Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Biệt thự Thuần Vu Yến.

Nạp Lan Hồng vừa dừng xe là hai người bay nhanh mà nhảy xuống xe, không chút hình tượng đẹp trai cao lãnh nào, chạy đi rửa giày. Bọn họ đạp phải shit gà.

Thời buổi loạn lạc, Nạp Lan Hồng cũng không dám chạy ra ngoài giao hàng nữa, vào nhà Thuần Vu Yến ngồi xơi nước. Hắn cũng sợ chết lắm, nếu cho thêm tí tiền ship thì hắn sẽ suy nghĩ lại.

Bạch Tiểu Nhung rửa tay rửa chân xong, ngồi xuống đối diện, nhìn biệt thự nhà hắn trống trơn, không khỏi an tâm chút, có người làm, cậu mới lo lắng bọn họ có bị lây không.

Trong lúc chờ đợi Thuần Vu Yến thay quần áo, cậu đút ít rong cho Thỏ. Một miếng rong bé bằng ngón út như vầy, tiêu hết 1000 tích phân của cậu, nếu mà nuôi thêm con nữa, chắc cậu mạt thật.


Bạch Tiểu Nhung lần nữa liên lạc với Hà Thanh Trúc, cuối cùng cậu ta cũng bắt máy, vội hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?” Cậu đã cố liên lạc với người quen hỏi xem bọn họ vẫn ổn chứ, rồi khuyên bọn họ nên đến thành phố X lánh nạn.

Thành phố X sát biên thành S, cách thành phố A hơi xa, nhưng nó là căn cứ được dựng lên bởi quân đội, chỉ số an toàn siêu cao.

Hà Thanh Trúc bên kia khá ồn ào hỗn loạn nhưng vẫn rất nhanh trả lời, giọng đầy bất an: “Tôi đang ở trên xe buýt số 14 về thành phố A, vừa nãy qua hầm nên không có sóng. Phía trước xảy ra sự cố, rất nhiều người điên cắn người. Chờ nhân viên y tế tới vớt bọn họ đi thì mới chạy tiếp được.”

Bạch Tiểu Nhung cũng lo lắng: “Vậy cậu mau xuống xe, chạy về đường cũ đi, tôi sẽ nhờ Nạp Lan Hồng đến đón cậu.” Nhanh, bị lây nhiễm như vậy là quá nhanh, còn chưa đến ngày đó mà, trên xe chắc chắn cũng không an toàn.

Hà Thanh Trúc kinh ngạc hỏi lại lần nữa: “Bỏ xe?” Những người cắn người đã bị khống chế hết rồi đâu còn nguy hiểm gì nữa đâu.

Bạch Tiểu Nhung nói nhanh, sốt ruột vô cùng: “Đúng vậy đó, trên xe chắc chắn còn người lây nhiễm, nếu cậu muốn sống thì bỏ xe chạy lấy người đi. Nạp Lan Hồng đang trên đường đón cậu, nhớ chú ý liên lạc!”

Không ai rõ ràng hơn cậu, bị gián tiếp lây nhiễm nguy hiểm hơn chu trình tiến hóa tự nhiên như thế nào.

Cậu vừa dứt câu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng la hét thất thanh, quá ồn nên không phân rõ là nam hay nữ rồi cuộc gọi bị ngắt đột ngột, cậu chỉ có thể lo lắng vô cùng.

Bạch Tiểu Nhung chạy theo Nạp Lan Hồng đã ra xe, từ không gian lấy ra một cái điện thoại vệ tinh, đưa cho hắn: “Điện thoại thường liên lạc thì anh dùng cái này, cẩn thận né xa những người bị cắn ra. Thanh Trúc làm phiền anh rồi.”


Cậu chiêm thêm một câu: “Tăng tiền.”

Nạp Lan Hồng trợn mắt há mồm nhìn cậu làm ảo thuật ra cái điện thoại, rất nhanh bình tĩnh trở lại: “Cứ để tôi.” Nhấn ga liền chạy xa.

Thuần Vu Yến đang pha trà, ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẫy tay làm cậu ngồi gần chút.

Bạch Tiểu Nhung cũng đang muốn ôm ôm, thế là như chim nhỏ bay về tổ, ôm eo hắn, dụi dụi: “Em lo quá đi, mong là Thanh Trúc vẫn ổn.”

Cậu không muốn nhìn bạn của mình xảy ra chuyện. Cậu không phải thánh mẫu, thấy ai gặp nạn cũng sẽ nhào đi cứu, ít nhất thì, với những người quen thân, cậu sẽ giúp họ vượt qua nguy cơ. Còn lại thì phải dựa vào chính bản thân bọn họ rồi.

Mạt thế, không ai có thể che chở ai cả đời, kể cả người thương.


Thuần Vu Yến vò đầu Bạch Tiểu Nhung cho nó rối tung lên, cười cười: “Phải xem tình hình đã, chúng ta không lo lắng suông được. Em cũng không thể lo lắng cho cậu ta cả đời được đâu.”

Cậu bĩu môi, vuốt phẳng lại sợi tóc, làm gì không an ủi người ta mà còn động tay động chân nữa chứ. Lo cả đời sao được, bản thân cậu cũng không biết có sống được bao lâu đây này.

Thuần Vu Yến lại cúi xuống, mổ một cái lên má cậu, thỏ thẻ nói: “Đừng lo cho cậu ta, anh sẽ ghen đó.”

Bạch Tiểu Nhung sờ một bên má bị hôn, đầu óc nóng lên, vành tai cũng đỏ: “…”

Tấn công bất ngờ làm cậu không kịp phòng ngừa như vậy, chơi xấu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận