Sau khi tiến bệnh viện súc ruột thì Bạch Tiểu Nhung đỡ đau được phần nào.
Trong quá trình đó, cậu cứ như chết ngất qua đi, đúng là một trải nghiệm ăn đồ bậy đáng sợ.
Mí mắt của Bạch Tiểu Nhung giật giật, chầm chậm mở mắt ra.
Cậu hoang mang nhìn hai nữ một nam có mặt trong phòng.
Tính tính tuổi tác thì đúng là khớp với tuổi của gia đình của Bạch Tiểu Nhung.
Cái làm cậu bối rối hơn nữa chính là, mặt của bố mẹ xuyên không này y hệt mặt của bố mẹ ruột nhà cậu, làm cậu có chút hoang mang nhưng nhiều hơn nữa là hạnh phúc.
Chứ bây giờ mở miệng gọi người lạ là ba mẹ chắc cậu sẽ bị ngượng mồm mất.
Bạch Tiểu Nhung nhìn qua chị gái nhà mình, Bạch Tuyết Vi đúng là tuyệt sắc mà, Bạch Tiểu Nhung không thể không khen một câu, không hổ là nữ chính.
Nếu mà cậu không phải trai cong, chắc cậu đã ngỏ lời với người ta rồi.
Bố mẹ Bạch Tiểu Nhung đang đi dự tiệc của ông bạn già, được người hầu gọi điện thoại thông báo Bạch Tiểu Nhung đang ở bệnh viện mà lo lắng đặt xe chạy đến bệnh viện ngay, ông bà bị dọa cho tái mặt, lo lắng ở bên ngoài chờ đến bây giờ mới được vào xem con trai nhỏ.
Bạch Tuyết Vi thì đang thong thả đi shopping với mấy cô bạn học cũng ngạc nhiên khi nhận điện thoại, cô lo lắng kêu taxi đi đến.
Đều là người một nhà, nói không lo lắng là giả, với lại, Bạch Tiểu Nhung tuy có chút âm trầm nhưng chưa làm điều gì khiến cô chán ghét nên không có lý do gì phải gay gắt với nhau cả.
Là một sát thủ mồ côi từ nhỏ, nên khi có gia đình, cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp cũng khiến cô sát thủ phải mềm lòng.
Vậy nên, trường hợp trước mắt Bạch Tiểu Nhung là, 3 người với 6 đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào cậu như tia X.
Bạch Tiểu Nhung chớp mắt giả bộ cười ngu cho qua chuyện, nịnh nọt nói:
"Ba mẹ và chị, em không sao! Chỉ là ăn hư bụng chút xíu thôi à!"
Cậu cũng không nói sai, chỉ vài viên thuốc chuột thôi, không lớn lao gì, chỉ thiếu điều bị lăn lộn muốn chết mà thôi.
Mẹ Bạch Tiểu Nhung lo lắng nắm lấy bàn tay con trai, cười dịu dàng:
"Tiểu Nhung của mẹ, còn đau chỗ nào không con? Không ấy mai rồi xuất viện cũng được!"
Tính cách mẹ cậu bên này cũng y hệt bên kia, làm cậu rất vui.
Bạch Tiểu Nhung cũng cười mềm mại, trở tay nắm lấy tay mẹ cậu:
"Không cần đâu mẹ, bây giờ con xuất viện còn được!"
Bạch Tiểu Nhung từ chối nằm viện tiếp, nói giỡn, còn hơn 10 phút nữa thôi là cậu phải phát sóng trực tiếp rồi, ai đời mở hàng lại nằm ở bệnh viện đâu?
Cả nhà ai nấy bất ngờ, tuy có nghe quản gia nói trước đó rồi nhưng họ không tin.
Bạch Tiểu Nhung ngoan thì ngoan thật nhưng không bao giờ tiếp xúc thân mật với ai cả, nguyên chủ tự tách mình ra một thế giới cô đơn riêng.
Lý do? Dù sao nguyên chủ cũng đi rồi, chuyện này thì cứ để thám tử Bạch Nhung tự mình điều tra thôi.
Ba Bạch Tiểu Nhung nghiêm nghị từ trước giờ, thấy con trai mình như vậy cũng không nỡ trách cứ, chỉ nghiêm khắc nói:
"Sau này ăn cái gì thì xuống tìm đầu bếp nấu, không được đem đồ ăn bậy về nhà, nghe rõ chưa?"
Bạch Tiểu Nhung vội vàng đáp lời:
"Vâng vâng, dạ dạ!"
Bạch Tuyết Vi nãy giờ không nói gì, thấy em trai bình an cô cũng nhẹ lòng hơn, trách cứ hay an ủi bố mẹ cô dành làm trước rồi, cô biết nói gì với em trai nữa?
Bạch Tiểu Nhung-tâm cơ boy muốn xoát hảo cảm với chị gái, rụt rè lên tiếng:
"Chị, em không sao! Làm mất hứng đi dạo của chị với bạn chị rồi!"
Tại sao cậu biết á hả, quản gia nói hết rồi, lúc cậu sắp xỉu.
Nói thật là Bạch Tiểu Nhung không biết cách ở chung với chị gái.
Nhà cậu chỉ có cậu và anh trai lớn, hai anh chí chóe với nhau từ nhỏ đến lớn, anh hai còn đè đầu cưỡi cổ cậu nữa.
Đúng là anh trai và chị gái không chỉ khác ở giới tính thôi.
Bạch Tuyết Vi thấy em trai mở miệng, cô cũng cười cười, xoa đầu cậu vài cái rồi thu tay lại:
"Chuyện nhỏ, sức khỏe của em quan trọng hơn!"
Cảm giác mềm mại từ bàn tay khiến cô muốn xoa thêm vài cái nữa, tóc em trai mượt với mềm quá.
Mẹ của Bạch Tiểu Nhung hỏi han ân cần đủ thứ từ trên xuống dưới chỉ thiếu điều hỏi đầu tóc cậu có bao nhiêu cọng, làm cậu có chút nhức nhức cái đầu.
May mà bác sĩ nhanh chóng tới giải cứu Bạch Tiểu Nhung, cậu được rút kim truyền nước biển, lại dặn dò chú ý ẩm thực vài câu mới rời đi.
Cả người Bạch Tiểu Nhung thoải mái với khỏe khoắn hơn lúc trước nhiều, bây giờ cậu còn đi ra ngoài chạy hai vòng còn được.
Vì còn không yên tâm lắm nên gia đình của Bạch Tiểu Nhung quyết định cho cậu nằm viện thêm một ngày nữa.
Thánh chỉ đã ban, Bạch Tiểu Nhung hết đường chống chế, mắt trông mong nhìn bố mẹ và chị gái đi xa.
Họ cũng muốn ở lại chăm Bạch Tiểu Nhung lắm nhưng có bác sĩ và ý tá khuyên bảo nên cũng về nhà nghỉ ngơi, chạy cả ngày, đều mệt mỏi.
Họ nói sáng sớm mai sẽ đến đón Bạch Tiểu Nhung, dặn dò cậu mai đi ngủ sớm, đắp chăn cho kín linh tinh.
Rất nhanh, trong phòng bệnh VIP chỉ còn mỗi Bạch Tiểu Nhung chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hệ thống canh đúng còn một phút rưỡi nữa cái xuất hiện, đậu lên cốc nước của Bạch Tiểu Nhung.
[Đinh! Kí chủ, phòng phát sóng trực tiếp sau một phút nữa mở ra! Phòng phát sóng trực tiếp có tên của kí chủ, kí chủ có muốn giữ nguyên tên không?]
Bạch Tiểu Nhung không thấy bé ruồi, cậu suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra được cái tên nào hay nên không đổi luôn.
Hệ thống xử theo phép công nói:
[Vậy, kí chủ! Phát sóng trực tiếp, bắt đầu!]
Toàn cảnh trước mắt cũng không có gì thay đổi khiến Bạch Tiểu Nhung thở nhẹ ra, cậu biết ngay mà, ngôi sao mới như cậu có ai mà rảnh rỗi vào xem đâu chứ?
Bây giờ là 1 giờ chiều, phải phát sóng đến 9 giờ tối ư? Lâu thật.
Bạch Tiểu Nhung nằm chéo chân trên giường nhìn trần nhà, cậu định để người xem nhiều nhiều rồi nói, bây giờ cậu vãn chưa biết nên phát sóng trực tiếp thể loại nào.
Cầm, kì, thi, họa thì thôi bỏ đi, Bạch Tiểu Nhung cậu không có năng khiếu.
Bóng rổ, bóng đá các môn thể thao càng không, cậu đang nhập viện, đánh bóng bằng niềm tin à?
Livestream chơi game? Thôi, chán phèo, điện thoại được mấy cái game hay đâu, không Liên Quân thì cũng Free Fire, không có gì mới.
Suy nghĩ của Bạch Tiểu Nhung khi thấy một bình luận chạy qua trước mặt mình, ngay góc bên trái chạy qua.
[ Ảo thuật gia: Vừa vào xem đã bị dung nhan của chủ bá bạo kích!!!]
*chủ bá\=streamer.
*livestream\=Phát sóng trực tiếp
Gì đây? Bị cái mặt mình hấp dẫn vào à? Rốt cuộc cũng có người xem rồi, còn tưởng đâu hôm nay công cốc.
Không trách ảo thuật gia bị mê hoặc, Bạch Tiểu Nhung bây giờ cả người mê man, hai mắt to vô thần, cả người thì rũ rượi, mái tóc bị vò rối vài chỗ.
Vừa đẹp kiểu mong manh yếu đuối dễ vỡ vừa có vài phần bệnh mĩ nhân.
Lục tục có vài ba người xem đến nhìn Bạch Tiểu Nhung.
Đây là sức mạnh của sắc đẹp sao??
[Thỏ Tinh: Ôi chao, chủ bá đáng yêu quá!!]
[Hắc kiếm sĩ: Chủ bá là bệnh nhân sao? Nhìn có vẻ yếu ớt nhỉ?]
[Phù thủy nhỏ: Chủ bá, chủ bá, bé nói vài câu đi chị tặng cho 20 tích phân nè!]
Bạch Tiểu Nhung lác mắt nhìn bình luận cuối cùng, rốt cuộc có chút động lực mà nói:
"Chào anh chị em người xem, tôi là Bạch Tiểu Nhung.
Tôi không bị bệnh gì hết á, chỉ là ăn bậy đồ thiu nên mới nhập viện thôi!"
Nhìn mấy cái tên bình luận mà Bạch Tiểu Nhung cảm thấy mông lung, thật kìa, đúng là trên mạng bây giờ đủ loại người.
Bạch Tiểu Nhung ngó qua số người xem bên góc phải, vỏn vẹn 5 người.
Nhiêu cũng mở hàng có lời rồi.
"Dù sao cũng đang phát sóng mà ngồi không thì không vui lắm.
Đi, Tiểu Nhung dẫn mọi người đi tham quan bệnh viện!"
Bạch Tiểu Nhung đứng lên mở cửa phòng bệnh ra ngoài, hành lang bệnh viện im phăng phắc, đúng là phòng VIP có khác, đủ yên tĩnh.
[Ảo thuật gia: Bệnh viện thì có gì để xem?]
[Thỏ Tinh: Đó là địa phương nào??]
[Thổ Địa: Hình như là nơi có đại phu của con người?]
Bạch Tiểu Nhung nhìn bình luận, ra là có yêu quái thật, còn tưởng hệ thống giỡn chơi.
"Nói ngắn gọn là nơi chữa bệnh của con người thôi! Để Tiểu Nhung cho mọi người mở mang tầm mắt!"
Bạch Tiểu Nhung không nhìn bình luận nữa, cậu lon lon chạy ra hành lang phòng bệnh, các y tá không ai cản vì biết mặt cậu hết rồi, này thì càng tiện cho cậu review bệnh viện.
Nói đến Bạch Tiểu Nhung đến miệng khô lưỡi khô, cậu tìm một cái băng ghế chống cằm nhìn số người xem.
Hay nhỉ, 7 người xem rồi, nhiều ghê.
[Wibu tiên sinh: Nếu chủ bá Review nhà xác, tui đánh thưởng 50 tích phân!!]
Bạch Tiểu Nhung nhìn bình luận, cậu lưỡng lự, cậu có chút sợ ma.
Cậu đang tự hỏi nhân sinh, làm hay không làm thì Wibu tiên sinh tăng tích phân lên 100 tích phân.
Bạch Tiểu Nhung phải cúi đầu trước đồng tiền thôi.
"Được thôi! Tiểu Nhung sẽ chiều ý của người anh em này, đi nhà xác nhé!".