Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

“Hình như là chồn?”

Bạch Tiểu Nhung dùng nhánh cây chọc chọc con vật toàn thân đen nhánh, hình dạng trông giống một con chồn, cũng giống mèo. Đen quá nên cậu nhìn không ra, nhưng hàm răng của nó thì còn bén hơn cả sói.

Đừng nói với cậu là…

Động vật biến dị?

Thuần Vu Yến sợ nó lại nhào lên cắn cậu, dùng dây thừng cột chặt nó, tỉ mỉ quan sát: “Là chồn, đây là công viên, động vật hoang dã cũng không ít.” Như bị nghiện ngập, hắn rất muốn chẻ làm hai rồi nghiên cứu.

Hắn nhìn đám lông đen, có cảm giác không khỏe chút: “Không phải nó màu đen, là máu.” Máu tươi khi khô sẽ có màu đen, nó cắn không ít người nên lông vàng mới bị nhiễm thành lông đen.

Bạch Tiểu Nhung giật nảy, vứt nhánh cây bị con chồn cắn nát xuống đất, sắc mặt khó coi: “Chúng ta phải tranh thủ thôi.” Nhanh như vậy đã có động vật lây nhiễm, kế tiếp, chắc là con người.

Quá trình tiến hóa để thích nghi với hoàn cảnh mới, con người có ý thức sẽ có năng lực siêu nhiên, không ý thức, tức bị thiên nhiên loại bỏ, thành xác sống.


Chuyện cậu lo lắng là Thuần Vu Yến sẽ không qua khỏi chu trình tiến hóa này. Một nhân vật đáng lẽ phải chết nhưng còn sống đến bây giờ.

Cậu đã cứu hắn một lần, thì sẽ cứu hắn lần hai, cho dù tốn nhiều tích phân cũng không sao.

A, cậu còn phải về nhà nữa.

Trời ạ, biết vậy cậu nên xuống núi sớm chút. Cậu tính không bằng trời tính rồi.

Pằng!

Thuần Vu Yến lưu loát xử lý con chồn, nhét súng vào túi quần, biết cậu gấp gáp, kéo cậu chạy như bay đi mở kho hàng: “Vậy nhanh lên.” Có vài chuyện, cậu không cần nói, hắn cũng tự động hiểu.

[Trời ơi đẹp trai xỉu!]

[Men quá anh ơi!]

[10 điểm không có nhưng!]

[Chồn ở đó chiến vậy sao?]

Bạch Tiểu Nhung há hốc một chút, phục hồi tinh thần thì hắn đã mở cửa ra. Kho hàng rộng thênh, chất đầy thùng hàng. Cậu nhìn cũng không nhìn, thu hết tất cả vào không gian.

Không gian cao cấp cậu tốn mấy triệu tích phân, mấy chục kho hàng cũng không chiếm dụng bao nhiêu diện tích.

Thuần Vu Yến cũng không có kinh ngạc há hốc như trong tưởng tượng của cậu, hắn còn sợ cậu bỏ sót, chuyền qua vài thùng: “Còn vài kho đông lạnh, bây giờ anh cho người chuyển qua chỗ em.” Không có đồ bảo hộ thì vào đó rét chết.

Hắn biết Tiểu Nhung có bí mật, nhưng không ngờ lại thần kỳ như vậy. Có thể làm đồ vật biến mất trong chớp mắt, khoa học cũng không giải thích được.


Hắn hưng phấn.

Bạch Tiểu Nhung gật đầu: “Anh đi cùng em về Bạch gia đi.” Lỡ có ngất xỉu, cậu còn có thể mang vào phòng nằm nghỉ.

Thuần Vu Yến ấn gọi điện thoại không ngừng tay cho nên không nghe rõ cậu muốn về đâu. Nếu thật sự có mạt thế, hắn không lo Thuần Vu gia, chỉ lo anh hắn và đám em họ hàng xảy ra chuyện.

______

Nhà họ Bạch.

Mấy năm rồi không về nhà, biệt thự vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Bạch Tiểu Nhung vừa bước vào cửa suýt đã bị chai rượu bay vào, may mà né kịp.

Choang!

“Gì vậy trời?” Mớ hỗn độn gì đây?

Thuần Vu Yến nói chuyện điện thoại bên ngoài, nghe tiếng chai vỡ, đi vào nhìn xem: “Sao vậy Nhung? À.” Âm cuối kéo dài.


Hắn quên nói với cậu, Bạch Nhược chiếm núi làm vua, Bạch Tuyết Vi và ba mẹ Bạch đã chuyển nhà, để cho cậu ta một mình ở đây. Người hầu cũ đều chuyển đi cùng bọn họ, đa số ở đây đều là người làm mới, Bạch Tiểu Nhung không quen ai.

Có vẻ như Bạch Nhược lại quẩy tung nóc với đám đàn ông cậu ta câu dẫn.

Tuyệt vời hơn là, Âu Dương Hoằng lâu rồi không gặp cũng có mặt trong đám đàn ông này, say khước nằm đó.

Chắc đêm cả đám chơi high lắm.

Bạch Tiểu Nhung mặt nhăn mày nhó, bịt mũi lùi ra sao, va phải lồng ngực Thuần Vu Yến mới ngừng lại, cậu ngước lên: “Sao anh không nói cho em vụ này?”

Lần cuối cậu liên lạc với bà chị là vào 3 tháng trước, được cho biết ba mẹ Bạch đã đi du lịch nước ngoài, còn mua một hòn đảo tư nhân, sống cuộc sống hai người.

Hắn xoa đầu cậu: “Anh không rõ ràng lắm, khi biết thì đã thành ra thế này rồi.” Dù sao hắn cũng không họ Bạch, chị gái của cậu lại đề phòng hắn như phòng cướp bóc.

Chừng nào bắt cóc Tiểu Nhung thành công thì chuyện nhà vợ mới là chuyện hắn phải lo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận