Phòng Phát Sóng Tử Thần


Tôi đứng trước mặt Tiểu Mỹ, nói thẳng:“Tôi xin lỗi, nhật ký của cô tôi đã đọc mất rồi.

Tôi rất thông cảm cho những chuyện cô đã trải qua, nhưng tôi không muốn chết ở đây.

Cô có thể lấy thiếp Bạch Hổ cuối cùng được không?”Tiểu Mỹ có vẻ không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

Tôi nhìn thấy cô ấy chí ít cũng rất bình tĩnh.Cô ấy nói:“Nếu anh biết, thì anh không nên đi tới nơi này.

Tôi không hy vọng các người còn sống.

Tai vạ mà tôi phải chịu chẳng lẽ anh không biết hay sao? Họ bắt ép tôi làm mấy cái chuyện thối nát đó.

Họ bắt tôi phải chụp những bức ảnh kia, họ còn uy hiếp đến cuộc đời của tôi, chúng đã sớm phải tàn đời rồi!”Tôi chậm rãi đến gần Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đột nhiên lấy ra một mảnh giấy từ sau lưng.

Quả nhiên, phía trên chính là hình Bạch Hổ cuối cùng, sau khi có thứ này, thì có thể hoàn toàn phong ấn được khách sạn Long Phụng này.Nhưng tôi không dám đến gần, sợ Tiểu Mỹ sẽ phá hủy nó.

Tiểu Mỹ tiếp tục nói:“Tôi chỉ muốn học đại học yên ổn, muốn có bạn trai mà thôi.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã phải chịu đựng và chịu đựng thêm rất nhiều lần rồi.

Tôi đã phải coi những điều phạm pháp đó xem thành hợp pháp.

Tôi đối xử với bạn trai của mình như một mối quan hệ yêu đương bình thường, nhưng anh ta thì sao? Anh ta tìm người khác đến ngủ với tôi, anh ta coi tôi là công cụ kiếm tiền.

Anh thấy anh ta có xứng đáng được tha thứ hay không?”Tôi lắc đầu:“Đương nhiên là không thể tha thứ, nhưng bây giờ người cô hận đã chết.

Hơn nữa lại còn chết quá nhiều.

Những người khác thì có tội tình gì chứ? Chỉ chẳng qua là chôn theo thôi, đúng không?”Tiểu Mỹ gần như nở một nụ cười điên dại, đi tới trước mặt tôi, trợn mắt nhìn tôi mà nói:“Vương Phi Tường và người được gọi là bạn trai của tôi đó hoàn toàn thông đồng một phe với nhau.


Tôn Hồng Diễm là một cô gái không biết cái gì hết.

Không biết được nhân gian đau khổ, chỉ biết cười ngây ngô.

Cũng học cùng trường với nhau, cũng một đời người như nhau, tại sao tôi phải chịu khó khăn đau khổ nhiều như vậy chứ? Cô gái đó, rõ ràng là trung tâm của vòng xoáy này nhưng hết thảy tai ương không đồ xuống đầu cô ta! Cái này không công bằng!”Theo tôi thấy, cô gái Tiểu Mỹ này càng nói đến sau cùng thì cơ bản là nhổ ra từng chữ.Trong lòng tôi vô cùng kích động.

Thật ra, tôi không nên nói nhiều lời vô nghĩa với Tiểu Mỹ như vậy.

Cũng bởi vì nói mới khiến Tiểu Mỹ tức giận, cô ta không nói hai lời, cầm thiếp giấy trong tay xông thẳng tới.

Tôi chưa bao giờ đánh con gái, nhưng vào lúc này, tôi phải thu phục được cô ta đã rồi nói sau.

Nhưng không ngờ chính vào thời khắc sinh tử này, tôi đã phạm sai lầm.Tôi cũng không nhẫn tâm trực tiếp bắt đối phương, nhưng thấy Tiểu Mỹ đụng thẳng vào người tôi, sau đó chạy tới vách đá bên cạnh.Chờ khi tôi kịp phản ứng chạy đến bên cạnh miệng hang thì đã muộn.

Tiểu Mỹ đối mặt với tôi mà cười.

Cả cơ thể giống như đang nằm ở trên giường, ngả lưng xuống một cái, cả người lọt vào trong vực sâu bạn trượng!Lần này tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy rơi xuống vực, trong quá trình va chạm không ngừng vào cạnh vách đá, máu chảy ròng ròng.

Mà tấm thiếp Bạch Hổ đi cùng với Tiểu Mỹ vĩnh viễn bị vùi trong vách đá.Nhiệm vụ thất bại.Nếu không có thứ này, đêm nay tôi tuyệt đối không thể ở lại Khách sạn Long Phụng.

Hôm nay là ngày cuối cùng và cũng là ngày tàn khốc nhất.

Tôi khó khăn trèo lên, nhìn Tôn Hồng Diễm, không nói gì.Nếu vừa rồi tôi không sơ suất, có lẽ tôi sẽ lấy lại được thiếp Bạch Hổ, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Nhưng tiếc thay, thời gian không thể quay ngược lại được.

Khi trở lại đại sảnh, tôi thấy toàn bộ khách sạn Long Phụng đã xong đời, khắp nơi đều là cô hồn dã quỷ, căn bản không có chỗ cho người đứng!Những cô hồn dã quỷ này lần lượt tiến về phía chúng tôi.

Bây giờ chúng không chiếm đoạt tôi, chỉ vì có một lý do.


Đó là, có một sợi dây chuyền trên cổ của Tôn Hồng Diễm.

Ít nhất còn có một chút uy lực có thể trấn áp được đám ma quỷ đó.Nhưng chỉ trong giây tiếp theo.Rắc!Dây chuyền tan nát.Những ngôi sao trên bầu trời đêm lóe lên, sương mù bắt đầu không ngừng tản đi.

Ngày mai có lẽ là một ngày nắng đẹp.

Nhưng thật đáng tiếc.

Tôi đoán chúng tôi không có cơ hội nhìn thấy Mặt trời vào ngày mai nữa.Cô hồn dã quỷ từng đoàn từng đoàn hung hãn lao về phía chúng tôi.

Tôi lập tức kéo Tôn Hồng Diễm về sau.

Từng đợt khí lạnh đánh thẳng tới từ đằng sau.

Tôi quay đầu nhìn lại, ngay cả bức tường phía sau cũng không còn nguyên vẹn, máu không ngừng chảy ra thành dòng.

Hơn nữa còn tạo thành một bàn tay lao về phía tôi.

Chỉ cần bị những thứ này chộp lấy, linh hồn của chúng tôi nhất định sẽ bị hút đi.

Đến lúc Mặt trời mọc hôm sau, hai người chúng tôi chỉ còn là hai cái xác.Không ngờ tôi lại chết trong hoàn cảnh này.Lúc này, tôi vốn đã tuyệt vọng, nhưng Tôn Hồng Diễm đột nhiên chạy tới cửa Bạch Hổ.

Bởi vì không có Bạch Hổ, cửa Bạch Hổ mất đi công năng trước đây, phong ấn không thể vận hành như bình thường.

Cô hồn dã quỷ từ từ bức tôi thoái lui.

Bây giờ căn bản tôi không còn nơi nào để trốn thoát, tôi chỉ có thể đi theo Tôn Hồng Diễm vào cạnh cửa Bạch Hổ.Khiến tôi không tin được là, Tôn Hồng Diễm ở sau lưng bất ngờ nói:“Thật ra thì Tiểu Mỹ học rất giỏi.

Cô ấy là một người bạn tốt của tôi, nhưng tính ghen tuông rất nặng.


Tôi biết kế hoạch của Tiểu Mỹ, nhưng tôi không nói mà thôi.

Các người chỉ biết bố của Tiểu Mỹ là chủ của khách sạn Long Phụng này, nhưng các người có biết bố của tôi là ai không?”Nghe đến đây tôi có chút sửng sốt.

Không phải Tôn Hồng Diễm này chỉ là một cô gái hoạt bát và dễ thương thôi sao? Bình thường tương đối có chút càn quấy, nhìn dáng dấp cũng tương đối bình thường.

Chẳng lẽ lại cũng có câu chuyện bối cảnh đằng sau hay sao? Nhưng bây giờ nói ra thì còn ích gì đâu?Những cô hồn dã quỷ này này đã sớm bao vây chúng tôi.

Bên ngoài khách sạn Long Phụng này thì như là quỷ đã tường vậy, dù đi thế nào thì chúng tôi cũng sẽ quay lại, nên rõ ràng đêm nay không ai thể ra ngoài được.

Hy vọng duy nhất của chúng tôi là sợi dây chuyền vàng bây giờ đã bể tan tành.Tôi dùng sức đập mạnh vào tường, lúc này những cô hồn dã quỷ kia đã đi tới trước mặt tôi.

Tôi vốn muốn phản kháng một chút, nhưng lại phát hiện ra rằng dù dùng thứ gì để tấn công chúng đi nữa thì thứ đó cũng sẽ xuyên qua cơ thể chúng, căn bản không chạm đến thực thể của chúng được.Chỉ cần chúng chạm vào tôi, tôi lập tức cảm thấy toàn thân yếu ớt.

Bọn chúng có thể rút hồn tôi từ bên trong.Trận chiến này không cần tính toán gì cả, vì chẳng còn lời giải.

Tôn Hồng Diễm tiếp tục nói:“Thực ra tôi cũng muốn đặt một dấu chấm cho chuyện này, cho nên tôi vẫn luôn giả bộ không biết gì hết.

Bố tôi chính là ông thầy năm đó được bố Tiểu Mỹ mòi về bố trí một pháp trận phong ấn Tứ Thần thú.

Khi tôi vào khách sạn tôi cũng đã biết.

Thậm chí lúc Tiểu Mỹ đưa tôi tới, tôi cũng biết Tiểu Mỹ muốn báo thù!”Nghe đến đây tôi ngẩn người ra, lập tức kéo tay Tôn Hồng Diễm nói:“Bà nhỏ của tôi ơi, sao cô không nói sớm? Nếu cô nói toạc kế hoạch của Tiểu Mỹ từ sớm, chúng ta cùng nhau khống chế Tiểu Mỹ thì có xảy ra nhiều chuyện thế này không?”Tôn Hồng Diễm nói:“Tôi không cam lòng.

Tại sao phải làm như vậy chứ? Thật ra Tiểu Mỹ trở thành người như ngày hôm nay không phải lỗi của cô ấy.

Thế giới này mới là bên sai.

Dù là bạn học hay người thân, tất cả đều không bao dung với cô ấy.

Có một khoảng thời gian, tôi rất muốn giúp Tiểu Mỹ vạch trần bộ mặt thật của bạn trai cô ấy, nhưng ai biết được gia đình anh ta là người thân của Hiệu trưởng, nên dù có vạch trần cũng vô ích, chúng tôi đều bị đàn áp!”Nói đến đây, Tôn Hồng Diễm bật khóc.

Tiếp đó, cô gái này không quan tâm đến những linh hồn xung quanh, cô ta bước đến trước mặt tôi, lẫm liệt nói:“Tôi hy vọng có thể giúp Tiểu Mỹ trả thù.


Dù Tiểu Mỹ rất ghét tôi nhưng tôi hy vọng sẽ làm được những gì mà tôi đã nói.

Mặc dù có là bi kịch thì một giây làm anh hùng còn hơn sống tủi nhục như chó cả đời.

Thật xin lỗi bố, con muốn làm anh hùng!”Vừa dứt lời, rõ ràng là Tôn Hồng Diễm không phải đang nói với tôi, tiếng gọi “bố” này lớn vô cùng.

Cô ta ngước mắt nhìn lên trời, giọt nước mắt cuối cùng lăn rớt xuống dưới đất!Phút chốc, Tôn Hồng Diễm lập tức lấy ra một con dao găm, cũng không biết cô ta lấy ở đâu ra.Cô ta từ từ đến gần vị trí mép cánh cửa.

Thoạt đầu, tôi lầm tưởng rằng cô ấy cầm vũ khí là muốn đối phó với những cô hồn dã quỷ xung quanh mình.

Nhưng tôi không ngờ rằng trong một giây tiếp theo, cô ta bất ngờ xoay ngược chiều con dao găm, hung hãn đâm vào ngực mình.Lúc này, tôi nhận ra cô ấy định làm gì, vội vàng chạy đến, nhưng vẫn chậm một bước.

Con dao găm đã cắm sâu vào ngực cô ta, máu đỏ ứa ra dọc theo ngực, và cánh cửa hấp thụ tất cả máu của cô ấy vào trong khung cửa.

Tôn Hồng Diễm nằm trên vũng máu và nở một nụ cười cuối cùng nói với tôi:“Xin lỗi, anh là người vô tội trong chuyện này.

Tôi xin lỗi vì đã liên lụy đến anh, có điều không sao cả.

Anh có thể rời khỏi đây rồi, bố tôi đã nói hổ phụ sinh hổ tử, trời xanh có mắt, cho tôi thay ấn Bạch Hổ đi!”Nói xong, Tôn Hồng Diễm ngả người về phía sau, cả người dần dần bị khung cửa hấp thu toàn bộ.Hai tay tôi bắt được cánh tay của Tôn Hồng Diễm, nhưng thân thể của cô ấy bắt đầu từ từ trở nên trong suốt.

Cuối cùng hai tay của tôi xuyên thấu qua bả vai cô ấy.Mắt thấy cô gái này cứ như vậy mà từ từ biết mất ở trước mắt tôi, thiếp giấy Bạch Hổ dần hiện ra, dính vào ở đó.Đột nhiên, ánh sáng lóe lên, Tứ Thần thú xuất hiện ở các góc khác nhau, đồng thời bên tai vang lên một tiếng gầm lớn, xung chấn khiến lỗ tai tôi phát đau.

Có điều, tiếng quát này đối với tôi mà nói là thứ âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.Cô hồn dã quỷ xung quanh tan vỡ trong tích tắc, cả khách sạn trở lại như cũ, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Đúng lúc này, một chiếc radio cũ kỹ trong phòng phát ra âm thanh âm u quen thuộc.“Trương Tiểu Phàm, chúc mừng anh đã hoàn thành nhiệm vụ từ Phòng Phát sóng tử thần.

Bây giờ anh đã kiếm được ba trăm điểm.

Tôi mong chờ lần chạm trán tiếp theo của chúng ta.

Lần phát sóng tử thần này kết thúc!”Nghe nói như vậy, mắt tôi mở to.

Khoan hãy nói, cái Phòng Phát sóng tử thần này thật sự tồn tại? Điều này lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận