Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung


Vài phút trước, Hà Thanh Trúc cùng Nạp Lan Hồng vừa đi vừa thảo luận về các loại nguyên thạch.

Vì là nguyên thạch loại lớn nên di chuyển có chút khó khăn nên Nạp Lan Hồng thuê một cái nhà kho gần đó để đựng đá.
Vừa mới, Hà Thanh Trúc nhìn trúng hai cục đá, cậu ta bảo Nạp Lan Hồng đánh dấu giùm cho mình.

Xong xuôi, cả hai mới kết bạn đi tìm Bạch Tiểu Nhung trả tiền.
Nhưng mà, vừa mới đi vài bước thì lại gặp người quen.

Hai ông chú trung niên bụng phệ của Âu Dương gia, hai thiếu gia nhà họ và Âu Dương Minh Minh.
Tất nhiên, vừa mới trong quán cà phê giẫm Hà Thanh Trúc một chân là hai ổng, hai ông này đang giúp thiếu gia tiểu thư nhà mình lựa đá đập.

Thấy Hà Thanh Trúc chật vật, nghèo khó mà còn dám xuất hiện ở đây, hai ổng tưởng là cậu ta dây dưa không dứt muốn cáo trạng với tiểu thư nên đánh đòn phủ đầu.
Hai ông, một ông tên Tam một ông tên Tứ, là dựa theo thứ tự của dòng phụ gia tộc mà đặt tên, bọn tép riu nịnh hót dòng chính.

Âu Dương Tứ chặn ngang một chân đường đi của Hà Thanh Trúc và Nạp Lan Hồng, vẻ mặt ghét bỏ: "Lại là cậu, Hà Thanh Trúc! Lại muốn lì lợm la liếm Âu Dương gia chúng tôi hay gì?"
Âu Dương Minh Minh và hai thiếu gia kia nghe vậy thì khinh bỉ nhìn qua, nhà bọn họ giàu có, ăn vạ tới cửa xin cơm cũng không ít.

Thấy mặt Hà Thanh Trúc trong nháy mắt, Âu Dương Minh Minh cảm thấy quen mắt rồi lại vỡ lẽ, đây không phải là thằng đáng ghét mình đã cầm đi phỉ thúy đỏ của nó sao?
Hà Thanh Trúc nhìn 5 người trước mặt không cho cậu ta sắc mặt tốt nhìn, vẻ mặt cậu cũng rất âm u.

Ai bội ước trước còn chưa nói, bây giờ còn ngang nhiên châm chọc, Âu Dương gia sống chó thật.
Cũng là, Âu Dương Tam và Tứ lựa người như Hà Thanh Trúc kí hợp đồng rồi bắt cậu làm không công, còn ăn chặn tiền trích phần trăm của cậu ta là vì Hà Thanh Trúc 1 nghèo 2 trắng 3 không có chỗ dựa nên mới dám chèn ép như vậy.

Hai ổng định ép khô sức lao động của cậu ta luôn nhưng vì cậu ta dầu muốn không ăn một hai đòi tiền nên bọn họ muốn nhanh chóng xử lý cậu ta.
Hà Thanh Trúc theo bản năng lùi về sau một bước nhưng nhìn đến Nạp Lan Hồng bị cậu ta liên lụy cuốn vào đi cắn răng che đằng trước hắn.

Cậu ta không có vô sỉ đến nổi núp sau lưng người vừa quen được.
Hà Thanh Trúc cố nén sợ hãi: "Là Âu Dương gia các người không nói đạo lý trước."
Cậu ta lại thuyết: "Tôi không có phá đám mấy người, làm phiền nhường lối."
Âu Dương Minh Minh chính là ngứa mắt bộ dáng này của Hà Thanh Trúc, chỉ cần cậu chịu làm gã sai vặt cho cô ta thì đâu có những chuyện bị chèn ép như vầy.

Đúng là đầu đất, ngoài cái gương mặt đáng giá tiền kia ra.
Âu Dương Minh Minh cậy thế đông người: "Thằng súc vật nghèo nàn nhà mày, có đồng nào không mà đặt chân vào đây mua nguyên thạch.

Đừng có làm trò cười cho tao."
Cô ta vừa đẹp lại vừa độc, dù sao cũng là do một tay nhà Âu Dương làm hắc đạo dạy dỗ nên, tư thái trịch thượng không xem ai ra gì.
Âu Dương tứ nịnh nọt: "Thằng này nó làm bẩn mắt của tiểu thư như vậy thì tôi sẽ 'mời' nó ra ngoài ngay ạ."
Âu Dương Tam hùa theo: "Đúng là xúi quẩy, làm mất hứng tiểu thư nhà bọn tao."

Hà Thanh Trúc không phản bác được, nắm tay phát run, cậu muốn đấm vào bản mặt lên mặt dạy đời của bọn họ, nhưng cậu ta không thể.
Hà Thanh Trúc hít sâu: "Tôi tới mua đá, không rảnh dây dưa với các người."
Như nghe được chuyện gì mắc cười lắm, mấy người Âu Dương gia cười cợt nhả.

Hà Thanh Trúc có tiền mua đá? Coi bộ đập đá nhiều quá nên ảo rồi đây mà.
Hà Thanh Trúc bức rức nhưng cậu cũng không định để tụi Bạch Tiểu Nhung bị kéo vào ân oán này.

Cậu liếc nhìn Nạp Lan Hồng không nói gì đứng kế bên, cười khổ.
Hà Thanh Trúc xin lỗi nhìn hắn: "Thật có lỗi, để anh bị kéo vào chuyện này rồi."
Nạp Lan Hồng cũng chỉ là người bán đá, nếu bị Âu Dương gia nhằm vào thì không biết có lăn lộn được ở đất này làm ăn được không.
Hà Thanh Trúc lại khuyên nhủ: "Anh mau đi đi, đứng cạnh tôi anh sẽ gặp xui xẻo đó."
Nạp Lan Hồng nãy giờ không nói gì là vì hắn còn chưa rõ tình huống, bây giờ thì hắn đã hơi hơi thấm não rồi.

Hắn không cho là đúng mà lắc đầu không chịu đi.

Khó khăn lắm mới có người mua, bán được 2 cục bự kia cũng đủ hắn ăn 2 tháng trời rồi.
Nạp Lan Hồng đẩy mắt kính, vỗ vai Hà Thanh Trúc: "Sao tôi có thể bỏ rơi khách hàng VIP của mình như vậy được? Cậu đừng lo, tôi không sợ Âu Dương gia."

Tất nhiên không sợ rồi, Nạp Lan gia nhà ở thành phố S, không có dính líu miếng gì tới thành phố A luôn, hắn dù sao còn dính chút hơi của Nạp Lan gia, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ai dám động hắn.
Hà Thanh Trúc nào biết này đó, cậu áy náy vì để hắn bị cuốn vào cuộc, nhưng vẫn cảm thấy ấm lòng.

Có người không sợ cường quyền mà bảo vệ cậu ta, là người tốt á.
Âu Dương Minh Minh châm chọc cười nhếch miệng, nhìn dáng vóc của Nạp Lan Hồng, mắt lóe sáng.
Cô ta hất tóc, chống nạnh chỉ tay vào Nạp Lan Hồng: "Anh là kim chủ mới của thằng nghèo này? Nó có gì đẹp đâu, còn là thằng con trai hôi thối.

Theo tôi đi, Âu Dương gia không bạt đãi anh."
Quần chúng ăn dưa hóng hớt ở quảng trường này đa số là người giàu có, thấy Âu Dương gia kết bè kết lũ thì cũng sáp vô ăn dưa.

Bạch Tiểu Nhung cũng vừa cạp một miếng dưa này, coi bộ hay lắm à nha.
Ăn dưa\=bà tám hóng hớt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận