Vừa bước vào trung tâm thương mại, không khí mát lạnh thổi tới khiến phần tóc mái ướt mồ hôi của Lộc Nhung khô ráo dần.
Cô nới lỏng khẩu trang, cố hít lấy hơi mát từ khe nhỏ để thở thoải mái hơn, phát ra một tiếng thở phào khoan khoái.
“Bỏ khẩu trang ra đi.” Tần Bắc Phong sợ cô bị ngột ngạt.
Còn không phải tại anh sao, Lộc Nhung liếc anh một cái đầy trách móc.
“Thật sự sưng lắm à? Để anh xem.” Ở cửa vào, người đi lại đông đúc, Tần Bắc Phong kéo cô đến góc khuất hơn, thân hình cao lớn của anh che chắn cho cô.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng kéo khẩu trang của cô ra kiểm tra kỹ càng, ngón cái khẽ ấn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Không sưng nữa đâu.”
Sau khi bị anh làm vậy, môi có sưng hay không thì Lộc Nhung cũng chẳng biết, nhưng mặt cô thì chắc chắn đang đỏ bừng.
“Cũng không đến nỗi.” Thấy cô vội vàng đeo lại khẩu trang, anh không ép nữa.
Vừa định dẫn cô đi dạo thì nhớ ra cô chưa ăn sáng, Tần Bắc Phong khẽ vỗ nhẹ lên đầu cô gái đang xấu hổ nép vào ngực mình: “Em có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Lộc Nhung lắc đầu khẽ khàng, rồi lại ngước lên nhìn anh đầy mong đợi: “Anh mèo lớn có đói không?”
“Anh không đói lắm.” Tần Bắc Phong đáp nhanh, nhưng khi hiểu ra câu hỏi của cô, anh cúi xuống cọ cằm vào trán cô: “Rõ ràng anh hỏi em mà.”
Hai người, ai cũng chỉ nghĩ cho người còn lại.
Nếu cô không đói, thì tốt hơn là đi dạo trước.
Đã lâu rồi Lộc Nhung không đi mua sắm.
Khi sự xấu hổ đã qua đi, cô bắt đầu phấn khởi, tay nắm tay anh dẫn đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác.
Đầu tiên, họ đến một cửa hàng phụ kiện.
Các kệ hàng trưng bày đầy các món đồ thủ công nhỏ nhắn, đáng yêu.
Lộc Nhung tiện tay lấy một chiếc giỏ mua sắm, Tần Bắc Phong thấy vậy cũng cầm một cái theo cô.
Một trong những xu hướng thời trang gần đây là các phụ kiện tóc có quả bông mềm.
Lộc Nhung nhặt một món lên, đặt trong lòng bàn tay rồi vuốt ve nó.
Cô cảm thấy nó giống như lông của chú mèo nhỏ ở nhà.
Ánh mắt cô lướt qua thẻ giá, 180 tệ.
Cô nhìn kỹ và xác nhận đó là ba con số, lập tức cảm thấy đau ví.
Cô vội vàng đặt lại nó và đi sang quầy khác.
Chỉ cần về nhà thu thập lông rụng của mèo nhỏ, cô cũng có thể tự làm ra một quả bông giống vậy.
Tần Bắc Phong không nói gì, mặt không biểu cảm nhặt một nắm các quả bông ném vào giỏ hàng của mình.
Không có cô gái nào mà không thích những món trang sức lấp lánh.
Dù không muốn mua, Lộc Nhung vẫn rất vui khi ngắm nghía.
Cô hết nhìn cái này lại ngắm cái kia, không hề biết rằng mỗi món đồ cô nhìn thoáng qua đều được Tần Bắc Phong lẳng lặng bỏ vào giỏ hàng.
Chỉ khi họ dạo hết cửa hàng thì bị bàn tay lớn của anh kéo lại để đi thanh toán, giọng nói trầm thấp của anh cất lên: “Anh đi trả tiền,” cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
“Anh mèo lớn…” Nhìn vào giỏ hàng đầy ắp của anh, Lộc Nhung không thể tin vào mắt mình.
Không chỉ cô, mà ngay cả những người xung quanh cũng ngạc nhiên.
Dạo gần đây, sự cứng rắn trong tính cách của Tần Bắc Phong đã dịu bớt, ngoại hình vốn nổi bật của anh giờ càng thêm thu hút.
Thân hình cao lớn, rắn rỏi khiến anh trở thành tâm điểm chú ý của không ít cô gái trong cửa hàng.
Tuy nhiên, khi thấy anh không rời xa cô bạn gái của mình nửa bước, ánh mắt của họ trở nên e ngại.
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy anh mang theo một giỏ đầy phụ kiện cho cô, sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của họ càng không che giấu, một vài người thậm chí còn huých vai trách móc bạn trai của mình.
Lộc Nhung cảm thấy ngượng ngùng.
Dù có nhiều chàng trai tặng quà cho bạn gái, nhưng ai lại chọn một giỏ đầy như anh chứ, cứ như đang đi buôn sỉ.
Vấn đề không chỉ nằm ở tiền bạc, mà là số lượng phụ kiện này quá nhiều.
Dù có thay mỗi ngày một món, cô cũng không biết đến khi nào mới dùng hết.
“Xin lỗi nhé.” Lộc Nhung nhỏ giọng xin lỗi cô nhân viên thu ngân, rồi khẽ kéo áo anh thì thầm: “Anh bỏ lại đi.”
Tần Bắc Phong không thèm đáp lời cô, quay sang nói với nhân viên thu ngân một câu gọn gàng: “Thanh toán.”
“Anh mèo lớn…”
“Còn nói nữa thì anh hôn em đấy.”
Vài phút sau, Lộc Nhung đứng ngoài cửa hàng, tay xách theo một túi phụ kiện lớn, cảm thấy vô cùng bất lực.
“Anh mèo lớn, sau này đừng làm vậy nữa.” Cô lẩm bẩm, vẫn cố gắng thuyết phục anh trả lại hàng: “Tốn tiền lắm.”
Tần Bắc Phong đặt tay lên gáy cô, bóp nhẹ.
Anh chưa từng có kinh nghiệm đi hẹn hò, hay đi mua sắm cùng ai, anh không biết phải làm gì.
Cách duy nhất anh nghĩ đến là mua tất cả những thứ mà cô nhìn qua.
Đó là cách đơn giản và thô bạo nhất mà anh có thể nghĩ ra, chỉ để làm cô vui.
Chỉ cần là thứ cô thích, anh sẽ đáp ứng ngay.
Đó là phong cách hành xử của anh: cứng rắn, thô lỗ, nhưng lại chứa đựng sự vụng về trong việc thể hiện tình cảm.
“Muốn anh không làm thế nữa cũng được.” Tần Bắc Phong cười nhẹ: “Nhung Nhung nhìn cái gì anh mua cái đó.
Nếu em chỉ nhìn anh, thì sẽ giải quyết xong thôi.”
Lộc Nhung còn chưa kịp phân biệt lời anh nói có tính là lời tỏ tình hay không, thì đã nghe anh bổ sung một câu tỉnh bơ: “Nói trước, anh không dễ nhìn đâu.
Nếu em nhìn anh nhiều, anh cứng lên thì em phải chịu trách nhiệm.”
“…”
Thôi, cứ để anh mua đi, mua còn đỡ hơn.
Coi như tốn tiền để giải tỏa mối hiểm họa tiềm ẩn, cô gái nhỏ thở dài thườn thượt..