Kể từ sau khi rời chùa, thời gian trôi nhanh vùn vụt.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã đến ngày cuối năm.
Tần Bắc Phong trước giờ chưa từng ăn mừng năm mới.
Bạn bè toàn là những gã đàn ông cục cằn, nhớ ra mà tụ tập uống được một bữa rượu cũng coi như đã ấm cúng lắm rồi.
“Anh mèo lớn, anh đúng là không biết hưởng thụ.” Lộc Nhung chỉ tay cằn nhằn.
“Lần cuối cùng em ăn Tết là khi nào?” Tần Bắc Phong không để tâm, hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến cô gái lập tức im bặt, chỉ biết buồn bực cào cào lên cánh tay anh.
Tần Bắc Phong khẽ cười, ôm cô vào lòng: “Năm nay mình ăn Tết cùng nhau nhé.”
Sáng sớm ngày ba mươi Tết, Lộc Nhung không còn ngủ nướng, cô nhanh nhẹn mặc bộ đồ đã được anh hâm nóng sẵn từ hôm qua, tinh thần phấn chấn hơn bao giờ hết.
“Các cục cưng, chúc mừng năm mới!” Cô bế một tay một chú mèo, lần lượt hôn nhẹ lên đầu từng đứa.
Chú mèo trắng ngoan ngoãn “meo meo” kêu đáp lại.
Chú mèo mướp mới gia nhập ngôi nhà này thì ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, chiếc vòng cổ hình đầu hổ con lấp lánh trên cổ trông thật nổi bật.
“Có phải em quên chưa hôn ai đó không nhỉ?” Tần Bắc Phong tựa vào khung cửa, chờ cô chuẩn bị đi mua sắm.
Lộc Nhung lập tức nhào tới ôm lấy anh, nở nụ cười rực rỡ hôn nhẹ lên khóe môi: “Anh mèo lớn, năm mới vui vẻ!”
Đón năm mới mà không có hạt dưa, hoa quả sấy thì còn gì là Tết.
Lộc Nhung rất thích vị chua ngọt của các loại trái cây sấy khô.
Trước đây khi một mình đi mua, cô thường vừa chọn vừa lẩm bẩm: “Táo khô, dâu khô, hì hì, thơm khô.”
Giờ đã có một người đàn ông bên cạnh, số thứ “khô khô” kia cũng nhiều thêm một loại.
“Anh mèo lớn khô khô.” Tần Bắc Phong cúi xuống, ghé vào tai cô, kéo dài âm cuối.
“…”
Không được khô, chẳng muốn khô chút nào.
Cô gái đỏ bừng mặt, nhét đầy trái cây khô vào miệng người đàn ông đang động dục.
Mua xong đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu bữa tối, Tần Bắc Phong lái xe đưa cô đi làm móng.
Trước cửa tiệm làm đẹp, Chung Ngọc đang hào hứng nhấm nháp hạt dẻ, Lục Tuyết Dịch thì lấy báo cũ và tạp chí từ thùng rác, xếp thành những con cáo với thỏ bằng giấy.
Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
“Lấy không?” Chung Ngọc chìa ra mấy hạt dẻ mà anh không thích nhất.
“Cùng chơi không?” Lục Tuyết Dịch đưa tờ báo cho anh.
Thế là, Tần Bắc Phong một tay cầm hạt dẻ, một tay cầm báo, ngồi xuống giữa hai người.
Các cô gái làm móng xong đi ra, nhìn thấy cảnh này, Triệu Tinh Tinh bật cười trước tiên: “Xem kìa, Oreo kìa.”
Cái chuyện màu da chắc chẳng bao giờ quên được nhỉ.
Đến buổi chiều, ba gia đình cùng về nhà Lộc Nhung chuẩn bị bữa tối.
Chung Ngọc còn mang theo cả chú chó cưng của gia đình, là một chú chó quân đội giải ngũ tên Thỏ Con.
Lần đầu tiên Lộc Nhung nhìn thấy một chú chó nghiệp vụ, cô vô cùng thích thú dắt chân chó chơi đùa, luyện tập các động tác điều lệnh mãi không biết chán.
Hai chú mèo thấy thế cũng tò mò lại gần.
Trước chú chó lớn có đôi chân còn dài hơn cả cơ thể mình, Lộ Lộ co rụt cổ, rón rén đưa mũi hít ngửi.
Chú mèo mướp thì đứng chắn trước mặt em gái, cong lưng tỏ vẻ đề phòng.
“Tiểu Lệ, bảo vệ em gái con cho tốt.” Tần Bắc Phong thò đầu ra khỏi bếp, không vui lên tiếng: “Chung Ngọc, trông chừng con trai cậu đi.”
Trong bếp, Lục Tuyết Dịch đang rửa từng nhánh hẹ, từng nhánh một, kỹ lưỡng loại bỏ bùn đất.
“Cảm ơn.” Tần Bắc Phong nhào bột, định làm sủi cảo.
“Chuyện nhỏ.” Lục Tuyết Dịch kín đáo liếc anh một cái, ngầm hiểu.
Một lát sau, cửa bếp lặng lẽ mở ra.
“Sao thế?” Tần Bắc Phong ngoảnh lại, thấy Lộc Nhung thì tưởng cô có chuyện gì.
Nhưng cô không nói lời nào, chỉ nhìn anh rồi đột nhiên véo mạnh vào mông anh một cái, sau đó bỏ chạy.
“…” Tần Bắc Phong sững sờ.
Ngoài phòng khách, các cô gái cười đùa vui vẻ, đang bàn tán về chủ đề mông của các anh có cong không.
Không cần hỏi cũng biết ai là người khơi mào.
“Không quản được sao?” Tần Bắc Phong đặt miếng bột đang nặn dở xuống.
“Tinh Tinh.” Lục Tuyết Dịch khẽ gọi.
“Dạ?” Triệu Tinh Tinh đáp.
“Sắp đến giờ ăn rồi, đừng ăn vặt nữa.”
Ý tôi không phải thế mà… Tần Bắc Phong đành tiếp tục công việc.
“Cho nên mới nói, đàn ông không thể thiếu điều gì cả, vai phải rộng, eo phải thon, mông phải cong.” Triệu Tinh Tinh lau sạch tay sau khi ăn vặt, thao thao bất tuyệt liệt kê.
Lộc Nhung gật đầu đồng tình.
Kỷ Uyển Khanh thì liếc nhìn Chung Ngọc, người có tâm trạng đang tụt dốc không phanh, vỗ vỗ đầu anh: “Mông của A Ngọc cũng rất cong mà.”
Một, hai, ba người, tất cả đều bị chiều hư hết rồi.
Nồi nước bắt đầu sôi, bọt trắng cuộn trào, Tần Bắc Phong thả từng miếng sủi cảo vào.
Lần đầu tiên làm sủi cảo nhưng lại vô cùng thành thạo, miếng nào cũng mỏng vỏ đầy nhân, hình dạng tròn trịa, luộc lâu mà không vỡ.
Sủi cảo nhanh chóng được bưng lên, cả đĩa đầy đặt vững vàng trên bàn, tỏa ra hương thơm nghi ngút, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
Chấm với giấm chua, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị ngon, hẹ trứng, cải thảo thịt heo, tôm nõn ngô, từng loại nhân thấm đẫm nước cốt tan ra đầu lưỡi.
Tần Bắc Phong nhắc mọi người cẩn thận kẻo bị bỏng, đôi mắt đầy vẻ vui tươi nhẹ nhõm.
Cho đến khi nhìn thấy Chung Ngọc chấm sủi cảo vào… đường trắng, anh lập tức nghiến răng.
Thôi kệ, chẳng sao cả.
Năm mới mà, vui vẻ là được rồi.
Ăn uống no nê, sắp đến lúc chia tay, Tần Bắc Phong móc ra từng phong bao lì xì từ trong túi, trên mỗi phong bì đều có lời chúc tự tay anh và cô gái viết.
Các cô gái có, chú chó Thỏ Con có, thậm chí hai người đàn ông cũng không ngoại lệ.
“Cảm ơn anh Tần, cảm ơn bố mèo lớn, làm trụ cột gia đình vất vả rồi.” Kỷ Uyển Khanh và Triệu Tinh Tinh đồng thanh nói khi nhận được lì xì.
“Cảm ơn, năm mới vui vẻ.” Lục Tuyết Dịch lễ phép đáp.
“Cảm, cảm ơn bố mèo lớn…” Chung Ngọc muốn lên tiếng, lập tức bị một bàn tay bịt miệng.
“Chung Ngọc, đừng để tôi phải đánh cậu vào đêm giao thừa.” Tần Bắc Phong mặt không cảm xúc: “Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy.”
Tiễn mọi người ra về, Tần Bắc Phong cầm theo mấy hộp sủi cảo, định đi đưa cho một số người.
Anh làm quá nhiều, số lượng vượt cả dự tính, giống như các mối quan hệ xung quanh anh, từ người bạn làm việc đêm giao thừa trong bệnh viện, cho đến bạn ở sở cảnh sát, ông chủ tiệm tạp hóa, cô giáo từng gặp đôi lần…
Lộc Nhung ngồi đếm từng người, đến khi danh sách dài đến hết trang giấy, Tần Bắc Phong mới giật mình nhận ra, hóa ra có nhiều người đã giúp đỡ anh như vậy, hóa ra anh cũng từng giúp đỡ không ít người.
“Khéo tay thật đấy.” Ông chủ tiệm tạp hóa trân quý cầm một chiếc sủi cảo lên.
Trên giá hàng có một chiếc tivi cũ đang phát chương trình chào năm mới của một đài truyền hình nào đó.
Ca sĩ khoác lên mình bộ lễ phục, khẽ nhắm mắt lại, tiếng hát trong trẻo bay bổng theo từng nốt nhạc vang vọng khắp sân khấu, âm điệu thuần khiết như thức tỉnh nơi sâu thẳm nhất trong lòng người nghe.
Lộc Nhung nhìn chăm chú vào tivi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tần Bắc Phong nhận ra điều đó, dịu dàng choàng tay ôm lấy bờ vai cô.
Lúc về nhà, hai người đi ngang qua phòng bảo vệ, anh trao hộp sủi cảo cuối cùng.
Vốn đang phàn nàn đủ điều, bảo vệ lập tức phấn khích, nhét sủi cảo vào miệng rồi nhanh chóng lôi ra từ đống bưu phẩm chất đống trong phòng một cái thùng.
Đây là quà lưu niệm từ ngôi chùa họ từng ghé qua.
Lộc Nhung bật camera, định livestream mở hộp quà, cũng là để cùng fan đón giao thừa.
Cán dao rọc giấy khẽ lướt qua băng dính, những thứ bị ép chặt bên trong lập tức bung ra, phồng lên.
Lúc này, Tần Bắc Phong vẫn còn đang dọn dẹp bàn ăn, khi cầm lên chiếc áo khoác đặt trên ghế, anh vô tình phát hiện túi áo chứa đầy những phong bao lì xì màu đỏ.
Biết rõ anh sẽ không nhận, họ còn sợ anh phát hiện ra, nên cố gấp nhỏ nhất có thể.
“Ai bảo tôi cần mấy cái này chứ.” Anh từ tốn mở từng phong bao ra, trân trọng vuốt phẳng từng nếp gấp trên bao lì xì, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, anh cầm đống chén đĩa vào bếp, suýt chút nữa đụng vào cô gái đang chạy ra.
“Anh mèo lớn, mèo, mèo, nhìn kìa, anh xem đi…” Lộc Nhung gấp đến mức nói năng lộn xộn.
“Bị đứt tay à?” Tần Bắc Phong nhíu mày theo bản năng, nắm lấy tay cô kiểm tra.
Không ngờ, một tấm thiệp nhỏ đã được cô gái đặt ngay trước mặt anh.
Chiếc thiệp không lớn bằng lòng bàn tay, mùi gỗ đàn hương hòa quyện vào từng nét chữ thanh mảnh mềm mại của một người phụ nữ lớn tuổi viết trên đó, chầm chậm hiện lên trong tầm mắt.
“Nghe nói cháu còn có bạn trai, lúc đan khăn cho cháu và Lộ Lộ, không cẩn thận lại thừa ra một chút len.”
Thừa một chút len, nhưng lại đan thành cả một chiếc khăn choàng cổ dài, không giống với chiếc của cô gái và Lộ Lộ là màu trắng, chiếc khăn của sư thái lại có màu nâu, pha thêm chút đen.
Màu nâu đen xen kẽ, trông rất giống đuôi hổ.
Chiếc khăn mềm mại quấn quanh cổ, hơi ấm dần lan ra khắp cơ thể.
Lộc Nhung dịu dàng sửa sang lại khăn quàng cho anh, buộc thành một chiếc nơ thật lớn.
Cô để ý thấy đôi mắt anh hơi hoe đỏ, giọng mũi thì thào: “Anh mèo lớn, anh muốn tuyết rơi sao?”
Làm sao không nghe ra sự trêu chọc của cô, Tần Bắc Phong cúi xuống, trán tựa vào trán cô.
Đúng lúc đó, những chùm pháo hoa bên ngoài cửa sổ bung nở, rực rỡ như hộp sơn màu đổ tràn ra bầu trời.
Chú mèo trắng nhỏ và chú mèo mướp hiếu kỳ bật dậy, đưa đuôi ra chạm vào những đốm sáng lấp lánh đang rơi xuống.
Tiếng pháo nổ và tiếng chúc mừng năm mới hòa vào nhau, Lộc Nhung không nghe thấy gì nữa, ngoài tiếng thì thầm của người đàn ông bên cạnh, ánh sáng nhòe đi trên gương mặt của anh.
“Không cần đâu.”
Bởi từ ngày gặp em, bầu trời của anh đã luôn trong xanh..