Phong Nhập FULL


Như người ta hay nói, mua rồi thì an tâm mà dùng.
Sau khi chuyển dữ liệu và thay sim mới, Lộc Nhung bắt đầu nghịch chiếc điện thoại mới.

Không cần quan tâm đến giá cả hay kiểu dáng, chỉ cần nghĩ đến việc hai người dùng điện thoại giống nhau, cô đã cảm thấy rất vui.
“Mèo lớn, mèo lớn.” Cô gái nhỏ gọi liên tục, chạy ra phía trước đứng trước mặt anh, lưng dựa vào ngực anh, chuẩn bị chụp một bức ảnh để làm hình nền.
Tần Bắc Phong dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không cúi xuống nhìn.
Tiếng “tách” vang lên, Lộc Nhung hạ chân xuống sau khi cố nhón lên hết sức để chụp.

Cô nhìn vào màn hình.
Khoảng cách chiều cao giữa hai người thật quá chênh lệch.

Trong bức ảnh chỉ có nửa trên khuôn mặt cô, đôi mắt trong veo, đuôi mắt cong lên đầy vui vẻ.

Còn anh, chỉ có chiếc cằm xuất hiện trong ảnh, đường nét cứng rắn, gợi lại hình ảnh lạnh lùng của anh khi họ mới quen nhau.
“Mèo lớn không chịu hợp tác gì cả, chụp chẳng đẹp gì hết.” Cô rúc vào ngực anh, làm nũng.
Anh cũng nhìn vào bức ảnh, có lẽ vì không thể cùng cô xuất hiện chung trong khung hình, nên vô thức anh ôm cô chặt hơn.
Một người lúc nào cũng nói chuyện bậy bạ giờ lại chẳng nói câu nào.

Sự im lặng đột ngột này khiến Lộc Nhung cảm thấy kỳ lạ.


Cô ngẩng đầu lên nhìn: “Mèo lớn đói rồi sao?”
“Ừ, đói rồi.” Tần Bắc Phong không để lộ quá nhiều, chỉ thuận theo lời cô: “Nhung Nhung muốn ăn gì không?”
Trong trung tâm thương mại, các quán ăn đều phải lấy số chờ, Lộc Nhung nghĩ đi nghĩ lại rồi nhớ ra một quán ăn ngon.

Đó là một quán ăn nhỏ mà cô từng khám phá ra trước đây, nằm sau khu dân cư, chỉ cần đi bộ một chút là đến, không cần phải lái xe.
Tần Bắc Phong để cô dẫn đường, cùng cô đi qua các con ngõ nhỏ, cuối cùng họ dừng trước một tiệm mì hoành thánh.
Ngước lên nhìn tấm biển nhỏ treo cao, gỗ đã bị thời gian và hơi nóng hun cho thâm đen, thể hiện sự chứng kiến của nó với biết bao nhiêu khách hàng đã đến rồi đi.
“Ồ, Nhung Nhung đây mà, lâu rồi con không đến, hôm nay tan học sớm thế.” Chủ quán là một bà lão tóc bạc trắng, thấy họ liền buông đống bột mì trong tay xuống chào.
“Cháu chào bà.” Lộc Nhung ngọt ngào đáp lại, nhỏ giọng giải thích với Tần Bắc Phong.
Bà lão đã lớn tuổi, trí nhớ không còn tốt, không nhớ được nhiều người.

Bà có một cô cháu gái học cấp ba ở gần đây, cứ thấy ai mặc đồng phục học sinh là bà lại tưởng là bạn cùng lớp của cháu mình.

Lộc Nhung cũng nhiều lần giải thích nhưng không ăn thua, cuối cùng cô đành chấp nhận.
“Cậu đây là?” Bà lão nheo đôi mắt đã mờ vì tuổi tác, nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh cô.
“À, là bạn trai cháu…” Lộc Nhung ngượng ngùng nói.
“Là chú của Nhung Nhung hả?” Bà lão ngỡ ngàng vỗ tay: “Vào ngồi đi, để bà đi nấu mì cho.”
“Phì.” Lộc Nhung không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Từ bố xuống thành chú, vậy có coi là giáng bậc không đây? Tần Bắc Phong ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ, gập chân dài lại, mặt không biểu cảm.
Chỉ trong chốc lát, hai bát hoành thánh nóng hổi đã được bưng lên.

Bát mì nhỏ xíu, vỏ hoành thánh mỏng như giấy, nước dùng trong veo, nhân thịt bên trong hiện rõ, hành lá xanh tươi nổi lên trên mặt nước thêm phần hấp dẫn, tương ớt đỏ rực làm tăng hương vị.
“Nước dùng này có tôm do bà tự nấu đấy, mèo lớn thử xem.” Lộc Nhung cầm thìa, múc một muỗng nước dùng nóng hổi, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng anh.
Anh đón lấy thìa từ tay cô, uống một ngụm nước dùng.

Đúng như cô nói, hương vị đậm đà và kéo dài hơn hẳn so với những quán mì ngoài thị trường.

Tần Bắc Phong nhìn vào khuôn mặt ngoan ngoãn của cô, đôi mắt anh bỗng trở nên rạng rỡ hơn: “Quả nhiên là Nhung Nhung biết chọn quán.”
Được khen, Lộc Nhung ngượng ngùng mím môi giục anh ăn nhanh lên, nếu để nguội sẽ không ngon.

Còn cô thì lôi từ trong túi xách ra một cái giá đỡ điện thoại.
Bà cụ thích trò chuyện với người trẻ, nhưng cháu gái lại bận học, nên mỗi lần đến đây ăn mì, Lộc Nhung đều mở livestream để đọc bình luận cho bà nghe, trêu bà vui.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Lại đến ăn mì hoành thánh của bà rồi, mọi người có thèm không?” Cô vừa cười vừa nói.

[Đáng ghét quá, đi làm lén xem livestream đúng là phải trả giá bằng cách thèm chảy nước miếng]
[Lần trước nghe Lộc bảo đi ăn, mình đến thử và ăn liền 10 bát]
“Bà ơi, có người nói hoành thánh của bà ngon quá, họ có thể ăn một lúc 10 bát đấy.” Lộc Nhung nói lớn lên.
“Không được đâu, ăn nhiều thế vỡ bụng đấy.” Bà cụ vừa nhào bột vừa đáp lại, không thèm ngẩng đầu lên.
Vừa dứt lời, hai bà cháu đã bật cười.
Đúng lúc đó, ánh nắng xuyên qua mái hiên tạm bợ, phủ lên mái tóc đen nhánh của cô một vầng sáng vàng óng.

Nụ cười rạng rỡ như một bông hoa tràn đầy sức sống.
Những đường gân trên mu bàn tay Tần Bắc Phong bỗng nổi lên rõ rệt, anh không kìm được nữa.

Anh cúi xuống, xông vào màn hình livestream hôn cô một cái.
Lộc Nhung chưa kịp phản ứng, bình luận đã bùng nổ.
[Cái gì vừa vụt qua vậy]
[Ôi trời ơi!!!]
[Là anh hạng nhất!!! Là hẹn hò đúng không, đúng không?]
“Ừm, là hẹn hò.” Lộc Nhung đỏ mặt liếc anh, nói nhỏ.
Anh ngồi đó, khuỷu tay chống lên chiếc bàn thấp, cằm gác lên tay, khuôn mặt lộ vẻ thích thú.

Thấy cô ngại ngùng, những phiền muộn do sự chênh lệch tuổi tác hay chiều cao gần như tan biến.
[Lộc bảo và anh ấy ăn mì, còn mình thì ăn cơm chó, cảm ơn]
[Cơm chó size lớn, cảm ơn]
[Cơm chó siêu to khổng lồ, xin gói mang về làm bữa khuya, cảm ơn]
Lộc Nhung không hiểu sao fan của cô lúc nào cũng so sánh mấy thứ kỳ quặc như vậy.

Cô bật cười không ngừng, vừa định lấy tay xoa mặt cho đỡ mỏi cơ miệng, thì ánh mắt cô bỗng lướt qua vài dòng bình luận bất thường.

Cô đã có ý định quảng bá cho quán của bà cụ, thu hút thêm khách hàng, nên mỗi khi mở livestream, cô thường để ở chế độ công khai, không cần follow cũng có thể vào xem.
[Không thể tin nổi, vào đại một livestream mà thấy ngay cảnh hẹn hò với top 1, ăn một bát mì thôi mà có thể gặp gỡ ngoài đời, rẻ thế nhỉ]
[Chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ biết là một con trà xanh đào mỏ rồi]
[Tao thưởng cho mày 100, gọi tao là anh trai tốt đi, bảo rằng mày là em gái ngoan của tao]
[Tao cho mày trước 1 tệ thôi, sợ mày lừa tao mất tiền, gọi xong tao cho nốt 99 tệ]
[Nói nhanh lên, mày là ai, tao chuẩn bị sẵn rồi]
Đã lâu rồi không gặp phải những lời quấy rối thô tục như vậy, khiến Lộc Nhung cảm thấy buồn nôn.

Thấy fan của mình ào lên vây quanh kẻ đó, cô run rẩy định kéo kẻ đó vào danh sách đen, nhưng bị Tần Bắc Phong giữ lấy cổ tay.
Sự thay đổi trong cảm xúc của cô làm sao anh có thể bỏ qua được.

Anh đoán được phần nào chuyện gì đã xảy ra, lập tức cầm lấy điện thoại của cô, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng và bình thản nói: “Đồ ngu, tao là bố mày đây.”
“Mèo lớn…” Lộc Nhung nghẹn ngào, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa dịu cổ tay cô.
Nhìn vào ánh mắt vừa hung dữ vừa dịu dàng của anh, cô cảm thấy một sự giải tỏa vô cùng sung sướng, như thể mọi tủi hờn bấy lâu được bộc lộ qua anh.

Dù vậy, cô vẫn nhắc nhở anh: “Không lịch sự chút nào…”
Tần Bắc Phong tự nhận mình là một người rất nghe lời bạn gái.

Anh nghiêm túc sửa lại: “Xin lỗi, tao là thằng bố mày này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận