Đêm nguyệt thực.
[Mặt Trăng bự ghê nơi.]
[Đỏ chét chói cả mắt.]
[Giống mở đầu của phim kinh dị thế.]
[Kích thích ghê, nghe mùi huyền bí rồi đó.]
Bạch Tiểu Nhung dựa ánh trăng tu luyện đến nay đã được chút thành tựu. Tuy không thể một tay đấm bể núi nhưng rinh vật nặng như xe hơi thì không vấn đề.
Cậu cũng không bị ảnh hưởng bởi nguyệt thực hay quá trình tiến hóa của nhân loại ở đây.
Vì có hệ thống.
Cậu cũng muốn có dị năng lắm á!
Nhưng được cái này thì mất cái kia mà, nếu mà cậu có thêm dị năng lực, còn làm nam phụ làm gì, làm nam chính luôn rồi.
Bạch Tiểu Nhung buồn tới hoảng hốt, vắt khăn lau mặt cho Thuần Vu Yến. Kể từ lúc Mặt Trăng lên cao, hắn đột ngột ngất xỉu làm cậu hết cả hồn, vội mang người vào phòng nằm xuống. Hắn càng ngày càng nóng, sắp vượt qua nhiệt độ tối đa của của cơ thể con người có thể chịu, cậu không thể không giúp hắn hạ nhiệt.
Nạp Lan Hồng và Hà Thanh Trúc cũng nằm bất tỉnh ở phòng kế bên, cậu có qua thăm, đo nhiệt độ. Nạp Lan Hồng lạnh tới tím tái làn da, Hà Thanh Trúc thì không có gì khác thường, trước mắt là vậy.
Đêm nay, khó mà ngủ ngon rồi.
Bạch Tiểu Nhung liếc nhìn Thuần Vu Yến nằm trên giường, bưng thau nước nóng đem ra ngoài đổ, múc thêm một thau nước mới.
Cậu muốn ra ngoài xem xem, có gì biến đổi không.
Hệ thống đột ngột lên tiếng: [Hoàng thượng, bên ngoài sương mù giá rét, phản xạ hỗn loạn, ảnh hưởng tới long khí, đừng đi. Đừng bỏ lại thần thiếp một mình!]
Nói tóm lại là không được đi chứ gì?
Bạch Tiểu Nhung đỡ trán: “…Nói tiếng Việt đi.”
Ruồi khó xử: [Ý là, nếu thật sự bị ánh trăng chiếu trực tiếp trúng, có là hệ thống cũng không cứu được cậu đâu nha, rủi ro lắm. Đừng đi!]
[Màu đỏ, cũng không phải nguyệt thực thật, là năng lượng không gian ngoài vũ trụ. Hệ thống chỉ biết nhiêu đó thôi, không thể spoil tiếp đâu.]
Bạch Tiểu Nhung ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, kinh ngạc: “A, sao băng!”
Cậu há to miệng: “Cơ mà, sao băng này có hơi to?”
[Cậu nghĩ phim tận thế có mấy cảnh thiên thạch rơi không? Núi lửa sóng thần, động đất, từ trường nhiễu loạn không?]
“…” Vậy ra chúng là thiên thạch thật.
Ầm!
Bạch Tiểu Nhung che lại đôi tay.
Vừa mới, ánh sáng trắng vừa lóe qua chói cả mắt cậu, rồi nổ ầm một tiếng đinh tay nhức óc, lùng bùng lỗ tai. Cách xa như vậy mà cậu đã cảm thấy không khỏe, nếu chạy không kịp bị thiên thạch rớt trúng đầu, chắc siêu sinh đầu thai trong 1 giây luôn quá.
[Oa, ghê gớm!]
[Vừa mới, cái gì vậy!]
[Không thấy rõ, chói quá trời.]
[Có con gì đó điều khiển kìa bây ơi!]
[…??] Không phải thảm họa tự nhiên?
Bạch Tiểu Nhung tạm thời không dám hành động, dù chỉ lóe một chút nhưng cũng làm cậu bị mù tạm thời, trước mặt tối sầm: “Óe, tự nhiên cái tao không thấy gì hết.”
Ruồi tri kỷ chỉ đường: [Qua phải chút, đi thêm 9 bước, có cái ghế đẩu đó, ngồi tạm đi.]
Bạch Tiểu Nhung như con gà con, đi một bước dừng hai bước, theo chỉ dẫn của hệ thống, thế mà vẫn bị té sấp mặt: “Á!” Vướng trúng cây chổi lúc nãy cậu vừa ngựa ngựa quét nhà, tại chán quá không có gì làm.
[…] Hết cứu.
Đôi mắt không thấy gì hết làm cậu bất an, tay chân loạn xạ quơ quơ, giãy đành đạch như cá mắc cạn một hồi mới lồm cồm bò dậy, còn tìm được thứ làm gậy chống.
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ như cúp điện thôi mà, không sao.
Chưa gì mà cậu đã cảm thấy khiếp đảm, về tận thế, về khả năng sinh tồn yếu ớt của mình.
Yến ơi anh tỉnh dậy lẹ lẹ đi, em sợ quá à.
[Là cái dù cha ơi.]
[Cũng dễ thương mà.]
“Em đang gọi anh hả?” Tiếng bước chân từ xa vang đến gần, Thuần Vu Yến vừa mới tỉnh lại, nghe thấy tiếng động liền ra khỏi phòng, xiêu vẹo chạy tới đỡ cậu đứng lên.
Giọng nói tràn đầy lo lắng, sờ soạng khắp nơi, thiếu điều lột sạch cậu: “Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào?”
Bạch Tiểu Nhung oa một tiếng, nhảy lên ôm hắn: “May quá anh không sao hết, em sợ lắm luôn.”
Thuần Vu Yến sững sờ, cười ôm lấy cậu vỗ về: “Không sao rồi, anh ở đây.”
Bạch Tiểu Nhung ngước mắt lên, đôi mắt không có tiêu cự, làm Thuần Vu Yến nhíu mày, nâng mặt cậu lên nhìn kĩ: “Đôi mắt của em?”
Cậu liền trấn án: “Chỉ tạm thời thôi, lát nữa em sẽ thấy lại. Có điều,”
Thuần Vu Yến khẩn trương: “Có điều?”
Cậu ngại ngùng: “Em mắc tè, anh dắt em đi tìm toilet nha? Em nhịn hết nổi rồi.”
“…” Người yêu của mình, vô tư gớm.