Hôm qua mệt mỏi quá nên ăn xong Bạch Tiểu Nhung đã lăn ra ngủ queo, không còn biết trời trăng mây nước gì nữa.
Lần nữa mở mắt ra, cậu không khỏi đưa tay lên che mắt. Hôm qua đi ngủ cậu quên kéo rèm à, sao chói thế? Tiếng gì mà ồn nữa.
“Tỉnh rồi hả? Chúng ta sắp tới nơi rồi.” Thuần Vu Yến ôm người vào lòng, đưa tay nhẹ xoa mép tóc của cậu, kéo mền quấn quanh cả hai, giọng nói trầm khàn như vừa mới ngủ dậy, làm cậu nao nao.
Bạch Tiểu Nhung ngu ngơ: “Tới đâu?” Sắp tới bộ hai người sẽ đi đâu à?
Thuần Vu Yến liếc nhìn đồng hồ, mới 8 giờ 30 sáng, còn kịp dùng bữa sáng: “Tới nông trại nhà anh, thành phố Y.”
Nà ní? Thành phố A cách thành phố Y cả ngàn cây số? Giờ mà xuất phát thì sắp nguyệt thực mẹ nó rồi còn đâu? Lỡ đang đi mà xỉu giữa đường thì không an toàn chút nào, cậu lo lắng tỉnh cả ngủ, ngóc đầu dậy: “Đi bây giờ sao? Nhưng sắp nguyệt thực rồi, bên ngoài không an toàn đâu.”
Thuần Vu Yến thấy cậu đã tỉnh hẳn, kéo cửa sổ trực thăng ra một tí, tiếng vù vù còn lớn hơn trước: “Không, hôm qua em ngủ anh trộm ôm em đi. Tầm vài phút nữa là đáp đất rồi, buổi sáng em muốn ăn gì? Hoành thánh hay bánh canh?”
Bạch Tiểu Nhung trợn mắt há hốc mồm: “…Hoành thánh nha.” Thuần Vu Yến nhanh thật, về mọi mặt luôn.
Giờ cậu mới biết, mình đang ở trên trời, còn là trực thăng nữa chứ, nhìn cái tốc độ gió lùa qua cửa cũng đủ biết nhanh cỡ nào.
Ngủ một giấc từ nhà người yêu mình biến thành trực thăng cũng của anh luôn. Não lợn hôm qua ăn có thuốc ngủ chắc luôn.
“Ba Nhung, đây là má mì của con hở?” Bạch Thỏ thường thì đều trốn trong nón áo của cậu, không thì là trong túi.
Cậu nhìn bộ đồ đang mặc không giống hôm qua, Thuần Vu Yến đã thay cho cậu, không khỏi nghĩ tới cái gì, đỏ như tôm luộc bia.
Mới sáng sớm, nhiều kích thích quá, chim hót líu lo.
Thuần Vu Yến lấy làm lạ, chọt sên biển đang bơi trong chén. Lúc hắn thay đồ cho cậu thì phát hiện ra cục bột đốm đen này, hắn nhớ cậu đã nuôi nó từ mấy năm trước rồi, lúc đó chỉ nhỏ bằng ngón út, giờ thì to hơn ngón tay cái rồi, còn biết nói.
“Ai là má mì? Gọi bố đi.” Sên biển mà cũng có dây thanh quản nữa à, thú vị thật, muốn nghiên cứu. Hắn không ngại làm bố nuôi của nó đâu.
Bạch Tiểu Nhung, Bạch Thỏ: “…” Tỏ ra kinh ngạc chút xem nào anh Yến, anh tỉnh quá.
Cậu ngậm miệng lại cho gió không lùa vào nữa, đầu óc đầy dấu chấm hỏi, ngoài cậu ra thì không ai nghe được yêu thú nói chuyện mới đúng, vì cậu kí chủ sủng khế ước nên có thể nghe hiểu, còn Thuần Vu Yến thì chỉ là người bình thường thôi mà?
“Bố, bố á?” Bạch Thỏ bò bò lên miệng chén, ló đầu ra, hai cái râu giật giật.
Thuần Vu Yến thỏa mãn vô cùng, cảm thấy nuôi thú cưng cũng vui lắm: “Bên bố có một ít san hô não* 950 năm, con muốn ăn không?”
*Một loại san hô, một trong những thức ăn ưa thích của loài sên biển, khá hiếm.
Bạch Thỏ liền hớn hở gọi bố: “Muốn muốn, cho cơm đi.” Càng là vật quý thì ăn lên càng ngon, cũng có thể tăng tu vi, nó chỉ ăn rong cậu cho, lâu lâu đổi món cho nó cân đối.
Bạch Tiểu Nhung nhìn Thuần Vu Yến đối đáp trôi chảy với một con sên biển, nên ăn thế nào, không khỏi trề môi: “…” Tình thương mến thương ghê ha, cậu nghe không hiểu gì hết.
[Nhung bị cho ra rìa rồi.]
[Cưng quá à, cho hôn cái đi.]
Cậu đang chán nản, hệ thống liền thông báo cho hay: [Có điêu dân muốn thương lượng buôn bán với vi thần, hoàng thượng, ý người thế nào?]
Bạch Tiểu Nhung sặc nước miếng: “…” Nói chuyện bình thường thì chết ai.
Hệ thống phát sóng trực tiếp không chỉ phát sóng cho người xem, còn có thể làm giao dịch trao đổi đồ vật với fans. Ví dụ cậu có một món đồ không dùng, mà người xem thì cần nó, đồng ý trao đổi đồ vật với cậu, hệ thống sẽ làm cầu nối giao dịch, chuyển đồ qua lại.
Mấy lần trước cậu cũng có trao đổi một ít hoa lan quý đổi lấy mấy bình dịch dinh dưỡng ở vi diện tinh tế vũ trụ.
Không biết lần này lại là gì.