, tay cầm một sợi len nhẹ nhàng vờn qua đầu chú mèo trắng.
Chú mèo nhỏ vui vẻ giơ chân chụp lấy, lăn một vòng, trông thật ngốc nghếch.
“Lộ Lộ, lộ trong sương sớm.” Lộc Nhung lí nhí trả lời.
“Lộ Lộ?” Người phụ nữ khẽ lặp lại: “Cái tên nghe quen quá, như đã nghe ở đâu đó.
Cả giọng của cháu nữa, à, là cô bé phụ trách…”
Người phụ nữ nói chậm rãi, nụ cười nhẹ nhàng lan tỏa trên môi.
Lộc Nhung cảm thấy ánh mắt đối phương đang tập trung lên người mình, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Không phải tự tâng bốc, nhưng từ khi đến chùa, cô đã gặp không ít người hâm mộ.
Một là vì giọng nói của cô khá đặc trưng, hai là Lộ Lộ vốn dĩ cũng được coi là một chú mèo nổi tiếng trên mạng.
Chắc không bị nhận ra đâu nhỉ.
Dù sao thì… dù có bị nhận ra cũng không liên quan đến anh Mèo, vì anh ấy chỉ xuất hiện trên livestream với phần ngực mà thôi.
Cô gái cứ thế ngập ngừng giữa lo âu và tự an ủi bản thân.
“Là cô bé được sư thầy phân công quay video giới thiệu sản phẩm quyên góp.” Không đợi cô suy nghĩ xong, người phụ nữ đã tìm được câu trả lời.
Lộc Nhung lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng, trong lòng hân hoan, chỉ hận không thể ngay lập tức dâng tiền nhang đèn vào hòm công đức.
Biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt cô gái khiến người phụ nữ bật cười.
Bà đứng dậy, ánh trăng rơi xuống phủ lên chiếc chăn đang trải trên ghế dài.
“Trễ rồi, tôi nên trở về thôi.
Đêm nay sẽ có tuyết rơi đấy.” Bà nhẹ nhàng gỡ những sợi len vướng trên lông chú mèo, sau đó trao chú mèo lại cho cô gái: “Chăm sóc tốt cho mèo của cháu, đừng để nó bị lạnh.”
Lộc Nhung vội vàng gật đầu đồng ý, một tay ôm mèo, tay còn lại nhặt chiếc chăn đắp lên vai bà.
Ngón tay cô khẽ chạm vào bờ vai gầy của đối phương, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, không kịp suy xét, cô đã cất lời—
“Cháu… cháu có thể ôm cô một cái được không?”
Lời vừa thốt ra, cô lập tức hối hận.
Thật là quá đường đột.
Cô rụt rè quan sát người phụ nữ, chỉ cần bà lộ ra chút biểu hiện khó xử, cô sẽ lập tức quay người bỏ chạy.
Dạo này cô chăm chỉ tập thể dục, tốc độ chạy chắc chắn rất nhanh.
Chỉ tiếc rằng, người phụ nữ không cho cô cơ hội để biểu diễn thành quả tập luyện.
“Được thôi.” Người phụ nữ mỉm cười.
Rồi chuyện gì xảy ra sau đó, Lộc Nhung không nhớ rõ nữa.
Cô đã quá xúc động, đến mức tay chân luống cuống.
Cái ôm ấy vừa vụng về vừa thành thật, chú mèo trắng bị ép đến kêu lên một tiếng “guỵt”, thế mà người chủ bình thường luôn để ý đến nó lại hiếm hoi không dỗ dành, toàn tâm toàn ý chạy về phía người đàn ông đang đứng chờ trong bóng tối.
Cái ôm ngắn ngủi kết thúc, người phụ nữ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô gái rời đi.
Mặt đất phủ đầy tuyết trơn trượt, cô gái vô ý ngã nhào xuống, đầu gối cọ vào mặt đất nhưng không dám chần chừ thêm giây nào, vội vàng bật dậy.
Định lên tiếng nhắc nhở cô chú ý, người phụ nữ há miệng nhưng lưỡng lự, cuối cùng vẫn không nói gì, khẽ cúi đầu, thu lại sự yêu thương sâu sắc ẩn trong đáy mắt, lặng lẽ quay về.
“Ngã có đau không?” Nhìn thấy cô gái ngã từ xa, Tần Bắc Phong không kìm lòng nổi nữa, vội sải bước tiến lên phía trước, bước hẳn ra khỏi bóng tối.
Lộc Nhung chẳng buồn trả lời, lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh.
“Guỵt.” Chú mèo lại bị ép thêm một lần nữa.
“Ấm không… khụ khụ khụ, em chạy nhanh lắm đó, ấm không?” Cô cố gắng điều hòa nhịp thở, vừa ho khan vừa hỏi.
Anh mèo lớn nhà cô quá nhút nhát, cô phải bảo vệ anh ấy.
Trong ký ức xa xăm, niềm khát khao từng ẩn sâu đến mức tưởng chừng đã lãng quên, vòng tay của mẹ mà anh từng mơ tưởng không biết bao lần, giờ đây, nhờ có cô gái này, đã thành hiện thực.
Anh ngẩn ngơ, mặc cho làn sương mờ mịt bám lên kính mắt, rồi ngưng tụ thành giọt.
Nhưng rõ ràng là… anh đâu có đeo kính.
Cảm giác lạnh lẽo khẽ chạm vào trán và chóp mũi, đó là tuyết bắt đầu rơi, hóa thành những bông hoa trắng nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt.
“Anh mèo lớn, rơi tuyết rồi.”
Anh mèo lớn, rơi tuyết rồi.
Chứ không phải, anh mèo lớn, tuyết rơi rồi.
Tần Bắc Phong hơi mơ hồ, đưa tay chạm vào vùng dưới mắt.
Cảm giác ẩm ướt, lạnh buốt này, đối với anh thật xa lạ.
Anh theo bản năng ngẩng đầu lên muốn kiềm chế, nơi tầm mắt chạm đến, màn đêm dịu dàng tĩnh lặng, tuyết trắng hòa quyện với ánh trăng.
Tiếng chuông chùa quen thuộc vẫn không ngừng vang lên, nhưng không còn mang lại cảm giác lạnh lẽo như mọi năm nữa.
Cô gái và chú mèo nhỏ tựa vào trong lòng anh, thân thể quá yếu, đến giờ phút này vẫn đang thở dốc.
Cô cứ thế thở phì phò từng hơi lớn, nhịp nhàng như đang thực hiện một động tác hồi sức tim phổi có phần vụng về.
Người đàn ông đã được chữa lành, cảm xúc dịu dàng dần dần lắng đọng giữa đôi lông mày, đến khi lấp đầy những vết thương mà người cha để lại.
Anh không cưỡng lại được tuyết, cũng không cưỡng lại được cô gái, cuối cùng chỉ biết cúi đầu.
“Rất ấm.” Tần Bắc Phong khẽ nói, để mặc cho những tiếng cười vui vẻ nhẹ nhàng rơi xuống, chạm lên đôi môi của hai người..