3 năm sau.
Bạch Tiểu Nhung ngẩng đầu nhìn trời, hết hôm nay là cậu có thể xuống núi lấy hàng tồn kho còn dư lại rồi.
Cậu tích được rất nhiều tích phân trong mấy năm nay, nhưng vì có mấy món chỉ có thể mua sắm sau khi mạt thế đến nên vẫn luôn để đó không động vào.
Nhớ lại khi đó cậu đòi đi lên núi bái sư học võ, ba mẹ Bạch chẳng những không ngăn cản mà còn ủng hộ hết mình, cậu có hối hận cũng muộn rồi, đồ đạc hành lí đã chuẩn bị xong xuôi, còn dựng cho cậu một cái chòi để ở trên núi: “…”
Trường học cũng xin nghỉ giùm cậu luôn, thủ tục tạm nghỉ cũng làm nốt, Lâm Thiên còn gọi điện hỏi thăm, bị cậu gác máy mấy lần.
Thầy dạy võ nói cậu không có tư chất, không có nội lực, nhưng thân thể khỏe mạnh, học đấm bốc ổn áp lắm, thế là mấy năm qua cậu chỉ dạy luyện quyền: “…” Cũng không phải Saitama, luyện nhiều nữa sợ rụng tóc lắm.
Bạch Tiểu Nhung vẫn như con thỏ, cơ bắp cù kết gì cũng không, đáng yêu vô hại.
“Nhung, hôm nay đi lấy hàng? Nhớ đem cho thầy mấy nải chuối nhập khẩu.”
Một người đàn ông lôi thôi lếch thếch đẩy cửa đi tới, nhìn Bạch Tiểu Nhung đang ngồi chống cằm trên bậc thềm, hết gãi bụng lại gãi lưng.
Bạch Tiểu Nhung tốc độ né xa ba thước, bịt mũi: “…Dạ.”
Không thể tưởng tượng được, Cái Bang cũng phải nhận ông này một lạy, vậy mà là nam chính mới ghê gớm chứ.
Thần Vu động tác thô lỗ múc nước trong lu lên uống trong khi cậu đã rinh cho mấy bình nước suối không dùng, hắn hơi lắc lư: “Cẩn thận chút, dạo gần đây nhiều người bị bệnh chó dại lắm đó. Coi chừng bị uốn ván.”
Bạch Tiểu Nhung: “…” Uốn ván là bị cái khác cha già ơi.
Cậu vừa đi xuống núi vừa xem thời sự trên điện thoại.
Nhưng mà quả thật, “dịch bệnh” bắt đầu bùng phát rồi. Mới chỉ là triệu chứng nho nhỏ thôi, trong tiểu thuyết cũng không ghi cụ thể thời gian, cậu chỉ có thể xem tin thời sự cập nhật mới nhất.
“Ba Nhung, có cái gì đó đang đến gần nhà mình ấy.” Bé Sên đã có thể câu thông đơn giản với cậu rồi. Mấy năm qua cậu dành ra một nửa tích phân chỉ để mua đồ ăn có chứa linh khí cho nó.
Đút cho một nửa gia tài mà bé ấy vẫn thon gọn như nàng tiên ngón út như ngày nào.
Bạch Tiểu Nhung nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía nơi Thần Vu, nhún vai: “Kệ đi, thầy ấy mà bán muối thì ba chôn ổng liệm ổng luôn.”
“…Ò.” Mai mốt nó cũng phải báo hiếu như vậy mới được.
_____
Thành phố A, khu trung tâm.
Mấy năm nay Bạch Tiểu Nhung đều giữ liên lạc qua lại với Thuần Vu Yến, cũng giúp hắn tìm về ông anh đi bụi nhiều năm không về nhà.
Cậu đã hẹn hắn ở công viên vắng người, cậu quyết định sẽ nói cho hắn biết lần nữa, mạt thế sắp tới, nên trữ lương.
Khoảng 1 năm trước cậu cũng đã nhờ hệ thống giúp, đăng một đoạn video về tận thế lên mạng xã hội, để cảnh báo mọi người. Nhưng có vẻ như không khả quan lắm, không ai tin, còn khen kĩ xảo, hiệu ứng làm phim mượt, chân thật, hay.
Sao có thể không mượt được, cậu tốn 500 tích phân nhờ hệ thống làm giùm một đoạn phim 5 phút, là tương lai trong tiểu thuyết sẽ xảy ra.
Không biết Thuần Vu Yến có tin hay không, sớm muộn gì cũng sẵn ra, nên có tâm lý chuẩn bị trước.
Bạch Tiểu Nhung đứng lên, đưa tay che mặt: “Anh Yến.” Sáng chói ghê, perfect.
Hắn không thay đổi gì hết, đẹp trai phong độ như ngày nào, nhìn không ra đã sắp 30.
Nếu không phải bây giờ còn chuyện quan trọng, cậu thật muốn bổ nhào vào cái lồng ngực to rộng đó, vừa hít vừa sờ.
Có thể so với nam chính hắn kém cỏi rất nhiều, nhưng cậu thích Thuần Vu Yến, đơn giản là bị hấp dẫn bởi nhân cách mị lực của hắn.
Thuần Vu Yến ăn mặc thoải mái để dễ vận động, cũng là Bạch Tiểu Nhung nói với hắn, ăn mặc kiểu thu đông nhìn hắn già hơn tuổi.
Sợ cậu chê già nên hôm sau hắn liền vứt bớt tây trang vest áo sơ mi, nhập hàng hoodie vào bộ sưu tập.
Thuần Vu Yến vẫy tay, rất vui vẻ khi gặp lại cậu: “Lâu rồi không gặp em, Nhung.” Mấy năm không gặp, hắn có chút nhớ cái tính ồn ào, nhí nhảnh của cậu.
Tiểu Nhung mặt non như cũ, hắn đã tưởng tượng ra cậu một thân cơ bắp cuồng cuộng 8 múi, da đen như than, chỉ mặc mỗi quần tà lỏn, hắn còn không biết làm sao đối mặt nữa đây.
May quá, con thỏ cũng không có biến thành con tinh tinh.